Không Yêu Không Vui

Chương 32: Nghiện ~



Editor: peeWan

______________________

Lúc Tô Vận ôm lấy Tưởng Mộ Thừa, cảm giác lưng anh cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng tăng tốc. Những lời nói tàn nhẫn kia của cô đúng là khiến anh đau lòng.

Gió thu thổi qua, lá vàng trong công viên rung rinh trên không, có vài chiếc lá nương theo gió rơi xuống.

Tô Vận cảm giác lòng mình như chính mùa thu này vậy, mát mẻ nhưng hiu quạnh, không có cách nào ngăn được.

Cô không biết Tưởng Mộ Thừa sẽ phản ứng như thế nào, nghĩ cũng không dám, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là ôm anh thật chặt, không cho anh rời đi. Cô không ngờ bản thân sẽ có được dũng khí lớn như vậy để đuổi theo, bây giờ vẫn cảm thấy không thể tin được.

Tưởng Mộ Thừa để cô ôm, không nói lời nào, cũng không đẩy cô ra.

Im lặng một lúc, anh hỏi cô: "Không có gì để nói sao?"

Tô Vận không giải thích cho những hành vi vô lý trước đó của bản thân, cô ôm chặt thắt lưng anh, nói với anh một câu: "Tưởng Mộ Thừa, em yêu anh." Đây là điều cô muốn nói nhất lúc này.

Cả công viên như lặng đi, gió dường như cũng muốn tìm đường vòng mà tránh.

Tưởng Mộ Thừa gỡ tay cô ra, xoay người ôm cô vào lòng, mở áo khoác bọc lấy cô, anh nói: "Tô Vận, anh tha thứ cho em." Lúc này, có lẽ anh cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô không nói, anh cũng sẽ không hỏi.

Khi rời khỏi công viên cùng với Tưởng Mộ Thừa, Tô Vận bất giác quay đầu tìm Phó Minh Diễm, anh đứng dưới tán cây, hai tay bỏ túi, đẹp đẽ như một bức tranh.

Khi bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn cô cười nhạt, nụ cười phảng phất nét buồn bã và cô đơn, nhưng cũng mãn nguyện. Anh hy vọng cô hạnh phúc, cô vẫn luôn biết.

Cô cũng cười lại, cố gắng không để nước mắt rơi, rồi vẫy tay với anh.

Trong cuộc đời, cô may mắn biết bao khi đã từng có được một người đàn ông ấm áp như vậy.

Quay về biệt thự, ngay cả cơm tối cũng không ăn, Tưởng Mộ Thừa kéo thẳng Tô Vận lên lầu, mới vừa bước vào phòng ngủ, anh đã ôm cô vào lòng, động tác mạnh mẽ thô bạo, không cho cô kịp phản ứng, anh cúi đầu cắn môi cô.

Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau, quần áo vương vãi khắp sàn, không dạo đầu quá nhiều, Tưởng Mộ Thừa trực tiếp đẩy cô dựa vào cửa rồi đi vào, lục phủ ngũ tạng Tô Vận đau đớn co rút lại.

Động tác của anh còn dữ dội hơn đêm qua, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Tô Vận biết tuy tuy rằng đã tha thứ cho cô, nhưng anh vẫn khó chịu, thậm chí ghét cô, ghét cô không lưu tình mà nói những lời chia tay trước mặt Phó Minh Diễm.

Từ cửa đến sô pha, đến trên đàn dương cầm, rồi sàn nhà, sau đó anh ôm cô vào nhà tắm, không ai kiềm chế được, lại thêm một lần.

Mấy giờ liền, ngoại trừ tiếng nỉ non và nức nở khe khẽ của cô, Tưởng Mộ Thừa không nói một lời, để lại trên người cô toàn dấu vết của anh.

Cuối cùng khi anh nằm trên giường, Tưởng Mộ Thừa vẫn ôm cô, vô thức vuốt ve làn da mềm mại của cô, lại có phản ứng, nhưng lần này ở trên giường, anh vô cùng dịu dàng dỗ dành cô, khi hai cơ thể hoà vào nhau, anh chỉ muốn được mãi khảm vào nhau như thế này.

Thẳng đến thiên hoang địa lão.

Khi Tô Vận nằm phía dưới đạt khoái cảm, Tưởng Mộ Thừa ghé vào tai cô, nói câu thứ ba trong đêm, vỏn vẹn hai chữ: "Cảm ơn."

Tô Vận biết, anh cảm ơn cô đã không buông anh ra.

Thẳng đến một giờ sáng, hai người mới kết trận cuồng nhiệt kéo dài hai giờ đồng hồ. Tưởng Mộ Thừa có lẽ quá mệt mỏi, nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Tô Vận cũng mệt, cơ thể như bị nghiền nát, nhưng đầu óc lại tỉnh như vừa trải qua giấc ngủ ngàn thu, không mệt mỏi chút nào.

Ba giờ sáng, Tưởng Mộ Thừa đã chìm vào giấc ngủ sâu, sau khi được ăn uống no nê, cả người dần ôn hoà vô cùng, ngũ quan sắc bén cũng dịu dàng không ít.

Tô Vận bị anh ôm vào ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dáng vẻ tuấn tú của anh, suy nghĩ hồi lâu, cô ngẩng đầu lên hôn vào yết hầu của anh.

Đột nhiên, cánh tay đang đặt ở trên eo cô siết chặt, Tưởng Mộ Thừa híp mắt, giọng nói gợi cảm hỏi cô: "Còn muốn sao? Hả?"

Tô Vận không lên tiếng, vùi mặt vào ngực anh..

Tưởng Mộ Thừa mở mắt ra, ôm chặt cô vào lòng, hỏi: "Em có muốn không?"

"Không muốn!"

"Vậy là muốn rồi."

"..."

Tưởng Mộ Thừa lật người một cái, đè lên người cô, áp trán vào trán cô, "Anh nói rồi, chỉ cần em muốn, anh nhất định sẽ thỏa mãn em."

Anh ngậm lấy môi trên của cô mà mút nhẹ, bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa nắn.

Tô Vận vô thức cong người dựa vào gần anh, hơi thở không ổn định, "Anh không mệt sao?"

Lỡ mệt chết, chẳng phải lợi bất cập hại sao?

Tưởng Mộ Thừa quỳ giữa hai chân cô, cúi đầu phủ trên ngực cô, tranh thủ trả lời cô: "Ngủ một lát đi, không mệt, yên tâm, có thể cho em ăn no."

Tô Vận: "..."

Sau khi vất vả cày cấy trên ngực cô, Tưởng Mộ Thừa đột nhiên ôm lấy cô, lật người cô lại, để cô ngồi lên người anh, "Lần này đến lượt em."

"Hả?" Ngại chết mất.

Tô Vận ngồi trên người anh, cảm thấy rất xấu hổ, không dám nhìn anh, mặt bị anh nhìn đến đỏ bừng cả tai, cô nằm sấp trên ngực anh, không động đậy.

Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của Tưởng Mộ Thừa, Tô Vận trải nghiệm được cảm giác chưa bao giờ thấy được.

Sau khi kết thúc, Tô Vận nằm úp trên người anh như lợn chết, không còn sức động đậy.

Ở phía trên đúng là chẳng dễ dàng gì...

Hôm sau là cuối tuần, bọn họ ngủ thằng đến khi tự tỉnh.

Khi Tô Vận mở mắt, Tưởng Mộ Thừa đang dựa vào đầu giường đọc sách, cô dựa sát vào người anh, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh dậy lâu chưa?"

"Sớm hơn em nửa tiếng." Tưởng Mộ Thừa đặt quyển sách trên tay xuống, bế cô lên để cô nằm trên ngực anh, kéo chăn bông lên lưng cô.

Lại hỏi cô: "Em có đói bụng không?"

"Hơi đói, mấy giờ rồi?"

"Hai giờ chiều."

"..."

Tưởng Mộ Thừa nắm lấy cằm cô, ngón tay cái vuốt ve môi cô qua lại, hết lần này đến lần khác vẻ thưởng thức, anh đột nhiên nói: "Tô Vận, em có thể tin tưởng anh." Tin anh sẽ thay cô xua tan đi hết bóng tối vì cô.

Hai tay Tô Vận ôm chặt anh, giọng nói cực kỳ tự ti: " Anh không quan tâm sao?" Giống như lời Tưởng Mộ Bình nói, nếu một ngày quá khứ của cô bị phanh phui, anh sẽ đối mặt với những người làm ăn với mình như thế nào?

"Tô Vận, chuyện này anh đã từng trả lời em rồi."

Tô Vận nhớ tới cái đêm bọn họ ở bên hồ trong bệnh viện, cũng là cái đêm bọn họ xác nhận quan hệ, cô hỏi anh: " Anh Tư, anh không ngại những chuyện đã xảy ra năm năm trước, khi em thất nghiệp sao? "

Anh hỏi lại cô: "Sao phải để ý?"

Nhưng vấn đề là, không phải anh có bận tâm hay không, mà là nước bọt của người khác có thể dìm chết người.

Tô Vận chưa kịp nói, Tưởng Mộ Thừa đã nói: "Tô Vận, anh vẫn luôn sống rất tự tại, quan tâm đến ánh mắt của người khác. Sau này em sống với anh, anh không quan tâm, sao em phải để ý đến lời người khác làm gì!"

Tô Vận cúi người, chủ động hôn anh.

Tưởng Mộ Thừa đặt tay đỡ gáy cô, hôn sâu hơn, rất nhanh, hai người lại dây dưa triền miên.

Quan hệ cá nước thân mật cũng giống như thuốc phiện vậy, đều gây nghiện.

Tưởng Mộ Thừa đè cô xuống, với tay lấy bcs, anh chọc cô: "Ban đầu anh định dùng đến cuối năm, không ngờ em lại tham lam như vậy, xem ra phải mua thêm một ít rồi."

...

Sau bữa trưa, Tưởng Mộ Thừa cầm tay cô đi dạo trong sân, cô nói muốn ngồi xích đu, Tưởng Mộ Thừa dẫn cô đến hoa viên trước nhà, anh dựa vào giá gỗ, khẽ lay cô.

"Thích đánh đu như này?"

"Dạ, trong sân trường tiểu học của em có một cái xích đu bằng sắt rất cao, mỗi ngày tan học, có rất nhiều học sinh tranh nhau, không bao giờ em tranh được, có một ngày trời mưa nhỏ, em với Nịnh Nịnh cố gắng chơi một lần. Khi đó em đã nghĩ, khi lớn cố gắng kiếm tiền, mua một căn nhà có sân, đặt một cái xích đu, một ngày chơi mười tám tiếng."

Tưởng Mộ Thừa cười cười, xoa đầu cô, lại tiếp tục đung đưa xích đu, nhìn dòng nước chảy trên cây cầu nhỏ trong vườn, yên tĩnh đẹp đẽ như chốn bồng lai.

Anh nói: "Anh cho người đặt một cái xích đu trong nhà, ngày mưa em cũng chơi được."

Di động của Tưởng Mộ Thừa vang lên, nhìn lướt qua dãy số, trực tiếp quẹt nút trả lời, bên kia rất ồn ào, đợi hai giây sau mới có giọng nói, "Này, có nghe gì không?"

Tưởng Mộ Thừa hiển nhiên không kiên nhẫn: "Nói đi!"

"Cháu đang ở sân bay, bây giờ cậu đến đón cháu đi!"

Tưởng Mộ Thừa: "Không rảnh!"

"Này, Tưởng Tiểu Tứ, cậu vẫn kiêu ngạo vậy hả? Đừng quên là cậu cầu xin cháu làm việc đấy! Nếu cậu thật sự không rảnh thì cháu về lại New York."

"Tùy cậu." Tưởng Mộ Thừa trực tiếp cúp máy, nhìn Tô Vận, giải thích: "Thẩm Lăng gọi."

Tô Vận 'à ~~' một tiếng, giọng điệu đùa cợt.

Tưởng Mộ Thừa bất mãn xoa đầu cô, Tô Vận dùng sức đẩy anh ra, trợn mắt nhìn anh, chỉnh sửa mái tóc đã bị anh làm cho rối tung lên, cô tò mò nói: "Thẩm Lăng là ai? Là bạn nối khố với anh giống như Lâm Việt hả?"

Tưởng Mộ Thừa búng trán cô, "này --" Tô Vận bị đau đạp anh một cước, "Anh không nhẹ nhàng hơn chút được à!"

"Để lần sau em không nói linh tinh!"

Tô Vận xoa xoa trán, lại hỏi: "Thẩm Lăng rốt cuộc ai thế?"

"Con trai của chị anh, anh trai Nhiên Nhiên, nhỏ hơn anh bốn tuổi."

"..." Tô Vận mất một lúc lâu mới tiêu hóa được tin tức kinh ngạc này, hóa ra là quan hệ cậu – cháu, khẩu vị hơi nặng...

Cô sực nhớ, trước đây Tưởng Mộ Thừa đã từng nói với cô, chị gái lớn hơn anh hai mươi tuổi, còn anh rể họ Thẩm.

"Tại sao mọi người đều gọi Thẩm Lăng là anh Ba?"

"Nó đứng thứ ba trong đám tiểu bối Thẩm gia."

Thì ra là thế, nhưng người ngoài không quan tâm thứ tự trưởng bối hay tiểu bố, trong cùng một vòng, anh Ba tự nhiên lớn hơn anh Tư.

Tô Vận cười hỏi: "Mọi người trong vòng gọi anh ấy là anh Ba, lại gọi anh là anh Tư, anh có thấy khó chịu không?"

Sắc mặt Tưởng Mộ Thừa sầm xuống, nhướn mày hỏi: "Con mắt nào của em thấy anh khó chịu?"

Tô Vận thầm nghĩ, hai mắt đều thấy.

Ngày tháng ấm áp ngọt ngào như keo sơn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại đến thứ Hai, kết thúc họp sáng, Tô Vận bắt đầu lu bu, buổi sáng cô khám bệnh.

Sau khi người bệnh số 11 đi ra, cô nhìn bệnh án trên máy tính theo thói quen, người tiếp theo là Hạ Kiều, 33 tuổi.

Có phải là Hạ Kiều cô biết không?

Hoá ra đã ba mươi ba tuổi.

"Thấy tôi già hơn nên vui sao?" Hạ Kiều đã ngồi trên ghế trước mặt cô, đặt bệnh án trên bàn rồi để chứng minh thư lên trên, "Thấy không, tôi lớn hơn cô nhiều, mau gọi chị đi."

Tô Vận: "..." Cảm giác mình đang bị trêu chọc.

Cô im lặng nhìn Hạ Kiều, nhất thời không biết mục đích hôm nay Hạ Kiều đến đây làm gì.

Ngả bài? Khiêu khích? Hay là muốn cạnh tranh công bằng với cô?

Cô không có chút đầu mối nào.

Hạ Kiều đặt túi trên bàn, bắt chéo chân, tư thế rất men lì, cô lấy trong túi một gói thuốc, chưa kịp rút điếu nào, Tô Vận chỉ vào bảng hiểu cấm hút thuốc trên tường.

Hạ Kiều mất hứng ném gói thuốc vào túi xách, nhìn Tô Vận một cái, bắt đầu nói: "Bệnh viện trong thành phố đúng là khó chịu, ngay cả hút thuốc cũng quản. Đúng rồi, sao bây giờ khám bệnh đắt vậy? Một bác sĩ nhỏ như cô cũng vài chục tệ, chuyên gia nổi tiếng thì vài trăm, có muốn người ta sống không thế! Bênh viện ở quê thì chẳng có ai đăng kí, cô có hút thuốc cũng chẳng ai quản, thành phố đúng là lắm quy định mà."

Tô Vận chớp chớp mắt, nhìn Hạ Kiều như động vật quý hiếm, cô ấy đang tấu hài à?