Kịch Bản Nhánh Của Nữ Phụ Smart

Chương 7



"Hủy hôn! Cháu muốn hủy hôn!"

Trong biệt thự lớn của nhà họ Hoàng, tôi phe phẩy chiếc khăn tay một khóc hai làm ầm ĩ ba treo cổ, còn đanh đá hơn cả mấy bà già đanh đá.

Mẹ Điền tới khuyên tôi, tôi gào khóc vỗ đùi, không cam lòng mà chỉ tay về phía trước chửi đổng.

"Trịnh Hà không phải người! Cháu đi cứu anh ta, kết quả thì sao? Anh ta lấy oán trả ơn, anh ta ngấm ngầm cấu kết với người khác, anh ta hợp tác với tên bắt cóc kia lừa tiền của cháu!"

Mẹ Điền thở dài: "Không ngờ rằng Trịnh Hà lại là người như vậy. Chuyện này ông chủ đã biết, chắc chắn ông chủ sẽ trút giận cho cô chủ!"

"Thật sao?" Hai mắt tôi rưng rưng, vô cùng đáng thương mà nhìn mẹ Điền.

Mẹ Điền không dám khẳng định, ánh mắt do dự: "Chắc chắn, ông chủ thương cô nhất mà."

Tôi cắn khăn tay tiếp tục khóc thút thít: "Nhưng nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh qua lại thân thiết với nhau, sao bố cháu có thể đòi lại công bằng cho cháu được chứ?"

Mẹ Điền thở dài một hơi, ngồi xuống đối diện tôi.

"Ngọc Ngọc, nhà họ Hoàng thân thiết với nhà họ Trịnh, không phải thân thiết với Trịnh Hà." Bà ấy dẫn dắt từng bước, nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành: "Lần trước Trịnh Hà bị bắt cóc, chuyện này hai nhà đều biết, nhưng ngoài cháu ra có ai đi cứu cậu ta không? Nhà họ Trịnh có ba người con trai, đến lúc đó nếu cháu không lấy Trịnh Hà thì cũng có thể lấy hai người anh trai của cậu ta mà."

Nếu không phải tôi đang diễn, bây giờ tôi đã nôn rồi.

Trước đây đã cảm thấy không đúng, ông bố họ Hoàng này đúng là đang bán con gái đây mà. Tôi giả vờ như nghe không lọt, tiếp tục khóc lóc om sòm, gào lên: "Cháu muốn hủy hôn! Cháu muốn mở họp báo!"

"Để nó hủy."

Giọng nói già dặn đanh thép truyền đến, cửa biệt thự được quản gia mở ra.

Mẹ Điền không còn dám nói chuyện nữa, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh.

Tôi nhìn người đi vào nhà, nghĩ thầm đã đến thời khắc thử thách diễn xuất rồi đây.

Ông chủ của nhà họ Hoàng, bố của Hoàng Ngọc Ngọc, quyền thế ngút trời, nhưng cả thành phố A đều biết ông Hoàng cưng chiều con gái, con gái chính là nhược điểm lớn nhất của ông ta.

Tôi ấm ức bĩu môi, tựa như một giây sau sẽ bật khóc ngay lập tức: "Bố, không chỉ muốn hủy hôn, con còn muốn công bố chuyện này ra ngoài, để tất cả mọi người đều biết Trịnh Hà là một tên đàn ông cặn bã."

"Được được được, Ngọc Ngọc muốn làm thế nào thì làm thế đó." Bố Hoàng khẽ cười ngồi xuống bên cạnh tôi: "Hai ngày nữa chính là tiệc sinh nhật của con gái cưng của bố, đúng lúc có thể xử lý chuyện này luôn."

Đây đâu còn là bố Hoàng sát phạt quyết đoán của ngày thường, mà là nô lệ của con gái.

Cấp dưới của bố Hoàng nhìn thấy mà như được mở rộng tầm mắt.

Bề ngoài thì tôi ôm chặt bố Hoàng cảm động không thôi, nhưng đáy lòng lại cười lạnh.

Kết quả xét nghiệm ADN mà tôi nhờ bạn làm đã có rồi, giữa tôi và bố Hoàng vốn không hề có quan hệ ruột thịt.

Chương 12

Ngày tổ chức tiệc sinh nhật, các loại xe sang lấp kín cả một con đường bên ngoài khách sạn Shangri La.

Tất cả đều là quà sinh nhật của tôi.

Làm một công chúa thật sự là phải đánh đổi bằng cả tương lai của mình.

Nhà họ Hoàng dùng nửa đời trước giàu sang sung sướng của một cô gái để chôn vùi số phận của cô gái đó.

Tiệc rượu được trang hoàng nguy nga lộng lẫy, trong khách sạn có vô số suối chảy chim bay không khác nào tiên cảnh.

Tôi ngồi ở phía trước nhất của tiệc rượu, nhìn những người xa lạ trước mắt lui tới chúc mừng, tâm trạng… Vô cùng kích động.

Nghe nói tiệc rượu hôm nay được sắp xếp theo Mãn Hán toàn tịch, tôi không biết có phải làm vì tôi hay không, tôi chỉ biết rằng bố tôi rất sĩ diện, rất thích khoe khoang địa vị của ông ta.

"Cô Hoàng vẫn xinh đẹp như vậy."

Tôi mặc một chiếc váy trời sao, qua bàn tay của thợ trang điểm thì cũng coi như là một người đẹp, thế là tôi nhận lấy lời khen mà không chột dạ chút nào.

Những lời khen từ xung quanh tuôn trào về phía tôi như một đợt thủy triều, bố Hoàng nghe mà vui vẻ, tôi cũng nghe mà lâng lâng.

Trong tai nghe thấy có một giọng nói vang lên.

"Ngọc Ngọc vui không?"

"Ừm… cũng tạm."

"Hôm nay Ngọc Ngọc rất xinh đẹp." Giọng của Trịnh Hà rất trong, âm cuối hơi kéo dài, tôi tưởng tượng ra khuôn mặt của anh ấy, sau đó bèn ho khan một tiếng.

"Vui."

Tán tỉnh với Trịnh Hà ở trước công chúng, cái mặt già của tôi có chút không chịu nổi.

"Xem con gái tôi kìa, vui đến mức đỏ mặt luôn ha ha ha." Bố Hoàng nhận lời chúc rượu, nhận lấy ngọc bích do đối

phương tặng rồi đặt vào trong tay tôi.

Tôi sờ miếng ngọc bích không chút tì vết này, cảm thấy như đang nằm mơ.

Cũng phải, giấc mơ thiên kim nhà giàu, hôm nay nên tỉnh

lại rồi.

Tám giờ, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Bố Hoàng hắng giọng một tiếng, tất cả mọi người đều im lặng.

"Công việc làm ăn của nhà họ Hoàng còn cần mọi người quan tâm nhiều hơn. Hôm nay nhân dịp sinh nhật con gái, tại đây tôi xin cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, nhất là nhà họ Trịnh."

Ly rượu của bố Hoàng chuyển sang một hướng khác, nhắm về phía người đàn ông ngồi ở đối diện bàn.

Ông chủ của nhà họ Trịnh cũng là kiểu tuổi cao chí càng cao, đeo chiếc kính mắt nhã nhặn, có cảm giác ông ta hơi giống với Trịnh Hà nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn không giống.

Quả nhiên giống như những gì Trịnh Hà nói, tôi và anh ấy đều là quân cờ bị chọn ra, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh, sẽ phải hy sinh vào lúc cần thiết.

Ông chủ nhà họ Trịnh giơ ly lên, uống cạn hết rượu.

Bố Hoàng cười tươi rói, cười đến nỗi tôi rất muốn trợn mắt khinh thường.

Nhưng tôi đã nhịn được.

Chúng tôi so đo với động vật máu lạnh làm gì.