Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 146: Nguyệt Phách Viêm Dương! (2)



Nhưng cấp độ tu hành của chú Nam... vượt xa Tả Tiểu Đa, những hiểu biết của Tả

Tiểu Đa mới có bao nhiêu, cấp độ tu hành của chú Nam còn vượt qua hiểu biết của Tả Tiểu Niệm!

Cái này thì có một chút khủng khiếp, thực lực của bản thân Tả Tiểu Niệm cũng không yếu nữa, ít nhất thì ở cái Thành Phượng Hoàng này cũng đã là khá mạnh rồi, mà sức mạnh có thể vượt qua được nhận thức của nàng, mức độ cao thâm khó lường không cần nghĩ cũng biết!

Nhưng cao nhân như hắn mà vẫn mệt gần chết, tiêu hao nhiều đến mức nào cũng có thể tưởng tượng ra được, có điều chú Nam vốn không đến nỗi phải mệt như vậy, chia ra mấy ngày để làm sẽ rất nhẹ nhàng.

Nhưng hắn lại không muốn ở lại thêm giây phút nào. Còn ở lại thêm, thật sự e rằng phần mộ tổ tiên cũng sẽ bị đào sạch.

Mà Tả Tiểu Niệm Tả Tiểu Đa bởi vậy mà được lợi, cũng có thể suy ra, tất nhiên lợi ích rất nhiều, cả đời được lợi!

“Như vậy xem ra, con đường tu luyện Viêm Dương chân kinh này, dựa vào việc hấp. thụ lực Thái dương chân kinh dung nhập vào cơ thể, tăng cường bên trong của bản thân, mặt khác thì lại hóa Tỉnh hồn lực thành lực. chân hỏa, phụ trợ cho tu vi của bản thân.” Tả Tiểu Đa yên tâm rồi.

Tài nguyên bây giờ không hề thiếu, đủ để dùng một thời gian.

Mới cảm thấy chuyện làm theo công pháp mới, lại thấy Tả Tiểu Niệm ung dung bay vào: “Cẩu Đát, ngươi có trở ngại gì với Viêm Dương chân kinh vừa mới luyện không?”

“Trở ngại, không có, đã chính thức nhập môn rồi, rất thuận lợi rất thuận lợi.”

Tả Tiểu Đa ưỡn ngực, dùng một loại thái độ dửng dưng nói, trong đó lộ ra vẻ khoe khoang.

“Xí

Tả Tiểu Niệm quay ra nhìn bằng nửa con mắt: “NGươi nghĩ Quán đỉnh của chú Nam chỉ đơn thuần là truyền tâm pháp tu hành cho chúng ta thôi sao? Những lời tâm đắc của những người đi trước kia, thật sự rất quan trọng, chính là đang giúp đỡ chúng ta nhập môn, rút ngắn con đường mày mò ban đầu cho chúng ta, nếu như ngươi không thể nhập môn mới là kỳ lạ đấy.” “Là như vậy sao?”

Tả Tiểu Đa mặt không đỏ tức giận nói: “Niệm Niệm mèo, ta cảm thấy ta không bao lâu nữa đã có thể đánh bại ngươi rồi, kiểu đánh cho ngươi không dậy ra khỏi giường được ý!”

Tả Tiểu Niệm khinh thường hừ nhẹ một tiếng, mở chiếc miệng anh đào nhỏ xinh, một vệt khí trắng cũng lờ mờ hiện ra.

Chỉ trong nháy mắt, Tả Tiểu Đa cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống 40 50 độ, không nhịn được sợ run cả người: “Đây là cái gì?” “Đây chính là Nguyệt Phách chân kinh đấy!”

Tả Tiểu Niệm thận trọng nói: “Thứ mà ta vừa khai triển ra, cũng chỉ là một chút sức mạnh, ngươi có thể dùng Viêm Dương chân kinh của ngươi để tấn công một chút, thử xem tiến độ của mình.”

Tả Tiểu Đa đông cứng toàn thân lạnh run cầm cập: “Nữ vương đại nhân, xin người hãy mau thu lại bản lĩnh cao cường đi..." “Hừ”

Tả Tiểu Niệm tiện tay xua đi m Hoa, tự đi làm bữa sáng, Tả Tiểu Đa trong lòng cũng được trấn an một chút.

Vừa nãy nhìn diện mạo của Niệm Niệm mèo, gần như... tử khí đó lại đuổi lui đi một chút?

Mặc dù vẫn rất mà âm u.

Nhưng... hình như đã giảm bớt đi một chút? Có thể giảm bớt?!

Tả Tiểu Đa chấn động tinh thần!

Hắn tiếp tục mày mò bộ công pháp mới này, càng ngày càng cảm thấy được, cái

'Viêm Dương chân kinh này thật sự vô cùng hữu dụng.

Một lát sau, Ngô Vũ Đình cũng dậy. Vừa cùng làm bữa sáng với Tả Tiểu Niệm vừa hỏi: “Đúng rồi, quên mất không hỏi hai đứa, sau này muốn dùng binh khí kiểu nào? Tiểu Niệm bây giờ đã có thể lựa chọn binh khí bản mạng rồi. Còn về Đa Đa

Cẩu, mặc dù còn có thời gian, nhưng cũng phải suy nghĩ rồi, nhớ là lúc nào. rảnh thì nghĩ thử xem.” “Nghĩ thử xem là ý gì?” “ý như mặt chữ.”

Ngô Vũ Đình nói: “Nghe nói võ giả ở cấp độ tu vi này của con, vân chưa xứng có được binh khí.”

Tả Tiểu Đa méo mặt, giật quai hàm, có chút đau răng, lẩm bẩm nói: “Vậy con sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

“Con muốn dùng kiếm.”

Tả Tiểu Niệm nói: “Trước đây sư phụ luôn bảo con dùng đoản kiếm đối phó với kẻ địch, nhưng con muốn dùng trường kiếm hơn.”

“Trường kiếm đoản kiếm đều không phải là vấn đề, bản thân con tự cân nhắc hình dạng một chút, để cha con chế tạo cho con một thanh, ừ, hay là trường kiếm đoản kiếm mỗi thứ một cái đi, những vật liệu mà chú Nam con đưa đến kia, đủ để chế tạo cho con vài thanh kiếm, không thành vấn đề”

“Vâng.” “Cẩu Đát, còn con?”

“Mẹ ơi, mẹ vừa bảo để con suy nghĩ, chỉ một chút như vậy thôi sao, con làm gì đã nghĩ xong.”

Trong đầu Tả Tiểu Đa quay mòng mòng, cuối cùng cũng mơ hồ cảm thấy, trong những người tập kích bất ngờ Tân Phương Dương, người dùng hai thanh đại chùy kia, tướng mạo rất uy mãnh.

Thử thăm dò hỏi: “Hay là, con dùng chùy?”

“Cái gì? Chùy?”

Mẹ con hai người nghe vậy, cùng nhau trố hai mắt.

“Khụ khu... Mẹ à, giờ Tiểu Đa còn chưa dùng tới binh khí, để hắn suy nghĩ thật kỹ, việc gì phải vội.”

Trong đầu Tả Tiểu Niệm lập tức phác họa ra cảnh Tả Tiểu Đa múa hai cây chùy. lớn, chỉ cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, chẳng khác gì tôm hùm giơ càng.

Vì vậy nàng bèn uyển chuyển khuyên nhủ.

“Vậy ta sẽ suy nghĩ lại, suy nghĩ thật kỹ.”

Tả Tiểu Đa vội hùa theo.

Điện thoại rung lên một cái, Tả Tiểu Niệm lấy ra xem thử, chợt biến sắc nói:

“Mẹ ơi, nay con không ăn cơm đâu, con có việc đi trước nhé."

Vừa nói vừa vội vã chạy vào phòng, loáng cái đã thay quần áo xong, một bộ áo váy thuần trắng, bay vụt ra từ song cửa sổ, chuyển hướng giữa không trung rồi biến mất không dấu vết. Điện thoại! Đúng rồi, điện thoại!

Tả Tiểu Đa thế mới chợt nhớ ra, hình như cũng lâu rồi không mở điện thoại ra xem, còn nhớ mang máng tin nhắn cuối cùng chính là Lưu Kiếm Thanh gửi cho mình.

Lấy ra nhìn một cái, tự lẩm bẩm: “Ôi đệt, không ngờ cái tên mình xử lí lại có bang phái chống lưng... Lợi hại thật, may mà mình chạy trốn nhanh.”

“Thanh Long bang, bang phái số một bản địa...”

“Không biết sau đấy có còn đến chặn mình nữa không nhỉ?”

Tả Tiểu Đa thầm lo lắng trong lòng.

Thật ra lúc này cũng còn lâu mới đến giờ vào học nhưng trường lại phòng bị hơn bao giờ hết, có thể nói là canh giữ trên trời dưới đất, tất cả mọi phương hướng, nhất là cổng trường, thậm chí còn có mấy người mặc trường bào chắp tay đứng, ánh mắt sắc như chim ưng.