Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 36: Mỹ nam kế



Bạch Tuyết đây là không muốn nhìn thấy Hắc Vân bị trừng phạt, nhanh chóng đem lời nói của Tiêu Diễm cắt ngang.

" Có ý tứ gì?" Tiêu Diễm hỏi Bạch Tuyết.

" Điện hạ, người chính là yêu nhân mỹ lệ nhất Hồ tộc chúng ta, trong tộc những hồ ly kia có ai không mê luyến người. Người có thể thi triển mị lực ra ngoài, trực tiếp khiến Hoa Nguyên Nguyên quỳ gối dưới chân!" Bạch Tuyết nói.

" Ngươi nói đúng!" Tiêu Diễm ngẫm nghĩ.

Bạch Tuyết tiến lên một bước, ở bên tai Tiêu Diễm nói nhỏ:" Chúng ta có thể như vậy...như vậy..."

Ban đêm, Hoa Nguyên Nguyên bị Tiêu Diễm gọi lại đây.

Nàng đi đến trước cửa phòng, thấy Hắc Vân đứng canh cửa trước sau như một. Hắc Vân gặp Hoa Nguyên Nguyên, chủ động tiến đến nói chuyện với nàng:" Nguyên Nguyên, ngươi tới rồi, điện hạ ở bên trong chờ ngươi đã lâu, nhanh chút vào đi thôi."

Hoa Nguyên Nguyên nhìn Hắc Vân, như thế nào hôm nay nhìn hắn so với ngày thường lui tới có chút bất đồng, ngày thường, hắn sẽ không chủ động nói chuyện với nàng nhiều như vậy.

Hơn nữa, Hắc Vân cũng không giống bây giờ, lộ ra một bộ mặt xui nịnh biểu tình.

Nàngg cũng không phải chủ tử của hắn, làm sao hôm nay lại thực khách khí, khách khí đây?

" Nguyên Nguyên, thất thần làm gì, nhanh đi vào đi nha ". Hắn thấy nàng đang phát ngốc, liền nhanh chóng đánh thức.

" Nha." Hoa Nguyên Nguyên tỉnh lại, hướng cửa phòng đi đến, cánh cửa phòng không biết bị Hắc Vân mở lúc nào, chỉ chờ nàng nhấc chân đi vào.

Vừa vào tới, hắn " phanh " một tiếng đóng cửa phòng lại, nàng đây còn bị tiếng đóng cửa doạ cho sợ hãi, nhìn qua cửa phòng đang đóng chặt, không biết Hắc Vân hôm nay định làm cái gì, nhìn thế nào cũng thấy quái quái.

Nàng ngẫm nghĩ xong cũng mặc kệ, hướng bên trong đi tới.

Trong phòng ánh đèn mỏng manh, may mà nàng sớm đã thích ứng trước với Minh giới đen như mực, có khi là ánh sáng của hồn phách, đánh bạo tiến lên vài bước, bước qua bình phong.

Phía sau thực ra ánh sáng bình thường, nàng liếc mắt liền thấy đang nằm ngửa ở trên ghế nằm, Thái tử điện hạ Tiêu Diễm.

" Lại đây ". Tiêu Diễm thấy Hoa Nguyên Nguyên đến, liền đối với nàng vẫy vẫy tay. Hắn quần áo không chỉnh tề, lộ nửa ngực, nằm nghiêng trên ghế nằm, một tay chống đầu, trên đầu tóc bạc tản ra, tuỳ ý tán loạn trên ghế.Tiêu Diễm khoé miệng mang theo ý cười, nhìn theo Hoa Nguyên Nguyên từng bước từng bước đến gần.

Nàng chăm chú nhìn chằm chằm theo hướng của hắn, yếu hầu không kìm hãm được nuốt mấy ngụm nước miếng, cả người giống như bị lôi kéo, chỉ có thể bước đến một hướng bên đó.

Tiêu Diễm trong lòng cười trộm, chiêu này đối với nàng ta quả thực có hiệu quả.

Đang lúc Hoa Nguyên Nguyên từng bước một chậm rãi đến gần hắn, đột nhiên, nàng dừng lại bên cạnh bàn ăn. Nàng nhìn trên bàn một bàn đầy mĩ thực, nước miếng chảy ra, không đợi Tiêu Diễm mở miệng, tự mình ngồi xuống, cầm đũa xông tới.

Tiêu Diễm nhìn theo nàng một loại hành động, trong lòng tức khắc phản ứng lại đây, hoá ra, nàng ta không phải bị mị lực của hắn hấp dẫn, mà bị mị thực trên bàn hấp dẫn.

Hắn nhìn nàng đang ăn uống thoả thích không màng chuyện gì,duỗi tay che lại cái trán phát đau, một phen hao tâm tổn trí, trong lòng lại hối hận, hắn vì cái gì kêu Bạch Tuýet chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon như vậy?!!