Không Yêu Không Vui

Chương 31: Cô đánh mất anh



Editor: peeWan

______________________

Vì có một vị lãnh đạo lớn đang nằm trong khoa, ai cũng phải xốc lại trăm phần trăm tinh thần, không dám lười biếng.

Ngoại trừ chủ nhiệm và phó chủ nhiệm, chẳng ai biết vị đại thần này là ai, có bác sĩ đoán là cấp bậc hàng top.

Sáng hôm nay, sau cuộc họp buổi sáng, chủ nhiệm Hà yêu cầu Tô Vận ở lại, "Lát nữa theo tôi đến phòng bênh của lãnh đạo."

Tô Vận sửng sốt, một bác sĩ nhỏ như cô sao có tư cách đi khám bệnh cho lãnh cấp cao chứ?

Chủ nhiệm Hà giải thích: "Giúp tôi làm hồ sơ bệnh án."

Việc đó cũng không tới lượt cô nha.

Chủ nhiệm Hà nhìn cô, cũng không giải thích nhiều, có một số chuyện ngay cả ông cũng chưa hiểu được, cũng không cần hiểu, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Sau tầng tầng lớp lớp kiểm tra nghiêm ngặt, Tô Vận và chủ nhiệm Hà cũng vào được phòng bệnh.

Khi nhìn thấy người dựa vào đầu giường, Tô Vận tim lỡ một nhịp, đại não nhất thời trống rỗng, căng thẳng đến mức ngón tay bất giác run lên.

Có người dù không nói lời nào, dù gương mặt có hiền lành đến đâu nhưng khí chất mạnh mẽ toát ra từ cơ thể cũng đủ khiến lòng người chấn động, chỉ cần người đó liếc nhẹ cũng khiến bạn rùng mình.

Tô Vận không ngờ có thể gặp được người lớn trong nhà Tưởng Mộ Thừa ở đây, anh Hai của Tưởng Mộ Thừa, Tưởng Mộ Bình.

Mãi về sau Tô Vận mới biết rằng tất cả chuyện này đã được lên kế hoạch, chứ không phải do cô may mắn nên mới được thăm khám cho lãnh đạo với chủ nhiệm Hà.

Giữa trưa tan tầm, lúc đi ngang qua bàn làm việc của điều dưỡng, cô nghe loáng thoáng điều dưỡng Tiểu Triệu nói chuyện với Tiểu Đường về chồng của các cô ấy -- Tưởng Mộ Thừa, Tô Vận thầm nghĩ, chồng của các cô bây giờ là người đàn ông của tôi rồi nhé.

Trên đường đến căn tin, Tô Vận nhận được điện thoại của Tưởng Mộ Thừa, cô thẳng tay ấn tắt, nghĩ đến đêm qua cô muốn chia tay, bị anh uy hiếp áp chế đủ kiểu, sau lại anh bế lên giường lăn lộn, trong lòng cô giờ đủ loại bất bình và tức giận.

Thật ra cô cũng không muốn chia tay, chỉ là muốn phát tiết một chút bất mãn trong lòng với anh mà thôi.

Tin nhắn của Tưởng Mộ Thừa gửi đến: [Xem Weibo của em đi.]

Sau khi Tô Vận đăng nhập Weibo, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, Tưởng Mộ Thừa gửi qua Weibo cho cô, còn tặng cô một bông hồng.

Mấu chốt là cái Weibo bị đăng lại là ảnh cô và Tưởng Mộ Thừa hôn nhau bên ngoài nhà hàng, tấm ảnh chỉ lộ mỗi góc mặt của Tưởng Mộ Thừa, mặt của cô đã bị Tưởng Mộ Thừa che mất.

Weibo Tưởng Mộ Thừa lại thất thủ...

Cách thức công khai tình yêu như vậy, trong lòng Tô Vận cảm thấy ngọt ngào vô cùng, mặc dù không nhiều người biết được người phụ nữ trong tấm ảnh là ai, cũng chẳng ngăn được niềm vui sướng hân hoan trong lòng cô.

Đợi ba phút mà vẫn chưa thấy cô nhắn lại, Tưởng Mộ Thừa mắng cô không có lương tâm, cất điện thoại, tựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tối qua anh gần như không ngủ, đã tiêu hao quá nhiều sức lực trên người cô như vậy, cộng thêm chuyện năm năm trước của cô, hoàn toàn làm anh kiệt sức.

Đột nhiên di động vang lên, anh vội bật dậy, tưởng là Tô Vận gọi đến, không ngờ là anh Hai Tưởng Mộ Bình, xem ra ông lão nhà anh đã thấy được tấm ảnh kia rồi.

"Alo, anh Hai."

Giọng nói của Tưởng Mộ Bình đơn giản mà lạnh thấu xương, "Tưởng Mộ Thừa, cậu có biết mình đang làm gì không! Vụ án của Tô Thế Khải đã kết thúc rồi, đừng có lội bùn nữa!"

Tưởng Mộ Thừa xoa xoa ấn đường, không ngờ lại đến tai Tưởng Mộ Bình sớm như vậy, anh đáp Tưởng Mộ Bình: "Anh Hai, để anh phải thất vọng rồi."

Tưởng Mộ Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lớn tiếng cảnh cáo: "Đừng nói với anh cậu không biết những chuyện dây mơ rễ má đằng sau vụ này? Nhớ kỹ lời của anh, dừng ở đây đi!"

Tưởng Mộ Thừa lập tức tiếp lời: "Anh Hai, rốt cuộc sau lưng vụ này ảnh hưởng đến ích lợi của ai?"

"Đùa anh đấy à? Anh nói cho cậu một câu, đừng xen vào nữa, tự mình giải quyết cho tốt đi!" Tưởng Mộ Bình ngắt luôn điện thoại.

Tưởng Mộ Thừa hơi đăm chiêu nhìn màn hình di động, bây giờ ngay cả Tưởng Mộ Bình cũng ngăn cản, sau này thật sự ra tòa, không biết sẽ có bao nhiêu vấn đề cản đường nữa đây.

...

Bên trong căn tin bệnh viện, Triệu Tinh vừa ăn cơm vừa tám chuyện với Tô Vận: "Cháu gái của người đàn ông của cậu, Tưởng Tiểu Mễ ấy, hôm nay nhập viện rồi, đặt lịch sinh mổ vào sáng thứ Hai. Tôi nghe giang hồ đồn, bố của Tưởng Tiểu Mễ là quan chức cấp cao đúng không?"

Không sai, chính là vị lãnh đạo sáng nay cô vừa gặp, Tưởng Mộ Bình.

Tô Vận gật đầu: "Ừ, mà làm sao?"

Triệu Tinh hạ giọng: "Nghe nói Tưởng Tiểu Mễ bí mật kết hôn với chồng, mấy ngày trước bố cô ấy mới biết chuyện cô ấy kết hôn mang thai, sau đó tức đến mức bệnh tim tái phát."

Hoá ra Tưởng Mộ Bình nằm viện vì bị Tưởng Tiểu Mễ chọc tức...

Lúc sau Triệu Tinh bà tám với cô rất nhiều, nói chồng Tưởng Tiểu Mễ với gia đình Tưởng Tiểu Mễ không môn đăng hộ đối, bố Tưởng Tiểu Mễ không đồng ý, Tưởng Tiểu Mễ bất chấp sự phản đối của gia đình, tự mình định việc chung thân.

Còn nói công ty của người đàn ông kia cũng do Tưởng Mộ Thừa đầu tư.

Triệu Tinh bùi ngùi: "Người đàn ông của cậu đúng là lắm tiền, có thể tùy ý cho cháu gái cả một công ty. Nè, kết hôn rồi thì nuôi tôi nha, tôi không yêu cầu gì nhiều, một căn hộ có hồ bơi riêng ở vị trí đắc địa trên đường Vành đai 2 là được rồi, há há!"

"Cút!"

Triệu Tinh: "..." Sao phụ nữ lại nhẫn tâm y như nhau thế nhỉ, nói trở mặt là trở mặt!

Buổi chiều khi tan sở, Tô Vận nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô do dự trả lời: "Alo, xin chào, ai vậy ạ?"

"Bác sĩ Tô, xin chào, tôi là bí thư Tưởng, Tưởng Mộ Bình. Tôi quên mất những vấn đề cần chú ý mà lúc sáng cô đã dặn rồi, làm phiền cô lên đây một chuyến, tôi sẽ cho người xuống đưa cô lên."

Lúc ngắt máy, tay Tô Vận bất giác run rẩy, có thật chỉ đơn giản lặp lại những vấn đề cần lưu ý thôi không?

Buổi sáng khi cô dặn dò hộ lý toàn thời gian của ông, rõ ràng đã ghi chép hết ròi, sao mà quên được?

Phải đi mới biết được.

Không lẽ Tưởng Mộ Bình biết về quan hệ của cô với Tưởng Mộ Thừa? Đây là muốn gặp riêng cô? Có nên nói cho Tưởng Mộ Thừa một tiếng không?

Cô không dám trì hoãn thời gian đi đến phòng bệnh, vừa đi vừa bấm số Tưởng Mộ Thừa, đang đợi nối máy.

Đến khi đứng dưới cầu thang khoa Nội trú, cô cũng không liên lạc được với Tưởng Mộ Thừa, người đón cô đã đến, chỉ có thể yên lặng tắt máy, theo người đó lên lầu.

Trong phòng bệnh, ngoại trừ Tưởng Mộ Bình, những người khác đều lui ra ngoài.

Tô Vận đột nhiên cảm thấy áp suất không khí giảm xuống, hô hấp khó khăn, suýt nữa không đi nổi, vất vả bước đến trước giường bệnh, điều chỉnh hô hấp: "Xin chào bí thư Tưởng."

Tưởng Mộ Bình chỉ vào cái ghế bên cạnh, "Tiểu Tô, ngồi đi."

"Cảm ơn bí thư Tưởng."

Tưởng Mộ Bình không nhắc gì đến việc lưu ý, trái lại trò chuyện với cô một chút về công việc, giọng điệu rất thân thuộc gần gũi, Tô Vận dần bớt lo lắng, có điều thi thoảng vẫn nói lắp.

Sau khi hỏi về gia cảnh, Tô Vận cắn môi dưới, thật thà nói về chuyện của gia đình, chính là chuyện của Tô Thế Khải.

Tưởng Mộ Bình bình tĩnh cười gật đầu, không bình luận quá nhiều chuyện gia đình cô, đổi chủ đề: "Tiểu Tô, nghe nói cô từng làm việc ở Thượng Hải."

"Vâng." Tô Vận căng thẳng, vô thức cuộn ngón tay lại, cô không biết Tưởng Mộ Bình đang muốn ám chỉ điều gì, đáy lòng không khỏi đau đớn, trái tim đập thình thịch liên hồi.

"Tôi không quá quen thuộc với Thượng Hải, nghe nói số lượng các club xa hoa không kém gì Bắc Kinh, hình như bên đó có một club khá nổi tiếng, mấy người trẻ tuổi các cô hay đến đó chơi, thật sự có một nơi đặc biệt như vậy sao?"

Mặt Tô Vận đờ ra, hai tay không khỏi run lên, cảnh tượng khổ sở kia như thác lũ ùa về ào ạt, muốn dìm cô chết đuối.

Hai mươi phút sau, Tô Vận đi ra từ phòng bệnh của Tưởng Mộ Bình, cảm giác như vừa đi một chuyến đến Quỷ môn quan, lang thang trên bờ vực của sự sống và cái chết, tuyệt vọng vô cùng.

Những lời nói đó của Tưởng Mộ Bình đã xé nát lớp vỏ nguỵ trang của cô, khoảnh khắc đó, giống như cô bị lột hết quần áo, đứng ngoài đường dưới cái nắng thiêu đốt của mặt trời, sống không bằng chết.

Vết thương đầm đìa máu của cô, lại bị Tưởng Mộ Bình xát thêm muối vào, không thể khép miệng được nữa.

Tưởng Mộ Bình sau đó hỏi thẳng cô: "Nếu một ngày nào đó, quá khứ xấu xí kia của cô bị vạch trần ra ngoài, ngay cả đoạn video cô ăn mặc hở hang bị đánh trong club bị phanh phui, Tưởng Mộ Thừa sẽ phải đối mặt mới ánh mắt của người khác như thế nào, cô có từng nghĩ đến chưa? Tưởng Mộ Thừa không giúp nổi cô, Tưởng gia chúng tôi cũng không giúp nổi!"

Vài lời này đủ đánh cô về lại nguyên dạng. Lúc đó cô không nói nổi một lời, nước mắt rơi lã chã, đau đến mức hô hấp không thông.

Bởi vì Tưởng Mộ Thừa quá tham lam muốn đối xử tốt với cô, cô mới tự mình thôi miên, giam hết tất cả những quá khứ xấu xí kia vào sâu trong tim không để ai nhìn thấy.

Hoá ra chỉ là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.

Tô Vận giống như cái xác không hồn, chạy trên đường trong bệnh viện, suýt nữa bị ô tô đang lùi đâm phải, vất vả ra khỏi bệnh viện, chạy như điên đến công viên bên cạnh bệnh viện.

Lúc ngồi trên bồn hoa, cô cắn mu bàn tay, bắt đầu khóc nức nở. Những đau đớn tuyệt vọng bao trùm khiến cô không thở nổi.

Tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, hoá ra cơn ác mộng chỉ vừa bắt đầu.

Phó Minh Diễm chạy theo đến đây, lúc anh ta đi đến chỗ bồn hoa đã mệt đến mức thở hồng hộc, bám vào gốc cây thở dốc, mãi mới bình thường lại, anh ta bước vài bước đến ngồi xổm bên cạnh Tô Vận, "Tô Tô, có chuyện gì vậy?"

Đôi vai Tô Vận run rẩy, thời khắc nhìn thấy Phó Minh Diễm, nước mắt của cô trào ra như đê vỡ, mắng anh ta: "Minh Diễm, tại sao anh lại bỏ em lại, tại sao không cần em, tại sao không cần em, sao lại bỏ em một mình, anh có biết..." Cô không nói được nữa.

Phó Minh Diễm không kiềm được ôm cô vào lòng, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác, nước mắt không ngừng rơi: "Anh xin lỗi, Tô Tô, anh xin lỗi."

"Minh Diễm, anh có biết, lúc anh đi, cả thế giới của em đều sụp đổ, em không bao giờ... được hạnh phúc nữa, không bao giờ... nữa rồi." Móng tay cô ghim thật sâu vào lưng anh rồi vùi mặt khóc thảm thiết trong vòng tay anh.

Tưởng Mộ Thừa đứng cách đó không xa, thấy hai người ôm nhau khóc thảm thiết, trong chớp mắt, anh cảm thấy mình như người dư thừa.

Anh ngồi trong xe thấy cô điên cuồn chạy ra khỏi bệnh viện, không biết cô đã gặp chuyện gì, vội vàng để xe ở cổng bệnh viện rồi đuổi theo, sau lại bị mất dấu, anh dựa vào định vị trên điện thoại mới xác định được vị trí của cô, không ngờ lại thấy được một cảnh tượng cảm động thế này.

Anh cười tự giễu.

Xoay người bước ra ngoài cổng công viên, được mười bước, như không cam lòng, quay trở lại, anh đúng là điên rồi.

Anh rảo bước qua, kéo Phó Minh Diễm ra, cầm tay Tô Vận, lạnh lùng nhìn Phó Minh Diễm, kéo cổ tay Tô Vận đi ra ngoài.

Bây giờ Tô Vận mới hoàn hồn, trên mặt toàn là nước mắt, đầu óc ong ong, sao Tưởng Mộ Thừa biết cô ở đây? Cũng không kịp nghĩ nhiều, cô vùng vẫy thoát khỏi tay anh, "Tưởng Mộ Thừa, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi."

Sắc mặt Tưởng Mộ Thừa u ám, cố gắng chịu đựng, thấp giọng nói: "Về nhà rồi ầm ĩ, em muốn ầm ĩ thế nào cũng được."

Tô Vận lau nước mắt, nghẹn ngào: "Tưởng Mộ Thừa, trong lòng anh đã biết hết rồi, tự lừa mình dối người làm gì. Người em yêu không phải là anh, người em thích vẫn luôn là..."

Tưởng Mộ Thừa lạnh giọng ngắt lời cô: "Tô Vận, anh sẽ xem đây là lời nói lúc tức giận của em, rút lại đi."

Móng tay Tô Vận đâm sâu vào thịt: "Lúc đầu em đến bên anh không liên quan gì đến tình yêu, bởi vì em biết Minh Diễm sẽ về, em không nghĩ bản thân lại thảm hại như vậy." Cô nhướn mày nhìn anh: "Em xin lỗi."

Mắt Tưởng Mộ Thừa đỏ ngầu, cơ bắp căng ra, cả người toả ra khí lạnh, nhìn cô không chớp mắt.

Không khí im lặng khiến mọi người ngột ngạt.

Không biết đã qua bao lâu, anh lạnh lùng ra lệnh cho cô: "Tô Vận, rút lại lời nói đi."

Nước mắt Tô Vận chảy xuống, người đàn ông này, cô đã tổn thương anh như vậy, mà anh vẫn cho cô cơ hội quay đầu.

Anh tốt như thế, cô hoàn toàn không xứng, cô chỉ đem lại cho anh nỗi nhục nhã mà thôi. Anh xứng với người phụ nữ tốt hơn, còn cô không có phước phận này.

Cô nhẫn tâm nói: "Tưởng Mộ Thừa, anh không biết em sao, em là kẻ chậm chạp nóng tính, sẽ không nhất kiến chung tình với bất kì người đàn ông nào, một tháng ngắn ngủi này, em chỉ có cảm tình với anh mà thôi. Mỗi lần ở bên anh, em đều nghĩ đến người khác, mỗi ngày trôi qua như vậy, em sống rất mệt mỏi, chúng ta... Chia tay đi."

Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng trái tim cô, cuối cùng, anh không nói gì nữa, lùi lại hai bước, xoay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng kiên quyết đến cô độc của anh, nước mắt Tô Vận trượt xuống khoé miệng, trong lòng trống rỗng không thể lấp đầy.

Gió thu nâng góc áo anh bay lên, nháy mắt nhẹ nhàng hạ xuống, chiếc áo gió kia đã từng ôm cô vào lòng, cho cô biết bao ấm áp và an ủi.

Trước mắt cô mờ đi, không nhìn rõ được gì. Tối hôm qua, câu nói 'anh yêu em' còn quanh quẩn ở bên tai, trong bóng tối, hình ảnh anh đánh bài Twinkle Twinkle Little Star như khắc vào tâm trí cô.

Tô Vận lau nước mắt, bóng lưng cao thẳng của Tưởng Mộ Thừa trong mắt càng ngày càng xa, cô đột nhiên nhấc chân chạy về phía anh.

Ích kỉ cũng được, xuống địa ngục cũng được, cô không quản được nhiều như vậy.

Sau khi đuổi kịp Tưởng Mộ Thừa, cô ôm chặt lấy anh từ đằng sau, vùi mặt vào lưng anh.