Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 37: Mị thuật



" Khụ khụ, khụ khụ." Tiêu Diễm ho khan, Hoa Nguyên Nguyên giơ lên một cái đùi gà về phía hắn:" Ngươi cũng muốn ăn sao?"

Tiêu Diễm đen mặt, lắc đầu. Hoa Nguyên Nguyên tiếp tục gặm đùi gà, vừa gặm vừa nhồm nhoàm lời nói:" Cảm ơn ngươi, Tiêu Diễm, không, không nghĩ tới, hôm nay, ngươi còn đặc, biệt, chuẩn bị nhiều, đồ ăn ngon, như vậy, cho ta."

Nàng thấy mỹ thực, hiển nhiên cho rằng, hôm nay hắn kêu nàng tới, là vì nàng chuẩn bị cơm ăn.

Nhìn Hoa Nguyên Nguyên đang ăn đến vui sướng, Tiêu Diễm có chút bực mình, hắn gọi nàng tới, cũng không phải giúp nàng làm no bụng. Mà nàng, trước sau chỉ có thấy đồ ăn trên bàn, cũng không thèm bận tâm đến hắn.

Tiêu Diễm không khỏi quay đầu, quan sát một chút bản thân mình trong gương, dung mạo của hắn, không thành vấn đề nha, quả là một đại mỹ nam nha, vì cái gì mà Hoa Nguyên Nguyên lại không thèm động tâm?

Hắn lại nhìn về phía nàng, nếu mềm không được, thì phải cứng.

Hắn đối với nàng gọi:" Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên."

Tiêu Diễm kêu lên hai tiếng, Hoa Nguyên Nguyên mới không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại:" Gọi cái gì?"

Nàng thực không cao hứng, quấy rầy nàng ăn cái gì.

Tròng mắt Tiêu Diễm đột nhiên trở nên hư ảo, nhẹ giọng gọi tên nàng:" Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên."

Hoa Nguyên Nguyên không biết bị cái gì, buông đồ ăn trong tay xuống, thất thần không chớp mắt nhìn về phía Tiêu Diễm.

" Lại đây, lại đây."

Nàng cứ như vậy, đứng lên, đi qua.

Khoé miệng ai kia bất giác cười gian, thầm nghĩ trong lòng:" Cứ phải buộc ta sử dụng mị thuật, mới đi vào khuôn khổ."

Tiêu Diễm nhìn kẻ ngốc ngốc đang đứng trước hắn, khuôn mặt tràn đầy đắc ý.

" Ngồi xuống." Tiêu Diễm ra lệnh.

Nàng liền dựa gần bên người hắn, ngồi xuống.

" Nằm xuống."

Hoa Nguyên Nguyên quả nhiên nghe lời ngoan ngoãn nằm xuống trong lồng ngực.Hắn nhìn gương mặt quỷ kia của nàng, có chút nhíu mày, lại hơi chần chừ. Nhưng lại nghĩ, vì đại cục, Tiêu Diễm liền quyết tâm, tiếp tục đối với nàng thi pháp.

Tròng mắt chuyển động càng thêm hư ảo, khiến Hoa Nguyên Nguyên càng thêm chìm đắm.

Trên mặt nàng bắt đầu mang theo ý cười, ngây ngốc nhìn hắn, hai tay chủ động vươn ra ôm lấy hắn.

Đang lúc quan trọng, thân thể nàng tự nhiên thả ra một cái " ợ " hơi thơm no, tay nàng liền dừng lại ở giữa không trung.

Trong không khí lan tràn mùi thức ăn nàng ợ từ trong bụng ra.( =))))

Thần trí khôi phục, chớp chớp hai mắt, Hoa Nguyên Nguyên nhìn chằm chằm Tiêu Diễm đang gần trong gang tấc, đầu óc còn đang xoay chuyển, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Diễm cũng nhìn chằm chằm Hoa Nguyên Nguyên, một cái ợ hơi của nàng, liền khiến cho mị thuật của hắn bị phá, chuyện này, quả thực.... làm cho hắn có chút không xác định được nhìn nàng.

Hai người cứ mắt đối mắt nhìn nhau, đều không biết tiếp theo phải làm một chút cái gì.

Hoa Nguyên Nguyên nhìn theo cánh tay đang duỗi ra, thấy được một thân Tiêu Diễm da thịt tuyết trắng, tầm mắt vừa đúng dừng lại trên ngực hắn.

Nàng thưởng thức, da thịt hắn thực bạch thực bạch ( thật trắng thật trắng), hơn nữa, hắn cư nhiên còn có cơ bắp