Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 89: Lần thay đổi về chất thứ hai của Tả Tiểu Đa



Tả Trường Lộ cạn lời.

Đợi một lát, thấy vợ mình không có thêm chỉ thị nào nữa, lúc này mới bước cao bước thấp đi mất.

Có vẻ ban nấy bị trẹo chân luôn rồi.

“Được rồi, chờ đến chỗ sư phụ ta, ngươi phải nhớ kỹ không được để lộ thân phận giữa hai ta đấy nhé.” Tả Tiểu Niệm đột nhiên nói.

Tả Tiểu Đa tỏ vẻ đau khổ đáp: “Hả? Cái này không được nói hả? Hơi bị khó á, ngươi tên Tả Tiểu Niệm, ta là Tả Tiểu Đa. Vừa nói tên người ta đã biết rõ mười mươi rồi, còn cần nói thêm gì nữa... Làm thế nào mới không bại lộ?”

Tả Tiểu Niệm ho khan hai tiếng, nói: “Không sao đâu, ta cố gắng để ngươi không tiếp xúc với người khác là được.”

Dừng một chút lại nói: “Thật ra sư phụ ta biết ngươi đấy, chỉ có sư muội của ta thì không biết về sự tồn tại của ngươi mà thôi.”

“Ủa, từ lúc nào mà ngươi lại lòi ra một sư muội vậy. Không phải ban đầu sư phụ ngươi nói đã nhận định ngươi, một lòng một dạ dạy dỗ ngươi trở thành truyền nhân sao?”

Tả Tiểu Đa ngẩn ra, kinh ngạc hỏi.

“Ừ thì đấy là... một mối nhân duyên khác. Sư muội là nữ đệ tử năm năm trước sư phụ mới nhận, tên là Mộng Trầm Ngư.”

Tả Tiểu Niệm: “Lai lịch nàng bất phàm, chính là con gái của Chủ tịch tập đoàn Mộng Thị - Mộng Thiên Nguyệt của thành Phượng Hoàng chúng ta.”

Tả Tiểu Đa trợn mắt: “Đúng là bạch phú mỹ trời sinh, có đẹp không?”

Tả Tiểu Niệm chợt cảnh giác, tủm tỉm cười bảo: “Xinh lắm, xinh hơn ta luôn, nhưng... chắc người ta chẳng coi ngươi ra gì đâu.”

Tả Tiểu Đa bất cần nói: “Ta chưa đến Đan Nguyên thì không care mấy chuyện đấy đâu. Ta mới chẳng thèm bạch phú mỹ để ý."

“Hị hị...” Tả Tiểu Niệm vui vẻ nói: “Thế mới đúng chứ. Nam tử hán đại trượng phu, lo gì không có vợ. Trước mắt phải lấy sự nghiệp, tu vi làm trọng, thực lực mới là đạo lý vững chắc nhất.”

Lòng Tả Tiểu Đa ngờ vực nhìn nàng một cái, cứ cảm thấy sau câu nói kia của mình, chị Tiểu Niệm bỗng trở nên vui mừng hớn hở là thế nào nhỉ?

“Hóa ra mình dỗ con gái cũng khéo phết nhỉ?” Tả Tiểu Đa thầm nghĩ, chợt sinh ra mấy phần tự tin hiếm thấy.

“Tiểu Đa, ba ngày này... chính là một cơ duyên của ngươi đấy.”

Tả Tiểu Niệm dừng bước, nghiêm túc nhìn thẳng vào. Tả Tiểu Đa, chỉnh lại cổ áo cho hắn, khẽ nói: “Dù có khổ sở mệt mỏi thế nào, ngươi cũng phải kiên trì đấy nhé. Ít nhất bây giờ ta có thể nói rõ với ngươi một điều rằng, ba ngày này, thời gian ngủ của ngươi sẽ không được quá năm tiếng đâu.”

“Vâng, ta biết rồi.”

“Giờ nhắm mắt lại đi." “Ừm”

Vèo!

Hai người bay thẳng lên.

Tả Tiểu Niệm xách cổ áo Tả Tiểu Đa, bay vụt đi.

Lúc Tả Tiểu Đa mở mắt lần nữa, phát hiện ra mình đã bị đặt vào Võ Đạo tràng mà đêm hôm đó mình đã đi qua.

Đập thẳng vào mắt, vẫn như cũ là không có một ai, một loại cảm giác lạ lẫm quen thuộc tự nhiên dâng lên.

Nhưng Tả Tiểu Đa cũng sẽ không kỳ niệm, chỉ có tinh thần hoàn toàn phấn khởi.

Chính như lời nói của chị Tiểu Niệm, ba ngày này chính là một lân cơ duyên của mình!

Chỉ nói đến trường địa ở trước mắt này, mức độ nồng đậm của linh khí ở trong đó đã làm cho người khác. phát rồ đến mức mất hết lý trí, người bình thường tuyệt đối không thể tùy tiện đi vào tu luyện được!

Cho dù là Tả Tiểu Niệm tự mình tiến vào đoán chừng cũng phải thông qua sự đồng ý của sư phụ nàng.

Đây chính là nguồn tài nguyên khan hiếm!

'Trong trạng thái hoảng hốt, một cung trang mỹ nhân và một thiếu nữ tóc ngắn tự nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Đa, giống hệt như hư không biến hóa khôn lường, chí ít thì Tả Tiểu Đa không hiểu được, càng không nhìn rõ xem hai người này đi tới như thế nào.

Mà hai người này đều mặt đẹp như hoa, đẹp tựa thiên tiên.

Tả Tiểu Đa không nhịn được lia mắt qua nhìn Tả Tiểu Niệm ở bên cạnh mình; lại phát hiện gương mặt của Tả Tiểu Niệm lúc này đã khôi phục về trạng thái mặt không biểu cảm, khí chất thanh lãnh, giống như là ánh trăng ở trên trời.

Rõ ràng là nàng đứng ở bên cạnh mình, nhưng Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy rằng, Tả Tiểu Niệm lúc này giống như là Nguyệt Cung tiên tử, cách xa hồng trần thế tục!

Kiên cường, độc lập, thanh lãnh, cao ngạo, thanh cao.

Cũng không phải là chị Tiểu Niệm, người mà ở trong nhà sẽ ngọt ngào gọi mình là Cẩu Cẩu, ở trước mặt cha thì sợ hãi rụt rè, ở trước mặt mẹ thì làm nũng giống như đứa trẻ nữa.

Tả Tiểu Niệm lúc này chính là Tiên Tử ở trên trời!

Cao không thể nào chạm tới!

Ở nơi cao lạnh không thể nào chịu được!

Loại cảm giác xa cách tự nhiên mà có này, khiến cho trong tim Tả Tiểu Đa như ngừng đập một cách không thể nào hiểu được, loại cảm giác ấy mãnh liệt từ trước tới nay chưa từng có.

Hóa ra.... Đây mới là một mặt khác của chị Tiểu Niệm.

Bộ mặt đứng ở trước mặt người khác, mới là bộ mặt chân chính của Tả Tiểu Niệm sao?!

Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Tả Tiểu Đa thậm chí còn sinh ra rất nhiều cảm xúc hoang mang.

Loại cảm giác xa cách bỗng nhiên xuất hiện này, giống như khác biệt giữa trời với đất, xa không với tới!

Trái tim của thiếu niên lần đầu tiên cảm thấy xúc. động mãnh liệt.

Nếu như ta không cố gắng, có lẽ cả cuộc đời này cũng không thể với tới được cảnh giới kia, vòng tròn kia của chị Tiểu Niệm!

Mặc dù Tả Tiểu Niệm chính là chị Tiểu Niệm của mình, nhưng ở trong mắt người đời... Nàng chỉ là Tiên Tử mà tất cả chúng sinh đều ngưỡng vọng!

Phần cảm giác xa cách đột nhiên xuất hiện này, làm cho trong lòng Tả Tiểu Đa chấn động không gì sánh bằng, trước nay chưa từng có.

“Ta hiểu rồi!"

Không ai có thể ngờ được.

Lần thứ hai lột xác tâm cảnh của Tả Tiểu Đa lại đến nhanh như vậy, hơn nữa còn bất ngờ, thậm chí còn dễ dàng như vậy.

Chỉ là một phần cảm giác xa cách như vậy, lại đột nhiên kích thích cả người hắn!

Nếu như ta không cố gắng, có lẽ, sau này cũng không xứng được đứng bên cạnh Niệm Niệm mèo nữa.

Nàng chính là đứng ở bên cạnh ta đấy, nhưng. khoảng cách giữa ta với nàng lại cách xa như vậy!

Như ở chân trời, như ở trên trời!

'Tâm hồn của Tả Tiểu Đa tại khoảnh khắc này cảm thấy rung động mãnh liệt.

“Sư phụ, sư muội.” Tả Tiểu Niệm mở miệng: “Đây là Tả Tiểu Đa, em trai của ta.”

Thiếu nữ tóc ngắn xinh đẹp Mộng Trầm Ngư khế mỉm cười, đánh giá Tả Tiểu Đa từ trên xuống dưới, ngoài ánh mắt tò mò còn có vài phần trạng thái như từ trên cao nhìn xuống.

Mà Mục Yên Yên một thân cung trang màu trắng đồng thời cũng đang đánh giá Tả Tiểu Đa, trong ánh mắt càng nhiều hơn là sự xem xét kỹ càng cùng với..... lờ mờ. thất vọng.

“Căn cốt thì cũng tạm được.” Mục Yên Yên thản nhiên nói: “Chỉ là có phần hơi yếu ớt một chút, tuổi tác. cũng hơi lớn một chút, xương cốt mười bảy tuổi căn bản cũng đã định hình rồi!”