Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 5: Một tay định phong ba



Dịch: LÃo Mạc Hơi Đau Vai

***

Ngụy Tranh Dương.

Đệ tử ngoại môn Thanh Hà Kiếm Phủ, cũng là đệ tử dòng chính của đại gia tộc đỉnh cấp Ngụy thị tại thành Vân Hà Quận.

Thân thế chỉ vẻn vẹn nhiêu đây, cũng đủ để khiến trên dưới nhà họ Văn kinh sợ.

“Hóa ra là Ngụy sư đệ.”

Tô Dịch cũng khẽ gật đầu.

Hắn ở Vân Hà Kiếm Phủ tu hành ba năm, Ngụy Tranh Dương luôn luôn coi hắn là đối thủ cạnh tranh.

Nhưng nội trong ba năm đó, mặc kệ Ngụy Tranh Dương có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn bị hắn chế ngự một cách tuyệt đối.

Đổi lại mà nói ba năm kia, Ngụy Tranh Dương luôn sống trong cái bóng của chính mình!

Lúc này, ánh mắt của Ngụy Tranh Dương không kiêng nể bất cứ ai mà dò xét Tô Dịch, rồi bỗng nhiên thở dài một hơi, xúc động nói:

“Không ai có thể nghĩ đến, đường đường là ngoại môn kiếm đầu của Thanh Hà Kiếm Phủ, mà chỉ trong nháy mắt bị đánh xuống phàm trần, không chỉ mất hết tu vi mà còn biến thành một tên ở rể, thật sự quá đáng tiếc, quá đáng tiếc.”

Giọng nói vang lên trong đại sảnh, âm thanh quanh quẩn không tan.

Sắc mặc mọi người ai cũng trở nên khác thường.

Tô Dịch lúc này cười mà giống như không phải cười: “Xem ra Ngụy sư đệ hẳn là đã quên đi giáo huấn trước đây, nếu như không phiền thì để ta giúp ngươi nhớ lại cũng được.”

Chỉ một câu nói này, giống như một lần nữa đâm vào nỗi đau của Ngụy Tranh Dương, nhớ tới vài chuyện cũ mà hắn không muốn nhớ lại lần nào nữa, nên sắc mặt cũng dần trở nên âm u hơn.

“Tô Dịch, không được vô lễ với Ngụy công tử!”

Tộc trưởng Văn Trường Kinh bỗng nhiên đứng dậy quát to trách mắng hắn, ánh mắt lạnh lẽo như băng bộc lộ ra sự uy hiếp.

Tô Dịch tuy đã hiểu rõ trên dưới nhà họ Văn rất xem thường hắn, nhưng cũng có chút ngoài ý muốn.

Đường đường là tộc trưởng Văn thị!

Lại ở trước mặt bao nhiêu người ở đây ra tay giúp đỡ người ngoài uy hiếp con rể mình.

Lại nhìn những đại nhân vật khác của Văn gia, sắc mặt ai cũng mang theo lãnh ý khinh thường thậm chí còn có sát cơ ẩn hiện, cũng không ai cảm thấy lời nói của Văn Trường Kính là có gì không đúng cả.

Không thể nghi ngờ, trong lòng của bọn họ hắn tên con rể như hắn chỉ là vật trang trí, nên không cần phải quá đắn đo điều gì.

“Được, như vậy cũng tốt.”

Giờ khắc này, sắc mặt Too Dịch cũng trở nên lạnh lùng, trong lòng cũng đã triệt triệt để để phân rõ giới hạn với Văn gia.

“Tô Dịch, ta cũng không rảnh rỗi mà chạy từ quận Vân Hà đến đây thăm tên phế vật như ngươi!”

Ngụy Tranh Dương lạnh lùng nói, nhìn thái độ của tất cả mọi người trong Văn gia đối với Tô Dịch đều bị hắn nhìn thấy hết, nên trong lòng lúc này cũng không còn bất kỳ sợ hãi gì.

“À, thế là tới đây vì cái gì?” Tô Dịch hỏi.

Khóe miệng Ngụy Tranh Dương cũng hơi cong lên, ánh mắt như chim ưng nhìn chăm chú Tô Dịch, bàn tay đưa ra hai ngón sau đó mở miệng nói từng chữ một:

“Ta đến đây chỉ vì hai chuyện.”

“Chuyện thứ nhất, là ngày mai ta cùng với Văn Linh Chiêu sẽ cũng nhau đi đến Thiên Nguyên Học Cung để tu luyện. Ngươi yên tâm ta nhất định sẽ chiếu cố Linh Chiêu cô nương thật tốt, cũng cam đoan với ngươi nhất định sẽ không để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào!”

“Chuyện thứ hai, ngươi nên nhớ kỹ thân phận của mình, là một tên phế vật mất hết tu vi đến đây ở rể mà thôi, vậy nên ngươi căn bản không xứng ở cùng một nơi với Văn Linh Chiêu!”

“Sau này ta sẽ đến Văn gia một lần nữa, cũng nhất định sẽ giúp Văn Linh Chiêu giải trừ hôn khế, còn Tô Dịch ngươi… Nhất định sẽ bị tống cổ ra khỏi cửa!”

“Đến lúc đó nếu như ngươi không có cơm ăn, thì có thể ở lại bên cạnh bổn công tử làm một tên nô tài, bồn công tử cũng không ngại vung tiền nuôi một tên phế vật!”

Giọng điệu dõng dạc, khí thế hùng hồn.

Ánh mắt Ngụy Tranh Dương như sói lãnh khốc, ngạo nghễ cao hứng, biểu hiện rõ sự kiêu ngạo của mình.

Toàn đại sảnh lúc này chìm vào yên tĩnh, vắng lặng không tiếng động.

Sắc mặt ai cũng trở nên khác thường.

Bất kể thế nào thì Văn Linh Chiêu cùng Tô Dịch cũng là vợ chồng.

Nhưng Ngụy Tranh Dương lại dám ở trước mặt tất cả mọi người nhà họ Văn nói ra những lời này, không thể nghi ngờ gì nữa đây chắc chắn là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Tô Dịch!

Thế nhưng trong lời nói của Ngụy Tranh Dương cũng làm cho Tộc trưởng Văn gia Văn Trường Kính cùng đám đại nhân vật kia có chút gì đó không tự nhiên.

Nhưng chả có ai dám đứng ra nói gì.

Ngụy gia chính là đỉnh cấp đại gia tộc đủ để gây ảnh hưởng đến mười chín thành tại quận Vân Hà!

Mà ngụy Tranh Dương là con trai trưởng của đương kim tộc trưởng Ngụy gia, thân phận cực kỳ tôn quý, xa xa không phải một gia tộc nhỏ bé như Văn gia có thể đắc tội.

Ngược lại thì hai mắt Cầm Thiến sáng rực lên, nàng cẩn thận đánh giá Ngụy Tranh Dương một phen, sau đó so sánh cùng Tô Dịch, rồi trong lòng lại nổi lên dư vị hỗn tạp.

Nếu như nữ nhi của mình có thể gả cho vị Ngụy công tử này…thì có tên đui mù nào trong Văn gia còn dám khinh thường mình nữa.

Nhưng diều làm cho người ta ngoài ý muốn đó là – –

Dù nhìn thấy mình bị sỉ nhục đến như vậy, nhưng thần sắc Tô Dịch vẫn không hề có một chút biểu tình nào, trước sau vẫn là tư thái ung dung lạnh nhạt kia, khiến cho mọi người ở đây có chút kinh ngạc.

Gia hỏa này…

Nhưng vậy cũng không tức giận sao?

Ngụy Tranh Dương nhíu mày, hắn đến đây để diễu võ dương oai, càng dùng phương thức “Đoạt vợ” để sỉ nhục Tô Dịch.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, Tô Dịch căn bản chả hề có chút biểu cảm gì gọi là giận dữ, giống như những lời công kích nãy giờ đều đánh vào hư không không hề có một chút tác động nào đến hắn.

Tô Dịch nhìn hết tất cả các nét mặt của đám người này vào mắt, hắn vẫn lạnh nhạt như trước, giống hệt như một vị thần trên trời đang ngồi nhìn trò vui ở một góc nhỏ của thế gian.

Một vài con bọ chét nhỏ đang diễn hài, thực sự buồn cười!

“Hắn đều lâm vào tình cảnh như thế này mà còn có thể giữ được tâm trí bàng quang như vậy sao…”

Không hề có ai chú ý đến Văn Linh Chiêu, nàng vẫn một lực thờ ơ lạnh nhạt không hề lên tiếng, nhưng ở rất sâu trong đôi mắt ấy lại ẩn hiện một tia nghi hoặc cùng với kinh ngạc mà khó ai có thể phát hiện ra.

Nhưng vào lúc này.

Tô Dịch đưa mắt nhìn qua tất cả mọi người đang có mặt trong đại sảnh, hắn lạnh lùng nói: “Bất kể như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần hôn khế vẫn còn thì ta vẫn là phu quân Văn Linh Chiêu, và cũng là con rể Văn gia.”

“Mà bây giờ một tên người ngoài đang đứng giữa đại sảnh tông tộc nhà họ Văn, công khai nói về sau muốn thay thế ta chăm sóc thê tử của ta.”

“Chư vị nghĩ nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thế nhân sẽ nghĩ như thế nào về Văn gia?”

“Họ sẽ nghĩ về… Văn Linh Chiêu như thế nào?”

Một câu nói hết sức bình thản ung dung.

Nhưng lại giống như một tiếng sấm đánh ngang đại sảnh!

Một đám đại nhân vật như Văn Trường Kính sắc mặt ai cũng biến hóa không ngừng, đứng ngồi không yên.

Bọn hắn không hề để ý đến cảm nhận của Tô Dịch, cũng chả hề quan tâm đến danh mấy chữ danh dự hay mặt mũi Văn gia!

Cầm Thiến cùng Văn Trường Thái lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nét mặt hiện lên vẻ lo lắng cực kỳ khó coi. Loại việc này mà truyền ra bên ngoài, thì người mất mặt nhất chắc chắn là người làm cha làm mẹ như bọn hắn.

Thời điểm này, ngay cả trên nét mặt tuyệt mỹ lạnh lùng như băng của Văn Linh Chiêu cũng không khỏi hiện lên một làn sương mờ, trong đôi mắt trong vắt cũng nổi lên một chút ủ rũ.

Trong lòng Ngụy Tranh Dương cũng giật thót thầm kêu không ổn.

Hắn thật sự không hề nghĩ đến, Tô dịch chỉ nói một lần mà có thể khiến cho thái độ của toàn bộ Văn gia chuyển biến. Nếu như bây giờ không giải thích thì nhất định sẽ xảy ra hiểu lầm lớn!

“Ngụy sư đệ, nếu như Ngụy gia các ngươi biết được ngươi có một lời thề sắc son là phải cướp cho bằng được thê tử của người khác, thì không biết bọn hắn sẽ nghĩ gì về ngươi nhỉ?”

“Đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ thành Vân Hà Quận đều sẽ biết, ngươi đường đường là con trai trưởng của đương kim tộc trưởng Ngụy gia, vốn là rất yêu thích cướp đoạt thê tử người khác.”

Tô Dịch nhìn Ngụy Tranh Dương, trong ánh mắt hắn cũng mang theo một tia thương cảm sâu sắc: “Tiếng sấu bực này một khi đã lan rộng, thì ngươi xác định có dành cả đời ra để rửa thì cũng không thể nào rửa sạch.”

“Đã như vậy, ngay cả khi ngươi là con trai tộc trưởng nhà họ Ngụy, thì địa vị của nhà họ Ngụy chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mà hậu quả đó.. Ngươi nghĩ mình có thể gánh nổi không?”

Nói đến đây, hắn vỗ vỗ bả vai Ngụy Tranh Dương nói: “Ta chỉ nói nhiêu đây thôi, còn phần ngươi thì cũng nên cẩn thận một chút.”

Toàn bộ đại sảnh đều trở nên im ắng, áp lực nặng nề đến lạ thường.

Giọng nói Tô Dịch vẫn giống như tiếng sấm rền vang vọng quanh quảng trong lòng của tất cả mọi người ở đây, khiến cho sắc mặt ai cũng lúc trắng lúc xanh.

Lại nhìn Ngụy Tranh Dương, gương mặt vốn đã tức giận đỏ cả lên, rồi sau đó lại trở nên trắng bệch, trán nổi gân xanh, thân thể cũng run lên vì tức giận, trong con mắt hiện lên vẻ tức giận xấu hổ.

“Ngươi..”

Hắn tức đến sùi cả bọt mép, hận không thể một quyền đánh chết Tô Dịch.

Văn Linh Chiêu đột ngột đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhìn Ngụy Tranh Dương: “Ngụy sư huynh, ngươi nói xong chưa?”

Trên vẻ mặt tuyệt mỹ lạnh lùng như băng sơn của nàng, cùng với âm thanh tức giận không hề che đậy một chút nào.

“Linh Chiêu sư muội, muội đừng hiểu lầm, ta thề với trời ta thực sự không hề có ý như thế này!”

Ngụy Tranh Dương vốn đang rất phẫn nộ, lại bị người ta tạc cho một gáo nước lạnh làm hắn triệt để luống cuống.

Hắn vội vàng lên tiếng giải thích với Văn Linh Chiêu: “Ta chỉ nghĩ đến, sau này hai người chúng ta vào Thiên Nguyên Học Cung tu luyện, cũng có thể chiếu ứng chăm sóc lẫn nhau. Dù sao chúng ta ở Thanh Hà Kiếm Phủ cũng đã quen biết nhau, cũng coi như là…Bằng hữu, mà giữa bằng hữu cùng bằng hữu thì không thể tồn tại mấy chữ trợ giúp lẫn nhau sao?”

“Thôi muội mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi.”

Văn Linh Chiêu vẫn giữ nguyên diện mạo lạnh lùng như băng, trực tiếp dứt khoát rời đại sảnh.

Nhưng khi đi ngang qua Tô Dịch, thì trong đôi mắt nàng lại hiện lên một tia dị sắc mà khó có ai có thể phát hiện.

Gặp sỉ nhục lớn như vậy, mà hắn vẫn có thể bình thản ung dung ứng phó, càng thêm giọng điệu vừa cười vừa nói liền lật ngược tình thế khó khăn, tên này… Tựa hồ không hề vô dụng giống như trong tưởng tượng của mình…

Nàng bất chợt lắc đầu.

Suy cho cùng, mình cùng hắn cuối cùng cũng chỉ là người dưng.

Hắn là hắn.

Nàng là nàng.

Tuy cả hai trên danh nghĩa là phu thê, nhưng ở kiếp này tốt nhất là cả hai đừng gặp nhau nữa!

Ngụy Tranh Dương Vẫn đứng ở nơi đó, nét mặt cực kỳ khó coi.

Hắn đang lo lắng bị Văn Linh Chiêu triệt để hiểu lầm mình, hắn bây giờ giống như một con kiến đang bò trên chảo nóng, tâm trí triệt để rối loạn.

Tô Dịch chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn xong tràng cảnh này.

Hắn cũng không quan tâm Văn LInh Chiêu nghĩ gì về mình.

Nhưng dưới tình huống hai người đang có danh tiếng là phu thê với nhau, mà Văn Linh Chiêu lại ở cùng một chỗ cùng Ngụy Tranh Dương, thì không còn nghi ngờ gì nữa đây là đang tự tay đội lên đầu hắn một cái nón xanh to tướng.

Thanh danh như vậy một khi đã xác định, thì tuyệt đối là vết nhơ mà có dành cả đời cũng không thể xóa.

Tuy tâm cảnh Tô Dịch có siêu nhiên đến mấy, thì cũng không thể nào dễ dàng để chuyện đó phát sinh trên người mình.

Vì vậy, lúc này hắn mới lên tiếng, chỉ dùng mấy câu đã hoàn toàn lật ngược tình thế!

“Về sau, nếu như cần thiết thì tìm cơ hội, đem tên ngụy quân tử Ngụy Tranh Dương không có một chút lòng tốt nào đối với Văn Linh Chiêu này diệt trừ. Nếu không lúc mà mình không để ý bị đội nón xanh thì không ổn…”

Tô Dịch nghĩ vậy, hắn cũng không còn hứng thú để xem náo nhiệt nữa.

“Chư vị cứ từ từ trò chuyện với nhau, ta hiện tại cũng mệt rồi nên xin cáo từ trước một bước.”

Hắn ném ra một câu này sau đó xoay người rời đi.

“Tô Dịch ngươi đứng lại đó cho ta!”

Ngụy Tranh Dương ứ một bụng lửa giận, lạnh lùng quát.

“Ngụy sư đệ, ngôn từ của ngươi thật sự rất khó nghe, nhưng ta cũng khuyên ngươi nên tự giải quyết cho tốt, bằng không họa sát thân cũng từ miệng mà ra.”

Tô Dịch không quay đầu lại mà chỉ phất phất tay, bước chân nhàn nhã, thân hình của hắn cũng từ từ biến mất trong làn đêm bên ngoài đại sảnh.

Trong đại sảnh, ánh nến chiếu rọi khắp mọi ngóc ngách, sắc mặt ai nấy cũng đều rất khó coi.

Bên ngoài đại điện, ánh trăng chiếu rọi bầu trời đêm, gió đêm thổi ngang, giống như tâm tình lúc này của Tô Dịch, thoải mái ung dung.

Chỉ là một đám đang diễn hài mà thôi, hắn có thể một tay định phong ba!

- ------------------------------------------------

Mong mn ủng hộ ;3

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!