Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 38: Áp đảo



Hoa Nguyên Nguyên cách Tiêu Diễm thực sự rất gần, đến đến nỗi nàng có thể nghe được tiếng trái tim hắn đang nhảy lên từng nhịp đập.

Nàng vươn tay, đối với da thịt như tuyết trắng của Tiêu Diễm chậm rãi sờ soạng.

Hắn thấy hành động của nàng, trong lòng cười trộm, các người thấy đó, lấy mị lực của hắn, Hoa Nguyên Nguyên có thể không động tâm sao?.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Lúc sắp tiếp xúc da thịt, Hoa Nguyên Nguyên liền dừng lại, hai mắt nhìn theo ngón tay, nói:" Ở đây có viên đậu đậu." ( đậu-đỗ, viên gì chắc k cần ta giải thích ╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭)

Tiêu Diễm nghe thấy lời nói của nàng, cánh tay đang chống trên đỉnh đầu đột nhiên trượt một cái, ngã nằm sóng soài ra ghế.

Tiêu Diễm mong chờ nửa ngày, kết quả chờ đợi được chính là được nàng khen tặng một câu như vậy, cúi đầu nhìn mình, thật sự có viên đậu đậu, quả thực mất mặt, quá mất mặt nha.

Tiêu Diễm đột nhiên bò xuống dưới, Hoa Nguyên Nguyên hướng theo bóng lưng hắn hỏi một câu:" Ngươi mệt mỏi?"

" Đi xuống, đi ra ngoài."

Nguyên Nguyên nhìn hắn sắc mặt không được gọi là đẹp cho lắm, nghĩ tới, Tiêu Diễm chắc thật là mệt mỏi, kia nàng liền đi xuống, hướng ra ngoài đi. Hai chân nàng chuyển động một chút, liền từ ghế nằm nhảy xuống, trong lòng mơ mơ hồ hồ, từ khi nào lại chạy đến tận ghế nằm của hắn đây? Vừa nghi hoặc vừa đi ra ngoài, chưa được mấy bước, nàng " Ai da!" một tiếng, chợt bị đồ vật phía sau liên luỵ, liền hướng mặt đất lao đến, vững chắc hạ xuống đất một cái hôn môi.

Thời điểm nàng vẫn chưa kịp phản ứng, một cái vật nặng lại dừng lại ở trên lưng nàng, Hoa Nguyên Nguyên lại một lần nữa hô đau:" A, thứ gì vậy, nặng quá."

Lúc này, Tiêu Diễm vẻ mặt âm trầm đang nằm trên lưng Hoa Nguyên Nguyên.

Vừa rồi lúc Hoa Nguyên Nguyên đi ra ngoài, dẫm phải xiêm y của hắn, không chú ý một chút, nàng hướng ra ngoài kéo theo cả hắn cùng đi.

Đó, giờ thành tình huống hiện tại.

Tiêu Diễm nặng nề đè trên lưng, khiến Hoa Nguyên Nguyên có chút nhận không nổi, đá đại khí thô, quay đầu thấy hắn vẫn đang âm trầm ngồi trên đó, vội vàng hô lên:" Ngươi nhanh đứng lên đi."

Hắn có thể cảm giác được thân thể lạnh băng của nàng bên dưới, khiến hắn cảm nhiễm, đánh lên vài cái sổ mũi: " hắt xì, hắt xì!"

Tiêi Diễm xoa nhẹ cái mũi, vội vàng bò dậy khỏi người Hoa Nguyen Nguyên.

Hoa Nguyên Nguyên được giải phóng, cũng nhanh từ mặt đất bò dậy, sinh khí nhìn hắn:" Ngươi không hảo hảo nằm trên ghế, lộn xộn cái gì."

"Ta..." Hắn đối với nàng còn đầy một bụng nộ khí.

" Ngươi cái gì, ta sắp bị đè bẹp rồi, ngươi không biết, ngày thường ngươi ăn ít nhiều, nặng chết đi được." Nàng căn bản không cho hắn cơ hội nói.

Tiêu Diễm không khỏi nhìn xuống dáng người chính mình, rõ ràng thực gầy đó, có được không, sao mà lại nặng được.

Lại nhìn về phía nàng, lúc này mới phát hiện, hoá ra nàng thực gầy, thực gầy, trên mặt một khuôn da trắng bệch, không có nhiều thịt, tay, chân cũng đều là da bọc xương, giấu ở dưới xiêm y.

Tiêu Diễm lại cảm thấy kì quái, ngày thường nàng ta ăn cũng không ít, như thế nào cơ thể lại không dài ra thêm một chút thịt, đồ ăn ngày thường đều trôi đi chỗ nào.

Do nàng thân mình quá gầy, mới cảm thấy hắn ở trên lưng thực nặng.

"Ngươi..." Tiêu Diễm lại muốn nói cái gì.

" Ta đi trước, chỗ Hồ hậu đã chuẩn bị tốt trả lại cho ta một bữa ăn khuya." Vẻ mặt Hoa Nguyên Nguyên thực sốt ruột, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng.