Không Yêu Không Vui

Chương 13



Nick WeChat của Tưởng Mộ Thừa

Editor: peeWan

______________________

Tưởng Mộ Thừa đang nhìn bên ngoài xe, sau khi nghe cô nói, quay lại nhìn Tô Vận khẽ cười: "Tiện tay mà thôi."

Hiển nhiên không phải, ngay cả danh dự của mình cũng lôi vào, vậy mà nói tiện tay?

Trên đường trở về, Tô Vận dường như hiểu rõ một chuyện, hóa ra câu nói lúc trước của Lâm Việt, sau tối nay là cô được tự do, là ý này.

Tô Vận hỏi: "Lâm Việt đã nói cho anh biết?"

Chuyện cô và Lâm Việt giả làm một cặp.

Tưởng Mộ Thừa gật đầu, nói thật: "Nói với tôi sau trận đấu hôm qua."

Tô Vận khẽ gật đầu.

Hóa ra Lâm Việt tìm anh bàn bạc, diễn một màn như thế ở bữa tiệc sinh nhật, cho cô cái gọi là tự do.

"Cho nên anh mới để Đào Nhiên đến diễn trò?" Tô Vận nhìn anh.

Tưởng Mộ Thừa: "Ừ, lời trẻ con có độ tin cậy cao, bọn họ dễ tin hơn."

"Các anh thật là..." Tô Vận im lặng vừa bất đắc dĩ: "Các anh như vậy là sẽ dạy hư Đào Nhiên."

Tưởng Mộ Thừa: "Thật ra chuyện này không có ai dạy nó hết, là nó tự phát huy."

Tô Vận: "..."

Đây là cậu ruột?

Rốt cuộc là đang mắng hay khen Đào Nhiên vậy?

Rất nhanh liền đến cửa bệnh viện, xe Tưởng Mộ Thừa không tiến vào, quá nổi bật, nếu xuất hiện ở dưới lầu kí túc xá sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Lúc chiếc xe dừng lại, Tô Vận biết đôi giày thủy tinh của mình đã mất đi phép thuật, cô bé Lọ Lem phải trở về với cuộc sống thực tế của mình rồi.

Tô Vận xuống xe, Tưởng Mộ Thừa xuống ở bên kia, vòng qua đầu xe đến bên cạnh cô: "Đi thôi, tôi tiễn cô."

Tô Vận giật mình, vội vàng nói: "Không cần phiền anh như vậy, tôi tự đi được rồi."

"Tôi tiễn cô." Ngữ khí Tưởng Mộ Thừa kiên định không cho từ chối.

Bọn họ sóng vai cùng đi, cũng không nói chuyện, hai người cách nhau rất gần, thỉnh thoảng cánh tay cô sẽ cọ vào ống tay áo của anh, có môt sự ăn ý nào đó, ai cũng không tiếp tục cố giữ khoảng cách nữa.

Trong một khắc nào đó, Tô Vận thật muốn dũng cảm một lần, duỗi móng vuốt nhỏ của mình khoác lên cánh tay anh.

Về sau, cô thường xuyên sẽ nghĩ, nếu như lúc kia cô thật khoác tay anh, kết quả sẽ như thế nào?

Thoáng cái, bọn họ đã đi đến bờ hồ ở bệnh viện.

Trái tim Tô Vận lại trở nên kì lạ, triệu chứng giống y như đêm nọ cô gọi điện cho Tưởng Mộ Thừa.

Cô bất giác ôm ngực.

Tưởng Mộ Thừa quan tâm: "Không thoải mái sao?"

"À, không phải." Tô Vận nói xong, vội vàng thu tay lại.

Gần nửa đêm, chỉ có gió thổi qua, gió thổi qua tán cây xào xạc.

Bước chân của bọn họ càng ngày càng chậm.

Tưởng Mộ Thừa khóe mắt đảo qua khuôn mặt của cô, gọi một tiếng: "Tô Vận."

"Hả?"

"Không sao rồi."

Tô Vận: "..."

Không khí chung quanh lại rơi vào trầm mặc.

Mấy phút sau, Tưởng Mộ Thừa lên tiếng lần nữa.

"Tô Vận."

"Hả?"

"Trước khi Lâm Việt và bạn gái nó rời đi, sao cô không đi?" Anh cho là cô sẽ đi, thế nhưng cô lại không.

Tô Vận dừng bước.

Tưởng Mộ Thừa cũng ngừng chân, nhìn cô.

Tô Vận cảm thấy ở trước mặt anh dường như không cần phải che dấu những thứ dối trá kia, anh luôn luôn có thể hiểu cô, nhìn thấu cô.

"Tôi sợ Lâm Việt sẽ không vui, cảm thấy tôi không biết tốt xấu, không nể mặt anh ta... Sợ anh ta tức giận sẽ làm tôi mất việc..."

Cô không nói thêm gì nữa.

Tưởng Mộ Thừa cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.

Tô Vận hơi quẫn bách.

Trong một khắc, cô cảm thấy mình rất vô sỉ, nhưng lúc đó trong lòng cô đã nghĩ như vậy.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa: "Có phải tâm địa tôi rất đen tối, rất dối trá?"

Tưởng Mộ Thừa không trả lời cô.

Tô Vận còn nói: "Tôi biết Lâm Việt là người tốt, chắc sẽ không đối xử với tôi như thế, nhưng mà..."

Cô nói năng lộn xộn.

Cô sợ hãi, kể từ chuyện xảy ra năm năm trước, cô dần trở nên mẫn cảm đa nghi, sống cẩn thận từng li từng tí.

Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, chuyện đó đã sớm trở thành tâm bệnh của cô, khiến cô mãi sống trong bóng tối mà không có cách nào thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này.

"Sao cô lại sợ như vậy?" Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm vào mắt cô, bắt được sự sợ hãi rõ ràng trong đó.

Tô Vận lắc đầu: "Không có gì."

Cô không muốn nói, Tưởng Mộ Thừa cũng không hỏi lại.

Lặng im một lát, anh nói: "Tô Vận, về sau cô có thể giống như Nhiên Nhiên, thích làm gì thì làm, không cần nhìn sắc mặt của ai hết."

Trong chốc lát, không khí ái muội bao trùm.

Tô Vận không dám nhìn anh, đầu cúi thấp.

Trong lòng ê ẩm, đáy mắt cũng ẩm ướt.

Tưởng Mộ Thừa đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Đi thôi."

Tô Vận gật đầu rồi đi theo sau anh.

Trên đường đi không ai nói thêm điều gì.

Thoáng cái đã đến ký túc xá, Tô Vận bắt lấy chút thời gian còn lại. Cô dừng lại nhìn anh, nín thở nói: "Anh Tư, tôi còn chưa biết tên anh đó!"

Tưởng Mộ Thừa như có điều suy nghĩ nhìn cô, như cười như không, giọng nói cũng dịu dàng mấy phần: "Muốn biết thật sao?"

Tô Vận gật đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

Im lặng một lát, Tưởng Mộ Thừa cười, nói: "Vẫn là không nên biết, sợ sẽ dọa cô mất."

Tô Vận: "... Rất khó nghe sao?"

Tưởng Mộ Thừa vẫn cười.

Đây là lần đầu tiên Tô Vận gặp anh cười xán lạn như vậy, lúc anh không cười đã rất mê người rồi, anh cười lên, càng khiến người ta say mê.

"Nói cho tôi biết đi!" Lúc nói ra câu này, Tô Vận giật nảy mình, cô vậy mà làm nũng với anh?

Tưởng Mộ Thừa không nói chuyện, hai tay bỏ túi, cứ như vậy thanh thản lại tùy ý nhìn cô.

Dưới bóng đêm, làn da của cô vẫn trắng nõn như vậy.

Hóa ra dáng vẻ của cô là như vậy, da trắng mịn màng, vô cùng mong manh.

Đêm nay cô trang điểm một chút càng làm anh thấy rung động.

Trước đó mỗi một lần gặp nhau, phần lớn là lúc cô chật vật không chịu nổi.

Lần đầu tại khu phục vụ, cô mặc một chiếc váy rẻ tiền, trên trán, trên cổ đều là mồ hôi.

Lần thứ hai tại phòng bệnh bệnh viện, cô mặc áo khoác trắng, nhưng quầng thâm ở mắt chẳng khác gì gấu trúc.

Lúc sau ở giao lộ lúc trời mưa, cô chật vật cầm một cây dù hư, toàn thân ướt đẫm.

Tô Vận bị anh chằm chằm không chịu nổi, hô hấp bắt đầu hỗn loạn, trong lòng như có hươu con chạy loạn. Trong lúc cô đang u mê như đi vào cõi thần tiên thì một giọng nói ở hiện thực kéo cô trở về.

Tưởng Mộ Thừa nói: "Lên lầu đi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tô Vận: "..."

Mùa thu lành lạnh, màn đêm lung linh, lại thêm hoa tiền nguyệt hạ (*), lại đến cái tỏ tình cái gì...

(*) Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下): bên hoa dưới trăng, ý chỉ nơi lý tưởng cho các cặp đôi tâm sự.

Anh lại vẫn cứ không hiểu phong tình nói một câu phá hư phong cảnh.

Nhưng nghĩ lại thì cái miệng này không quá hợp nói chuyện yêu đương, dù sao cũng phải kiêng dè bên phía trưởng phòng Lưu.

Vừa nghĩ như thế, Tô Vận trong lòng lại cảm thấy mất mát.

Đi vào thang máy, cô mới nhớ ra, ban nãy anh vẫn chưa nói cho cô biết tên anh là gì.

Sau khi trở lại ký túc xá, Tô Vận lại nghĩ tới Lâm Việt, không biết tình huống bên đó như thế nào, chắc là cũng lộn xộn lắm.

Tiệc sinh nhật bị phá, bạn gái chính thức bị bạn gái cũ gây khó dễ, Lưu Văn Ngọc chắc sẽ không dễ dàng tha cho anh ta.

Cô nhắn Wechat cho Lâm Việt: [Bên anh xong chưa?]

Lâm Việt: [Tôi không ở hội sở, đang ở nhà.]

Tô Vận thấy không ổn, lập tức hỏi: [Dì Lưu không làm khó anh chứ?]

Lâm Việt: [Ừ, không xử chết tôi.]

Tô Vận: [...]

Lâm Việt: [Chắc mười ngày nửa tháng nữa tôi không xuống giường được.]

Tô Vận: [... Bị đánh thật à?]

Lâm Việt: [Mông tôi bị đánh muốn nở hoa rồi, không thì tôi chụp một tấm cho cô xem?] kèm theo một vẻ mặt bỉ ổi.

Tô Vận: [Đi chết đi!]

Không đợi Lâm Việt hồi âm, cô lại hỏi: [Bị đánh thật?]

Lâm Việt khoa trương nói: [Ừ. Bị mẹ tôi đạp mấy cước, đặc biệt đạp bằng giày cao gót! Đúng là đạp chết tôi mà, hoàn toàn không muốn cho tôi đường sống!]

"Lâm Việt, mẹ nói con cái gì? Cất di động đi! Lại nói chuyện với con hồ ly tinh kia hả?!" Lưu Văn Ngọc dưới nhà tức giận, bắt đầu nói chuyện quá quắt.

Lâm Việt nhắn với Tô Vận: [Không nói nữa, hôm nào gặp nói sau.] rồi cất điện thoại.

Anh ta nhìn Lưu Văn Ngọc: "Mẹ, nhà mình đều là người có văn hóa, có giáo dục, cái gì mà hồ ly tinh, nói ra không sợ mất mặt sao?"

Lưu Văn Ngọc ôm ngực: "Con nói rõ cho mẹ, rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?"

Lâm Việt uể oải tựa vào ghế sô pha: "Còn có thể có chuyện gì xảy ra nữa? Bạn gái cũ của con không muốn chia tay con nên mới giả chuyện mang thai."

Lưu Văn Ngọc: "Việc mẹ muốn biết là tại sao Tiểu Tô với Tiểu Tứ lại ở cùng nhau?"

"Về phần tại sao anh Tư với Tô Vận lại yêu nhau, còn không phải do mẹ nói anh Tư đi khuyên con à? Anh Tư nghe lời mẹ, một mực tác hợp cho con với Tô Vận, nhìn Tô Vận lúc ấy bị nhiều người chế giễu như vậy, anh ấy cũng không đành lòng, nên mới nghĩ ra ý như vậy để Tô Vận khỏi xấu hổ."

Lưu Văn Ngọc hồ nghi nhìn chằm chằm Lâm Việt: "Chỉ đơn giản như vậy?"

"Mẹ không tin à? Lúc đó cũng có Viên Dĩnh, mẹ có thể đi hỏi chị ấy."

Lưu Văn Ngọc: "Con..." Bà thở dài, nói không ra lời.

Lâm Việt còn nói: "Mẹ, việc này hoàn toàn là do con, Tô Vận không làm sai chuyện gì hết. Việc này dù xảy ra với ai cũng không có cách nào tiếp nhận, chỉ trách con lúc đó quá khốn nạn, một chút mặt mũi cũng không cho cô ấy."

Chuyện náo loạn lần này tính ra cũng tốt.

Hiện tại mọi người đều biết Tiểu Tô là vị hôn thê của Tiểu Tứ, sao bà có thể ép buộc Tiểu Tô với Lâm Việt được?

Không thể nào, cũng nên bận tâm đến mặt mũi của Tiểu Tứ và Tưởng gia.

Lưu Văn Ngọc mệt mỏi xoa xoa mi tâm, khoát tay: "Được rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi."

Ngày mai bắt đầu bà phải đi kiểm tra phía dưới, phải bận rộn đến cuối tháng chín, đầu tháng mười phải đi nước ngoài, không có thời gian ở nhà.

Bà cảnh cáo Lâm Việt: "Lúc mẹ không ở nhà thì con nhớ đàng hoàng cho mẹ!"

Lâm Việt qua loa: "Dạ biết, con nhất định nghe lời, trước mười hai giờ tuyệt đối ngoan ngoãn về nhà."

Lưu Văn Ngọc sau khi nói xong liền trở về phòng.

Lâm Việt ngồi trong phòng khách, nghĩ lại những chuyện xảy ra hồi tối, cho đến bây giờ, tâm tình kích động của anh ta vẫn chưa bình thường lại được.

Đúng là không phải kích thích bình thường nha.

Thật ra nếu không phải lúc xế chiều diễn ra trận đấu, anh ta đúng là chưa quyết định cho Tô Vận tự do.

Buổi chiều sau khi đấu quần vợt, anh ta mới cảm thấy Tưởng Mộ Thừa hận mình bao nhiêu.

Anh ta chắc chắn, Tưởng Mộ Thừa thích Tô Vận.

Nhưng anh ta với Tô Vận là "người yêu", Tưởng Mộ Thừa chỉ có thể đè nén tình cảm trong lòng.

Cho nên anh ta quay về làm quân tử, giúp người ta hoàn thành ước vọng.

Sau khi anh ta kể chuyện của mình và Tô Vận cho Tưởng Mộ Thừa, anh cảm giác thái độ Tưởng Mộ Thừa đối với anh ta thay đổi một trăm tám mươi độ, thiếu chút nữa bưng trà đổ nước giúp anh ta. Tưởng Mộ Thừa còn đường hoàng giáo dục anh ta, cuối cùng không quên nhắc nhở anh ta mau mau rời khỏi Tô Vận.

Anh ta làm bộ rất khó vì tình: "Anh Tư, chuyện chia tay không dễ dàng như vậy, bên mẹ em rất khó, chuyện này nếu không xử lý tốt, mẹ em nhất định sẽ ghét Tô Vận, nói không chừng công việc của cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Tưởng Mộ Thừa nói: "Việc này giao cho anh, sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người có thể hoàn toàn tách ra."

Lúc ấy anh ta cạn lời, cả đời anh ta chỉ có một cái sinh nhật ba mươi tuổi thôi đó, mà Tưởng Mộ Thừa lại muốn phá nát nó...

Về sau anh ta hỏi Tưởng Mộ Thừa có tính toán gì, Tưởng Mộ Thừa liền nói đơn giản: "Sắp xếp cho cậu một niềm vui nho nhỏ, coi như là quà sinh nhật ba mươi tuổi của anh cho cậu."

Anh ta vẫn nghĩ là một đại mỹ nữ, trong lòng vô cùng mong ngóng, không ngờ "niềm vui" Tưởng Mộ Thừa cho anh ta lại là bạn gái cũ.

Lúc bạn gái cũ xuất hiện, anh ta rất bối rối, căn bản không nghĩ là do Tưởng Mộ Thừa sắp xếp. Trong lòng anh ta nhất thời rối loạn, cũng không biết phải ứng phó với bạn gái cũ như thế nào.

Lúc anh ta tâm phiền ý loạn, Tưởng Mộ Thừa gửi một tin nhắn: [Bạn gái cũ của cậu muốn di dân, anh nói cậu có thể xử lý ổn thỏa, cô ta nói rất vui khi có thể giúp cậu một chút chuyện tốt trước khi xuất ngoại.]

Sau khi đọc tin nhắn, cả người anh ta cũng bắt đầu không ổn.

Vì Tô Vận, anh ta đã không tiếc tự hủy hình tượng, tổn thất nặng nề, nói không chừng còn phải hầu hạ mẫu thân gia pháp.

Nhưng Tưởng Mộ Thừa lòng dạ hiểm độc vậy mà để bạn gái cũ của anh giả mang thai đến gây sự, gây chuyện thì thôi đi, lại còn muốn anh ta xử lý chuyện di dân của cô ả, hoàn toàn là đồ bại hoại có văn hóa, đồ súc sinh!

Tưởng Mộ Thừa đây là trắng trợn trả thù anh ta, ai bảo anh ta không tự trọng, buổi chiều khoe khoang khuy cài áo trước mặt Tưởng Mộ Thừa, còn ân ái với Tô Vận lúc đánh quần vợt...

Mấy chuyện này thì bình thường, tàn nhẫn nhất chính là, Tưởng Mộ Thừa vậy mà để tiểu vương bát đản tới, còn gọi là mợ!

Anh còn ác hơn khi để tiểu vương bát đản rêu rao là anh với Tô Vận đã ở bên nhau hai năm, sẽ sớm kết hôn... Về sau trong hội này, còn có ai dám ngấp nghé Tô Vận?

Còn ai dám khi dễ Tô Vận?

Thủ đoạn như vậy, ngoại trừ Tưởng Mộ Thừa chắc chẳng còn ai.

Đầu óc Lâm Việt đang lơ lửng, đột nhiên điện thoại bên cạnh rung lên hai cái, có tin nhắn.

Anh ta cầm điện thoại di động lên, là Tô Vận gửi tới: [Ngủ chưa?]

Lâm Việt sau khi xem xong, cười khẽ, bắt đầu đùa cô: [Nhớ tôi à?]

Tô Vận: [... Hỏi nghiêm túc đấy.]

Lâm Việt: [Giữa tôi với cô còn có chuyện không nghiêm túc à?]

Tô Vận không thèm để ý đến anh ta, hỏi: [Chuyện lúc tối sao anh không nói sớm cho tôi biết? Tôi có thể phối hợp mà.]

Lâm Việt nghĩ thầm, ngay cả anh là phó đạo diễn mà còn bị lừa, thfi cô có biết chuyện cũng có làm được gì chứ? Vẫn bị Tưởng Mộ Thừa đổi kịch bản như thường.

Anh ta nói: [Sợ kĩ thuật diễn của cô không tốt sẽ diễn không thật, cô biểu hiện theo bản năng, không phải càng dễ thuyết phục người khác hơn sao?]

Tô Vận nghĩ nghĩ, thấy có lý.

Nếu cô biết trước, thì sẽ không khổ sở, cũng sẽ không có phản ứng kia khi thấy Đào Nhiên gọi cô là mợ.

Sự chân thực đó, diễn thế nào cũng không ra được.

Tô Vận khéo léo hỏi anh ta: [Đúng rồi, cho tôi WeChat của anh Tư đi, tôi muốn cảm ơn anh ấy.]