Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 147: Thẩm vấn Tả Tiểu Đa



Ở nơi xa hơn một chút, thi thoảng cũng có từng tốp binh sĩ dừng lại tuần tra.

Học sinh đến trường cũng chỉ cho vào không cho ra.

Trên đường đến trường học, Tả Tiểu Đa vừa thấy cảnh tượng nghiêm ngặt như vậy lại càng hoảng sợ hơn.

Chẳng lẽ những kẻ hôm qua tập kích hiệu trưởng và thầy Tân có chuyện rồi?

Dưới ánh nhìn như tên nhọn càn quét của vô số cao. thủ, Tả Tiểu Đa vội vã cụp đuôi chui vào trường, khi vào đến nơi rồi vẫn cảm thấy sợ run bần bật.

Vừa đi vào đã thấy ở một bên thao trường, mười gã đại hán mặt trắng bệch đang ôm cây, nói đúng ra thì còng tay còng cây trói chúng vào cây to. Nhìn trạng thái của mấy kẻ này thì chắc là mười vị nhân huynh đây đã bị còng cả đêm rồi.

Chính là mười tên chặn mình đây mà.

Đám người này ai nấy đều cách nhau thật xa. Trước mặt mỗi người đều có một người đứng thẩm vấn và một người ghi lại.

Tiếp đó còn có một người chắp tay sau lưng, mặt đen sì đứng bên cạnh, không biết lúc nào thì móc súng ra quát lên một câu: “Mày nói láo. Tao bắn chết toi bây giờ.”

Mà thường thì bên này còn chưa nói xong, bên kia cũng đã vang trên tiếng quát to: “Mày nói láo. Tao bắn chết toi bây giờ.”

Một câu nói như vậy, hết đợt này đến đợt khác nối nhau không dứt.

Mười người thể năng tiêu hao đến cực hạn, tỉnh thần cũng rất kém đã sợ đến tè ra quần rồi, mặt không còn sắc máu.

“Đồng bọn của mày đều khai hết rồi, giờ chỉ còn mình mày thôi. Cứ thử cứng miệng xem nào?”

Quả nhiên là nằm mơ cũng không ngờ được, chúng ta chỉ tới bắt cóc một học sinh thôi sao lại gây ra trận thế lớn thế này chứ?

Chắc cũng phải hơn hai nghìn cao thủ được phái ra ấy chứ?

Đứa trẻ chúng ta muốn bắt cóc rốt cuộc là con nhà ai vậy?

Chẳng lẽ là công tử con quan con tướng à? Chọc phải tổ ong vò vẽ mất rồi...

Tả Tiểu Đa chỉ đứng bên cạnh tò mò ngó thử, đã có người lập tức đi qua...

“Bạn học sinh này, ở đây không cho phép xem đâu, mau rời khỏi đây đi.”

“À à..

Tả Tiểu Đa tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn, xoay người rời đi không thèm dừng lại.

Không xem thì không xem, cũng chẳng có gì lạ hết.

Vừa đi được mấy bước, phát hiện Lý Thành Long đang đứng xa xa xem trò vui.

“Có chuyện gì đấy?” Tả Tiểu Đa đi tới

Thuận miệng hỏi thăm một câu.

“Chuyện gì ấy hả? Chuyện to lắm luôn...” Lý Thành Long sắc mặt hơi tái xanh, rõ ràng cũng rất sợ hãi nhưng lại có phần hả hê.

“Chuyện lớn thứ nhất, có người nói hôm qua hiệu trưởng bị ám sát...”

Tả Tiểu Đa gật đầu. Chuyện này ta biết nè, tận mắt thấy luôn.

“Chuyện thứ hai, có người nói chuyện hiệu trưởng bị ám sát có hệ lụy rất lớn, trong trường học có gián điệp của Vu Minh... hiện đang điều tra." Lý Thành

Long không hổ là tin tức nhanh nhạy. Chuyện này ta cũng nghĩ đến rồi.

“Chuyện thứ ba... Thanh Long bang bị diệt rồi... Trên dưới toàn bang, chó gà không tha...” Nhóc mập sợ xanh cả mặt nhưng vẫn có vẻ hả hê.

“Thanh Long bang bị diệt môn?” Lần này Tả Tiểu Đa kinh ngạc rồi.

“Còn chẳng phải sao..." Lý Thành Long nhìn xung quanh một chút, lại gần nhỏ giọng nói thầm bên tai Tả Tiểu Đa: “Mày còn nhớ Trịnh Đức Nghĩa không?”

“Là ai vậy?” Tả Tiểu Đa mặt nghệt ra.

“Chính là cái thằng mặt hô mà hôm ngươi sang lớp 1 hắn là người chửi kinh nhất, mồm bẩn nhất, đánh nhau cũng máu nhất ấy, không phải Trình Phương Chí đâu. Ngươi không nhớ à?”

“Thằng mà vênh váo nhất trường, đi ra đi vào lúc nào cũng có mười mấy đứa vây quanh ý.” Lý Thành Long hơi ngẩn ra.

Hai ngày nay Tả Tiểu Đa đánh người, bị đánh thảm nhất là Trình Phương Chí và

Trịnh Đức Nghĩa. Thế mà lại kêu không biết... nhóc mập hơi bị khó hiểu.

“Ờ là nó hả? Thì sao?" Vừa nói đến đó là Tả Tiểu Đa nghĩ ra rồi.

“Sao nữa?” Lý Thành Long hừ một tiếng, nói: “Nó là thiếu bang chủ của Thanh Long bang á... Thấy mười mấy tên dưới tàng cây kia không? Đấy là người của Thanh Long bang đấy...” “Hở? Tả Tiểu Đa ngạc nhiên.

“Chiều hôm trước mười tên này còn định tới bắt ta, bị thầy Lưu Kiếm Thanh bắt lại... Vậy mà xảy ra chuyện lớn đến thế?”

“Mười tên này còn sống được đúng là nên cảm ơn †hầy Lưu Kiếm Thanh á...”

Nhóc mập thổn thức nói: “Chứ còn gì, nếu tối qua còn ở Thanh Long bang chắc giờ đem đi chôn là vừa.”

“Toàn bộ Thanh Long bang từ trên xuống dưới chết hết cả rồi. Giờ người còn sót lại của Thanh Long bang đều ở trường chúng ta cả... Ừm, mười tên đó, còn có thiếu bang chủ Trịnh Đức Nghĩa của chúng.”

Nhóc mập tỏ vẻ rầu rĩ: “Thằng Trịnh Đức Nghĩa này bây giờ coi như tự lập môn hộ luôn rồi, giờ một mình đi là chụp được ảnh gia đình rồi... ha ha, hai cái bánh bao là no cả nhà luôn...”

Nhóc mập có vẻ đang thở than đấy nhưng Tả Tiểu Đa nghe thế nào cũng thấy như có chút đang rất hả hê, không thể hiểu nổi. Đang nói thì Tân Phương Dương tới. Sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt.

Chiều qua hắn vội vàng quay về bắt Mộc Vân Phong, nhưng lúc đến nơi Mộc Vân

Phong đã biến mất. Điều này khiến Tân Phương Dương khó chịu đến tận bây giờ.

Vừa thấy Tả Tiểu Đa bèn đi ngay tới.

“Sao giờ mới đến? Còn không mau đi theo ta.”

'Tần Phương Dương đi trước bước chân vội vã, nhìn không có gì khác thường nhưng có một giọng nói nhỏ như muỗi vo ve chui vào tai Tả Tiểu Đa.

“Nhớ là hôm qua ngươi không ra tay, cũng không biết gì hết.”

Tả Tiểu Đa thầm sợ hãi trong lòng nhưng sắc mặt vân bình tĩnh, bình thường thế nào thì giờ vẫn vậy.

Theo Tần Phương Dương đi đến văn phòng hiệu trường.

Chỉ thấy văn phòng to như vậy giờ đã ngồi đầy người.

Quét mắt nhìn quanh, cả phòng ít nhất phải đến mười bảy mười tám người, ngồi chật kín chỗ, sắp chen thành một đống.

Người đang ngồi chính giữa không phải hiệu trưởng trường Nhị Trung Lý Trường

Giang mà là một người trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười. Người này hơi mập nhưng đôi mắt lại rất sáng, tóc không dày, đầu hơi hói, một bên tóc chải rẽ sang đắp lên lớp da đầu bóng loáng.

Trừ người này ra còn nhìn thấy hai vị quân nhân ngồi cạnh hắn, mặc chiến bào. màu trắng khác với bình thường, huy hiệu đeo trên người cũng sáng lóng lánh.

Tả Tiểu Đa nhìn hết một vòng, phát hiện Lý Trường Giang ngồi ở một vị trí sát mé ngoài, một chiếc ghế đẩu đặt dưới mông, còn thi thoảng nhìn ngó ra cửa.

“Cục trưởng Tưởng, Tả Tiểu Đa đến rồi.” Tân Phương Dương đưa Tả Tiểu Đa tiến tới, thái độ đúng mực nói.