Kịch Bản Nhánh Của Nữ Phụ Smart

Chương 8



Bữa cơm này tôi ăn rất no, chủ yếu là sợ sau này không được ăn nữa.

Ăn cơm xong đến lượt tôi phát biểu, bố Hoàng cười tủm tỉm, tôi nhìn về phía ông chủ nhà họ Trịnh, ông ta dửng dưng như không.

Tôi cắm USB vào máy, các bên truyền thông nhắm máy quay vào tôi bắt đầu ghi hình chụp ảnh.

Tôi vỗ micro, ra dáng một cô chủ nhà giàu.

"Hôm nay rất vui vì mọi người có thể đến dự tiệc sinh nhật của tôi." Tôi dừng một lát.

Tiếng vỗ tay vang dội.

"Nhưng hôm nay tôi có một chuyện quan trọng hơn sinh nhật muốn tuyên bố với mọi người."

Không nói nhiều lời, tôi đi thẳng vào chủ đề.

Tôi không nhìn về phía bố Hoàng và người của nhà họ Trịnh, mà là thoáng nhìn ra phía sau, Trịnh Hà ra dấu tay với tôi.

Dùng thả tim làm tín hiệu, kế hoạch rút lui đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi yên tâm, trên màn hình lớn lóe sáng.

Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng mà lớn tiếng nói: "Chuyện tôi muốn nói là, giao dịch xấu xa của nhà họ Trịnh và nhà họ Hoàng!"

Vừa dứt lời, nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh bùng nổ, trên màn hình bắt đầu nhanh chóng hiện lên một số hình ảnh, người của truyền thông thi nhau quay chụp tanh tách.

Tôi có thể nhìn thấy trong mắt bố Hoàng là sự thất vọng và phẫn nộ, cũng nhìn thấy nhà họ Trịnh luống cuống, còn những người khác trong dòng họ thì xôn xao, tất cả là trạng thái xem trò vui.

Tựa như cảnh ăn uống linh đình lúc nãy chỉ là ảo giác.

Tôi đã có thể nhìn thấy kết cục của hai dòng họ lớn.

Nam chính đã dẫn người đến canh ở bên ngoài.

Tất cả đều sẽ giống như trong tiểu thuyết mô tả, nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh sụp đổ, nhưng những chuyện này không bao gồm tôi.

Tôi rút USB rồi chạy ra sau cánh gà, bố Hoàng sai người đuổi theo tôi, tôi nhảy xuống khỏi sân khấu, Trịnh Hà vươn tay đón được tôi, kéo tay tôi bắt đầu chạy như điên.

Đường ở sau cánh gà nhỏ hẹp quanh co, Trịnh Hà đi theo đường đã vạch sẵn trong đầu nên không tốn sức chút nào.

Trong lúc chạy, Trịnh Hà nói: "Chưa đầy mấy phút nữa, những thứ này sẽ gây nên sóng to gió lớn ở trên mạng."

Tôi gật đầu, tiếng gió ngang qua bên tai tôi, tôi lớn tiếng nói: "Sau này anh được tự do rồi!"

Chương 14

Ban đêm.

Con đường này vừa trải qua một cuộc tụ tập ẩu đả đánh nhau.

Lúc hai bên đang giằng co không chịu nhượng bộ, trùng hợp có một người đàn ông tản bộ ngang qua, dáng vẻ lười nhác, khí chất ngang ngược, khiến cho hai bên đều vì đó mà phải kiêng dè.

Đây chính là nam chính.

Trùm ở Đại học A, không ai dám trêu chọc…

Đại ca của hai bên gần như đều muốn quỳ xuống, dè dặt nói: "Sao anh lại tới đây? Bọn em chỉ là tôm tép đánh nhau thôi, vốn không cần anh phải ra tay."

Người đàn ông chỉ nói một câu: "Chúng mày làm bạn gái tao sợ."

Đại ca của hai bên sợ đến nỗi quỳ xuống xin tha: "Bọn em không dám nữa!"

Những tên đàn em khác nhìn cách cư xử của đại ca mình bằng ánh mắt không tin nổi, âm thầm phỏng đoán xem rốt cuộc người đàn ông này có thân phận gì mà vừa xuất hiện đã khiến hai bên biến chiến tranh thành hòa bình.

Hai bên trơ mắt nhìn nam chính ôm cô gái không cẩn thận bị cuốn vào đi ra xa, đàn em tiến lên hỏi người lúc nãy là ai, đại ca trực tiếp cho cậu ta một cái bạt tai.

"Đó là đại ca của mày!"

"Chậc chậc chậc." Ở xa xa, tôi ngồi xổm ở trong góc nhỏ nhìn hết cảnh này, không khỏi cảm thán: "Tình tiết thế này, tác giả không có ba năm chảy máu não thì không thể nào viết ra được."

Trịnh Hà không nói gì, chỉ khẽ cười một tiếng cầm lấy cái túi trống không trong tay tôi, sau đó đưa thêm cho tôi một túi bắp rang bơ đầy mới.

"Thích xem như vậy sao?" Hình như Trịnh Hà không để ý đến tiến triển tình cảm của nam nữ chính chút nào: "Câu chuyện của chúng ta cũng đặc sắc không kém."

"Anh không hiểu đâu." Tôi xua tay, nhớ lại nội dung tiếp sau đó: "Chúng ta là nhân vật phụ, bọn họ mới là nhân vật chính."

Vẻ mặt Trịnh Hà trở nên khó lường, ghé sát đến trước mặt tôi rồi nhìn tôi chăm chú: "Ngọc Ngọc, hình như em thay đổi rất nhiều."

Tôi bị nghẹn một cái không biết nên nói thế nào, nhưng tôi cũng không muốn giấu giếm Trịnh Hà, chỉ là trong đầu chợt nhớ đến nội dung tiếp theo.

"Mau mau mau chúng ta đi thôi, đuổi theo bọn họ!" Tôi đứng dậy túm lấy Trịnh Hà chạy dọc theo con hẻm nhỏ, anh ấy đi theo sát tôi hỏi có chuyện gì vậy.

"Sắp hôn rồi sắp hôn rồi!" Mặt tôi đỏ từ vô cùng kích động: "Nụ hôn đầu tiên của nam nữ chính! Còn là kabedon nữa!"

Lúc tôi và Trịnh Hà chạy đến, tình cảm của nam nữ chính đang nồng nhiệt.

Tôi nhanh chóng trốn vào sau bức tường ở chỗ rẽ trong con hẻm nhỏ này, hai mắt tỏa sáng.

Chóp mũi của bọn họ ngày càng gần nhau, bờ môi cũng dần dần đến gần.

Một đôi tình nhân bên dưới đèn đường, nam chính ôm eo nữ chính, chống cô ấy lên tường, ánh đèn như một lớp sương mù, tình yêu của hai người quấn quýt như tơ.

Tôi cười hì hì, nắm chặt tay Trịnh Hà.

"Tác giả thật sự không lừa em, đoạn này ngọt đến bùng nổ luôn!"

Giống y hệt như trong tiểu thuyết, bản hiện trường càng khiến tôi kích động hơn, tôi nhìn thấy nam chính Bùi Hành kề sát Hạ Vũ, bờ môi chuẩn bị dán vào nhau…

Trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện một mảng đen che chắn hết tầm mắt của tôi.

Tôi chớp mắt, không hiểu sao Trịnh Hà lại làm chuyện mất hứng như thế.

Trịnh Hà nâng cằm tôi lên, khiến hai mắt của tôi nhìn về phía anh ấy.

"Ngọc Ngọc thích xem người khác hôn như vậy, chi bằng..."

Nơi góc tối trong hẻm nhỏ, tay của Trịnh Hà chuyển dần lên môi tôi, ánh mắt của anh ấy nóng bỏng mà giàu tình cảm, trong đôi mắt đào hoa ngập tràn hơi nước.

Hô hấp đan xen, ấm áp chạm nhau, anh ấy vuốt ve khuôn mặt của tôi, một dòng điện tê dại lan từ môi ra khắp toàn thân.

"Hà Hà..."

Sắc mặt tôi ửng đỏ, có chút không thở nổi, tiếng gọi vỡ vụn lập tức bị anh ấy chặn lại.

Đây chính là nụ hôn đầu tiên mà tôi gìn giữ hơn hai mươi năm... lại còn là hôn một nhân vật trong sách!

Tôi nghĩ tới những chuyện mà chúng tôi gặp phải trong mấy ngày nay.

Nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh bị nắm được bằng chứng, thêm tôi và Trịnh Hà đứng ra làm chứng khiến cho hai nhà không thể thoát tội.

Tôi và Trịnh Hà dùng tiền mà nam chính đưa và tiền gom góp được khi ở nhà họ Hoàng và nhà họ Trịnh để tiếp tục sinh sống, làm ăn, cuộc sống cũng coi như giàu có.

Thân phận vợ chồng chưa cưới vẫn không hủy bỏ.

Trịnh Hà là một người cuồng tiết kiệm, thậm chí tiền mà bao nhiêu năm nay anh ấy tích góp được còn nhiều gấp bội so với thẻ vàng mà nam chính đưa, xem như tôi đã được thấy dáng vẻ của người yêu tiền như mạng ở ngoài đời thật.

"Trịnh Hà..." Tôi gọi tên anh ấy, anh ấy cũng đáp lại tôi.

Tôi và anh ấy bốn mắt chạm nhau, tôi nhẹ giọng hỏi:

"Lúc trước anh muốn lừa tài sản của em phải không?"

Trịnh Hà không phủ nhận, cười nói: "Lúc ấy chỉ lo cho thân mình, nhưng bây giờ..."

Anh ấy bắt đầu lấn át: "Anh muốn cùng em trải qua quãng đời còn lại."