Không Yêu Không Vui

Chương 14



Đàn ông cực phẩm

Editor: peeWan

______________________

Lâm Việt một bụng ý đồ xấu: [Thật ra anh Tư không giống người bình thường lắm, hồi trước tôi nói nick Wechat của anh ấy với người khác, kết quả anh ấy chỉnh tôi rất ác, làm hại tôi đến giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.]

Tô Vận hụt hẫng, xem ra là không đùa thật.

Lâm Việt lại nhắn: [Bọn tôi có nhóm chat, tôi thêm cô vào, rồi cô tự tìm số anh ấy để thêm vào, lúc đó anh ấy sẽ không bắt tôi được.]

Không đợi Tô Vận trả lời, Lâm Việt đã kéo Tô Vận vào nhóm.

Tin nhắn của Lâm Việt lại tới: [Trong đây toàn là đàn ông nên cô cứ lặn đi, đừng nói chuyện, cô mở miệng là lộ ngay.]

Tô Vận xem xét, ồ, tên nhóm là 'Công tử ăn chơi Bắc Kinh', đúng là thô bỉ.

Trong nhóm, tính cả cô, có hết thảy 69 người.

Tô Vận nhắn tin cho Lâm Việt, hỏi nickname của anh Tư là gì, kết quả Lâm Việt giả chết, mấy phút trôi qua, anh ta không trả lời.

Tô Vận liền bắt đầu xem xét từng thành viên, liếc một cái, hai mắt hoa lên, đầu óc trống rỗng.

Cô bất giác sờ sau lưng mình, thật đúng là toát mồ hôi.

Bởi vì danh thiếp của người thứ ba ghi ba chữ to tướng 'Tưởng Mộ Thừa'.

Tưởng Mộ Thừa rất thân với anh Tư, cũng quen Lâm Việt, nên có trong nhóm này cũng không quá lạ.

Cô lại nhìn danh thiếp của những người khác, sau khi xem xong, đúng là bị hù dọa, có rất nhiều bậc tinh anh của giới kinh doanh có trong nhóm này.

Chỉ có cô là vô danh tiểu tốt.

Lúc này trong nhóm bắt đầu trò chuyện.

Vương mỗ mỗ: [Lâm Đại Việt, Nghe đồn nửa thật nửa giả là ai?]

Lưu mỗ mỗ: [Biệt danh này nhìn rất quen ha.]

Trì mỗ: [Ừ, nhìn rất quen.]

Triệu mỗ Tô Vận: [Đổi danh thiếp thành tên thật!]

Cao mỗ mỗ: [À, tôi nhớ ra rồi, Nghe đồn nửa thật nửa giả chính là người nhắn trên Weibo của anh Tư, người phụ nữ nói ngủ với anh Tư đó, biệt danh này đúng là nổi thật, ha ha, tôi cũng muốn đổi thành tên này, tôi cũng muốn ngủ với anh Tư ~]

Vương mỗ mỗ: [Cậu mẹ nó gan mập, lại muốn ngủ với anh Tư, có điều tôi cũng muốn, ha ha ha, chỉ không biết anh Tư có đồng ý hay không thôi.]

Tôn mỗ nổi lên: [Chắc chắn anh Tư không đồng ý, anh Tư yêu anh Ba ~]

Triệu mỗ: [Nghe nói mỗi lần anh Ba đi ra từ văn phòng anh Tư, hai chân như nhũn ra (vẻ mặt cười gian)]

Đám người trong nhóm càng nói chuyện càng đen tối, những câu đùa tục câu này nối tiếp câu kia.

Tô Vận càng về sau cũng không dám nhìn, sợ đau mắt hột.

Vẫn là nên im lặng lặn xuống nước xem tiếp thì hơn.

Lúc thấy màn hình đầy tin nhắn, Tô Vận muốn ngất đi vài phút.

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, là em nè ~]

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, em nhớ anh lắm ~]

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, em là Nghe đồn ở Tam Lý Truân nửa thật nửa giả (*), anh còn nhớ em không? ~]

(*) Tam Lý Truân: tên một con đường ở Bắc Kinh.

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, đêm nay em muốn ngủ với anh ~]

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, đêm nay em muốn bị ngủ với anh ~]

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, em muốn ở trên ~]

...

Cả màn hình là Nghe đồn nửa thật nửa giả, ngay cả ảnh chân dung cũng vậy.

Tô Vận hoa mắt, nhưng cô cam đoan những tin này tuyệt đối không phải cô nhắn.

Cô vội vàng mở danh thiếp, đậu đen rau muống, có một nửa số người đã đổi biệt danh thành Nghe đồn nửa thật nửa giả.

Tô Vận tiếp tục xem nhóm chat của bọn họ, nhưng càng nhìn càng thấy có chỗ nào đó sai sai.

Đợi một chút, lúc đó cô nhắn ở Weibo của Tưởng Mộ Thừa, sao mọi người đều nói cô là người ngủ với anh Tư?

Tưởng Mộ Thừa?

Anh Tư?

Cùng là một người?

...

Không thể nào...

Tô Vận trong lòng hơi hồi hộp một chút, anh Tư cũng họ Tưởng...

Giọng nói dường như hơi giống nhau...

Đám người bên trong tiếp tục nói chuyện phiếm.

Tưởng Mộ Thừa: [Chán sống hết rồi hả?]

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, cuối cùng anh cũng đến, luân gia (*) nhớ anh muốn chết ~]

(*) Luân gia: từ ngữ mạng, ý chỉ 'người ta'. Thường dùng khi các cô gái muốn bán manh, từ này dùng để chỉ bản thân người nói chứ không chỉ người khác.

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, đêm nay em xé váy, luân gia muốn mặc áo sơ mi của anh ~]

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, muốn ôm một cái ~]

Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Anh Tư, muốn hôn hôn ~]

Tưởng Mộ Thừa: [... Nói tiếng người!]

Sau đó anh nhắn một tin: [Sau mười giây không sửa tên, anh cam đoan hệ thống công ty các cậu sẽ tê liệt!]

[Anh Tư, anh Tư, em sai rồi, em đổi ngay, đổi ngay.]

[Anh Tư, em nghe lời, bây giờ em đổi đây.]

[Anh Tư, bắn tym, trước khi đổi sẽ thổ lộ với anh một lần, yêu anh nha ~ ha ha ha]

...

Chưa đến hai phút, đám người trong nhóm đã trở lại cách xưng hô bình thường.

Tưởng Mộ Thừa gọi Nghe đồn nửa thật nửa giả: [Còn cậu nữa, còn không đổi?!]

Tô Vận nhìn thấy tin tức nhắc nhở, là Tưởng Mộ Thừa cho cô.

Chắc là chưa biết thân phận thật sự của cô, cho rằng cô là đàn ông.

Nhưng vấn đề là, cô đổi... đổi... đổi thành cái gì đây?

Tưởng Mộ Thừa: [Mười]

Tưởng Mộ Thừa: [Chín]

Tưởng Mộ Thừa: [Tám]

...

Tưởng Mộ Thừa: [Ba]

Tô Vận mờ mịt, đột nhiên ý thức được, hóa ra Tưởng Mộ Thừa đang đếm ngược.

Cả người cô căng thẳng đến lạnh toát, sau khi nhớ kỹ nick Wechat Tưởng Mộ Thừa, cô vội vàng rút khỏi nhóm rồi xóa đi, thao tác xong, trong lòng bàn tay đều rịn ra mồ hôi, ngón tay muốn bị chuột rút...

Nhìn thấy nhóm kia biến mất khỏi màn hình, cô không khỏi thở dài một hơi.

Tô Vận cắn răng nghiến lợi gọi điện thoại cho Lâm Việt.

Giọng điệu Lâm Việt vẫn uể oải như cũ: "Alo, tìm ra anh Tư rồi à?"

Tô Vận lớn tiếng chất vấn: "Lâm Việt, anh mẹ nó khốn nạn, sao anh dám gạt tôi!"

Lâm Việt cười: "Tôi lừa cô cái gì? Lừa tiền hay lừa sắc?"

Tô Vận: "Anh!!"

Lâm Việt: "Tôi thực sự không lừa cô, tôi chưa bao giờ phủ nhận Tưởng Mộ Thừa không phải là anh Tư hết."

"Vậy thì là ai nói với tôi anh Tư thân với Tưởng Mộ Thừa?"

"Trên đời này không phải mình thân với chính mình nhất sao? Tôi không nói sai nha. Tô Vận, nói bằng lương tâm, cô thấy có ai hiểu cô hơn chính cô không?"

Tô Vận: "..."

Khốn nạn!

Cô phát hiện trước mặt Lâm Việt, cô luôn là người bại trận triệt để.

"Lâm Việt, anh làm gì cứ bám lấy tôi không buông vậy?"

Lâm Việt trả lời cô: "Bởi vì anh Tư luôn sống mái với tôi, tôi không dám đắc tội anh ấy, chỉ có thể bắt nạt cô."

Tô Vận: "..."

Đây là logic gì vậy...

Tô Vận kinh hồn bạt vía lại hỏi: "Anh Tư có biết tôi là ai không? Nếu tối nay anh ấy tìm tôi tính sổ thì làm sao đây?"

Lâm Việt: "Sẽ không, anh ấy phải đi Thụy Sĩ, bây giờ đang ở sân bay, ở châu Âu thì sẽ không tìm đến cô đâu."

Tô Vận trong lòng nhẹ nhõm không ít, thuận miệng hỏi một câu: "Đã trễ thế như vậy, còn có chuyến bay sao?"

"Không có nha."

Tô Vận: "..."

Cô có cảm giác bây giờ cô với Lâm Việt như sinh vật của hai thế giới vậy.

Lâm Việt giống như đang uống nước, sau khi uống xong mới nói: "Lúc đầu bay chuyến buổi tối, kết quả bị chuyện của cô làm trễ nải, anh ấy phải đi máy bay riêng, nếu không sẽ lỡ mất hội nghị của tổng bộ RT."

Tô Vận: "..."

Tâm tình phức tạp khó nói lên lời.

Nếu như Tưởng Mộ Thừa biết cô chính là Nghe đồn nửa thật nửa giả, liệu có bóp chết cô hay không nhỉ?

*

Rất nhanh đã đến tháng mười.

Tô Vận vẫn chưa gặp lại Tưởng Mộ Thừa.

Sau khi kết thúc mười một ngày nghỉ, Điền Điềm đã đi làm lại, Tô Nịnh Nịnh vào đoàn làm phim, mà bộ phim này do cô ấy làm nữ chính.

Tô Vận bắt đầu bắt đầu tìm phòng ở, cô muốn thuê một căn gần bệnh viện, điều kiện tốt một chút. Thế nhưng trong thẻ hết thảy còn lại ba vạn tệ, coi như vừa phát tiền lương.

Tức là cho dù không ăn không uống cũng không đủ thanh toán nửa năm tiền thuê nhà.

Cô càng nghĩ, quyết định tìm Lâm Việt nhờ giúp đỡ, nhắn một tin cho anh ta: [Bận không?]

[Cô tìm tôi, sao tôi có thể bận được?]

Tô Vận cười, hỏi anh ta: [Có thể cho tôi mượn ít tiền không? Tháng sau phát tiền lương trả lại cho anh.]

Lâm Việt: [Không cho mượn, tôi sợ cô không trả lại cho tôi. Cô vay tiền làm gì?]

Tô Vận bắt đầu đánh chữ vào khung chat, đánh được một nửa, Lâm Việt gọi đến.

"Cô thiếu tiền lắm sao?"

Tô Vận nói thật: "Ừ, khá thiếu, ba phần tư tiền lương của tôi đều gửi về nhà, bây giờ tôi muốn thuê một căn phòng nhỏ, không đủ tiền."

"Thuê phòng làm gì?" . truyen bjyx

Tô Vận kể sơ mọi chuyện cho anh ta, hỏi: "Có thể cho tôi mượn không?"

Lâm Việt không chút suy nghĩ: "Không thể mượn, nhưng tôi có thể tìm phòng cho cô. Căn nhà ở tiểu khu đối diện bệnh viện, thanh toán hàng tháng, thế nào?"

Tô Vận còn chưa kịp kích động, liền phát hiện ra một hiện thực tàn khốc: "Nhưng giá phòng ở tiểu khu đó cao như vậy, tiền thuê chắc chắn không rẻ, dù tôi thanh toán hàng tháng cũng sợ một tháng tiền lương không đủ."

"Phòng ở là của tôi, nhưng đã lâu rồi tôi không ở, bỏ không cũng lãng phí, các cô vào ở có thể dọn dẹp vệ sinh giúp tôi, tôi lúc rỗi cũng có thể ghé qua ăn chực, chuyện vẹn cả đôi đường như thế tại sao không làm?"

Tô Vận vẫn còn do dự, cô không thích chiếm tiện nghi của người khác, mà cô nợ Lâm Việt sẽ càng ngày càng nhiều, nợ nhân tình đời này sợ cũng còn không rõ.

"Tô Vận, tôi không có cho cô ở không, mỗi tháng cô trả tám ngàn tệ tiền thuê nhà, mặc dù có hơi chiếm tiện nghi, nhưng chúng ta là quan hệ thế nào, tôi cũng nên cho cô một cái giá hữu nghị đúng không? Vả lại con người của tôi thích nhất là làm việc thiện. Được rồi, tôi bên này có việc."

"Ai..." Tô Vận không nói ra miệng, Lâm Việt liền cúp điện thoại.

Buổi chiều vừa tan tầm, Tô Vận liền nhận được điện thoại của Lâm Việt, nói cô đến quán cà phê đối diện chờ anh ta.

Đến quán cà phê Tô Vận mới biết được, hóa ra Lâm Việt để cô ký hợp đồng thuê phòng.

Nhìn dáng vẻ của Lâm Việt, coi như cô không kí không được rồi.

Sau khi ký xong hợp đồng, Lâm Việt đưa thẻ ra vào và thẻ thanh toán điện nước cho cô.

Tô Vận cất kỹ đồ: "Tối nay tôi mời anh ăn cơm."

Lâm Việt ra vẻ vội vàng cất hợp đồng vào túi: "Lần sau đi, tối nay tôi có chuyến báy đi New York. Đúng rồi, căn nhà đó là nhà thông minh, sách hướng dẫn đặt trong ngăn kéo bàn uống trà, nếu cô không biết thao tác thì gọi cho bên tổng đài phục vụ khách hàng."

Tô Vận: "..."

Cô còn tưởng nếu không biết thao tác thì gọi cho anh ta chứ.

Lâm Việt uống mấy ngụm cà phê rồi vội vàng rời đi.

Nhìn thấy anh ta gần như là chạy chậm ra khỏi quán cà phê, trong lòng Tô Vận cảm động không thôi.

Trở về ký túc, Tô Vận nghe điện thoại của Điền Điềm, bảo ngày mai muốn đi khám thai để rủ cô đi chung, thật ra chủ yếu là nhờ cô lấy số giùm.

Tô Vận vừa cất điện thoại, bạn cùng phòng Triệu Tinh liền bước đến, cởi áo khoác, hỏi Tô Vận: "Hôm nay cậu không cần trực ban à?"

Tô Vận lắc đầu: "Có đồng nghiệp đổi ca với tôi. À, cậu có quen ai bên trung tâm kiểm soát sinh sản không? Bạn tôi ngày mai muốn đi khám thai."

Triệu Tinh: "Có người quan hệ khá tốt, đúng lúc ngày mai cô ấy trực ban, sáng mai tôi nói với cô ấy một tiếng, để các cô đỡ xếp hàng."

Tô Vận cười: "Bởi vì không muốn xếp hàng nên mới tìm cậu đấy." Lại hỏi cô ấy: "Đi bồi dưỡng có gặp được tình yêu không?"

"Tình yêu cái beep, toàn là vớ va vớ vẩn." Triệu Tinh cầm hai hộp sữa chua, ném cho Tô Vận một hộp, "Có điều lại gặp được bạn học tiểu học."

Tô Vận tò mò: "Rất đẹp trai hả?"

Triệu Tinh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Coi như cực phẩm của cực phẩm, giống như cậu, làm trong khoa Nội tim mạch."

Tô Vận xé túi giấy đựng ống hút, cắm vào hút thỏa thích, cười xấu xa rồi hỏi: "Không cua anh ta à?"

Triệu Tinh: "Người ta đã sớm kết hôn rồi."

"Dừng lại!" Tô Vận nói đùa: "Kết hôn thì sợ gì, dùng sức nạy ra ~ "

Triệu Tinh miễn cưỡng tựa vào thành ghế: "Không dám nạy ra, vợ anh ta là thiên kim rất lợi hại, cô ấy có thể xé xác tôi ra trong vòng mấy phút đó. Đúng rồi, cậu sắp trở thành cộng sự của anh chàng đẹp trai đã kết hôn nha."

Tô Vận: "Có ý gì?"

Triệu Tinh: "Nghe nói bệnh viện chúng ta đã bỏ ra một số tiền rất lớn mời anh ta về nước, cậu sẽ có phúc được thấy thôi."

Tô Vận cắn ống hút: "Thuê lương cao? Trâu bò vậy!"

"Ừm hừ."