Kiến Trúc Sư

Chương 59



***
Đây là lần đầu tiên Tiền Tâm Nhất tới hiện trường sau khi kết cấu được hoàn thiện.

Con chó lớn sau cửa sắt vẫn còn ở đây, nó co mình trong chiếc chuồng đóng bằng ván gỗ phế liệu, lạnh tới mức lười ngẩng đầu lên. Truyện Dị Giới

Đống ống nhôm ống thép chất đống xung quanh đã chẳng còn thấy đâu nữa, nghe bác bảo vệ nói do năm ngoái phòng trộm nên đã dùng cần cẩu treo đống ống này qua bãi đất để chôn, bây giờ còn chưa đào lên.

Đất ở tầng hầm 1 và 2 còn chưa lấp. Tiền Tâm Nhất đứng cách đường hầm khổng lồ nhìn kết cấu chủ đạo, nhất thời chẳng ôm hi vọng gì với tổng thầu nơi Trương Hàng đang làm việc.

Tại kết cấu chịu lực cách cốt 00 chưa tới mười mét, mắt thường có thể nhìn thấy được dầm chính ở khúc cua bị lệch ra ngoài, đây tuyệt đối không phải hiệu quả nằm trong giới hạn chênh lệch ±20mm cho phép, chưa đến mức khiến nhà đổ, nhưng làm khuôn thôi mà cũng thế này thì chưa đủ trình độ thi công, chắc cũng cần phải có người nâng đỡ.

Vì lạnh cho nên Tiền Tâm Nhất rụt cổ đi vòng quanh nhà, càng đi càng cảm thấy dự án này phải tìm một giám sát thật đỉnh, bằng không sẽ thực sự xảy ra vấn đề. Anh chỉ vào dầm biên mái tầng hầm số một của lầu bát giác:

– Trần Tây An, cái dầm kia có đến 800 không vậy? Sao em nhớ trong bản vẽ ký hiệu là 1070 mà.

Trần Tây An đưa mắt áng chừng, chắc tầm khoảng 750:

– Không tới 800, ban đầu trong bản vẽ kết cấu thì đúng là 1070 thật, cửa sổ lấy ánh sáng vừa hay nằm ở ở độ cao dưới 1070 kể từ trần, vốn dĩ phương án ban đầu là dầm chính chịu lực cần 800, kết cấu phụ trợ cần 200, còn lại chút chút 70 cũng không đáng kể, cho nên làm thẳng dầm to luôn, không ngờ bọn họ lại nói với tôi…

– Chân ruồi bọ cũng là thịt chứ gì? – Tiền Tâm Nhất liếc nhìn hắn với bản mặt dày dặn kinh nghiệm.

Trần Tây An đẩy đẩy cằm anh, để anh đừng có hếch lên như thế. Hắn cười nói:

– Bọn họ tự đưa ra thay đổi, kiếm cả đống cớ khiến anh không thể nói được gì, giảm bớt kết cấu, tiết kiệm giá thành, rút ngắn thời gian thi công kết cấu. Nếu như bọn họ đã không sợ rắc rối, tự tay đóng dấu khẳng định đạt được yêu cầu thi công, vậy thì anh cũng chẳng còn lời nào để nói hết.

Tiền Tâm Nhất đá cục đất đóng băng, đi dọc theo con đường rồi rẽ vào một lối:

– Anh nói xem, Hách Kiếm Vân giàu có như vậy, tìm một đội thi công toàn thể thì tốt biết bao, vậy mà nhất định phải chia ra nhà thầu chính nhà thầu phụ, có quản lý rồi lại thêm giám sát, cũng chẳng tiết kiệm hơn mời một đội thầu cả, anh nói xem ông ta có ý đồ gì?

Trần Tây An nghĩ một lát, trong ký ức của hắn, bố Hách Bân là một thương nhân vô cùng bảo thủ. Năm ấy Hách Bân đối đầu với ông ta, không chịu đi học Quản trị Kinh doanh, ông ta thực sự nhẫn tâm cắt đứt tiền sinh hoạt của Hách Bân. Nếu như ông ta đã cảm thấy trình độ xây dựng của đội thi công này tốt, vậy thì sẽ chẳng quan tâm tới việc bọn họ có đủ tư chất hay không.

Nói một cách công bằng, trình độ của đội ngũ thi công trúng thầu này rất cao. Hách Kiếm Vân nhìn trúng vào đội ngũ xây dựng kiến trúc bên trong của bọn họ, thi công tỉ mỉ chặt chẽ có đảm bảo, nhưng có đảm bảo đến mấy thì nói thực bọn họ cũng chỉ là một nhóm công nhân, bọn họ chỉ quan tâm đến việc đặt vật liệu lên tường, có xảy ra trách nhiệm thì không gánh nổi.

– Khe dán tường 5mm ngoài kia có đúng không vậy, dù sao cũng phải bán cho anh bạn họa sĩ rất nhạy cảm với đường nét làm phòng trưng bày nghệ thuật. – Trần Tây An nhàn nhã nói.

Trần Tây An cười huých anh:

– Này, nói đâm chọc thế.

Bọn họ không có thời gian lên tầng xem, bởi vì Trần Thụy Hà đã gọi hai người tới họp qua loa phóng thanh, dự án này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ăn cơm đều dùng cách gọi thời thượng này.

Những thành viên tham dự cuộc họp đều rất đáng gờm, Trần Thụy Hà, kết cấu của tổng thầu, quản lý, viện thiết kế, cố vấn hệ vách, nhà thầu chính hệ vách, cùng với nhà thầu phụ cửa sổ, tôn, kính, vân vân. Ngay cả chiếc bàn dài kích thước 8,8×2 trong phòng họp còn không đủ chỗ cho tất cả những người phụ trách chính nên phải bày một hàng ghế nhỏ dựa vào tường.

Bởi vì hạng mục thứ hai của dự án đan xen với trang trí nội thất, mà nhân viên thiết kế nội thất Anrd lại là người Đức, cho nên Cao Viễn đã cử cả Trần Nghị Vi – người nhảy từ JMP đi ăn máng khác đến cùng.

Mặc dù Trần Nghị Vi chưa từng tới trụ sở chính của JMP ở Đức, nhưng là con lai Trung Anh, tiếng Anh của anh ta không có gì để chê bai hết.

Hách Kiếm Vân còn chưa tới, ông ta sẽ không lãng phí thời gian vào việc trao đổi những vấn đề kỹ thuật này. Trần Thụy Hà nói cả đống lời mở màn xong, cố vấn bắt đầu phân tích rõ những vấn đề cho đơn vị phụ trách hệ vách.

Hệ vách ngoài là một phân hạng hiệu quả thẩm mỹ bất ngờ nổi lên trong ngành kiến trúc, chỉ trong vòng hai ba mươi năm ngắn ngủi đã tự hình thành hệ thống riêng mình. Đối với kiến trúc sư mà nói thì mảng này vẫn còn khá xa lạ.

Bản ghi chép của Tiền Tâm Nhất còn nghiêm túc hơn đội ngũ thi công đang được cố vấn phân tích kỹ thuật, thậm chí anh còn chuẩn bị mấy câu, dự tính sau khi kết thúc cuộc họp sẽ đi hỏi cố vấn.

Trần Tây An nhìn các điều 1,2,3 của anh, ghé vào nhỏ giọng thảo luận. Ví dụ như hệ vách và khe hở giữa các kết cấu, phòng cháy giữa các tầng thế nào, yêu cầu ra sao. Ví dụ như chủ thể kiến trúc có riêng hệ thống chống sét và tỉ lệ kim loại ở hệ vách cao, vậy thì biện pháp cụ thể để chống sét là gì, vân vân.

Dương Giang làm cố vấn, những từ ngữ này anh ta suốt ngày treo trên miệng, Trần Tây An đề nghị nếu như anh có vấn đề gì có thể đi hỏi Dương Giang.

Trần Nghị Vi vô cùng bận rộn, anh ta cứ dán mắt vào điện thoại tìm kiếm tài liệu và hợp đồng đấu thầu. Tiền Tâm Nhất cảm thấy anh ta thích hợp làm một nhân viên kinh doanh hơn kỹ thuật, huống hồ nếu như một nhân viên kỹ thuật không đặt toàn bộ tinh thần lên chuyên ngành thì kỹ thuật của anh ta sẽ không ngừng thụt lùi về sau.

Trương Hàng không có tư cách ngồi bên bàn, gã ngồi trên chiếc ghế nhỏ phía sau sếp Nhiếp nhà gã. Tiền Tâm Nhất và sếp Nhiếp ngồi chung một hàng vì vậy không nhìn thấy Trương Hàng, còn Trương Hàng vẫn luôn nhìn chằm chằm sau lưng anh, thỉnh thoảng lại nở nụ cười lạnh chẳng ai chú ý.

Khi cuộc họp phân tích kỹ thuật sắp sửa đi tới hồi kết thúc Hách Kiếm Vân mới tới. Theo sau ông ta còn có năm người, người nước ngoài chính là nhân viên thiết kế nội thất Anrd. Đôi trai gái trẻ tuổi trông có vẻ khá ưa nhìn phía sau chính là hai trợ lý của anh ta. Hai người còn lại mang thân phận gì thì chẳng ai biết.

Hách Kiếm Vân phất tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục, không cần phải để ý tới ông ta làm gì. Nhưng chẳng có mấy người thực sự lờ đi ông ta, thái độ của các đơn vị lập tức trở nên phấn chấn tích cực hơn.

Cuộc họp phân tích kỹ thuật kết thúc trong mười phút đơn giản thô bạo, 80% nhân viên tham gia cuộc họp bước ra ngoài, chỉ còn lại Trần Thụy Hà, viện thiết kế, cùng với lãnh đạo của đơn vị thi công. Mọi người mau chóng dịch chuyển vị trí, tiếp theo đây sẽ bắt đầu cuộc họp tiếp nối vấn đề nội thất.

Hách Kiếm Vân mặc chiếc áo jackets màu xanh hoàng gia, hoàn toàn không ăn nhập gì với hình tượng nghiêm túc trước giờ của ông ta. Có điều tư thế ngồi với hai tay đan nhau đặt lên bụng vẫn mang theo hơi thở sếp tổng quen thuộc. Chờ khi Trần Thụy Hà giới thiệu nhân viên hai bên xong, ông ta nhìn xung quanh, bắt đầu nói:

– Dự án của chúng ta được xin xét duyệt dưới hình thức nhà ở, nhưng giai đoạn sau sẽ cải tạo thành phòng trưng bày nghệ thuật, chuyện này chúng tôi đã bàn bạc với viện thiết kế từ trước rồi, tất cả những yêu cầu về điện mạnh, điện yếu, phòng cháy chữa cháy đều phải được thực hiện sát với nghiệm thu. Vị trí tường cũng phải phân chia theo chức năng sử dụng thực tế.

– Hiện tại anh Anrd phía kiến trúc nội thất đã có phương án rồi, cũng đã thảo luận qua với tôi, hôm nay anh ấy sẽ chia sẻ với mọi người tường tận cụ thể về vấn đề nội thất, cùng với một số vị trí cần phải sửa đổi cục bộ, cần bên viện thiết kế phối hợp.

Kể từ lúc ông chủ lớn xuất hiện, Trần Nghị Vi đã dừng việc xem hồ sơ lại, nghe vậy anh ta lập tức cười nói:

– Không thành vấn đề, đây vốn dĩ là việc bên cháu nên làm.

Mặt Hách Kiếm Vân lạnh tanh, nhưng vẫn gật đầu với anh ta. Xem ra ông ta rất hài lòng với Trần Nghị Vi. Tiền Tâm Nhất xoay bút, chen vào một câu đáng ghét:

– Trong tình huống điều kiện cho phép, bên cháu sẽ cố gắng hết sức phối hợp.

Ánh mắt Hách Kiếm Vân dừng lại trên người Trần Tây An:

– Tôi còn nhớ phần kết cấu do kỹ sư Trần phụ trách đúng không, phần nội thất sẽ khiến cho vách tường trong phòng phải sửa lại rất nhiều, chắc hẳn lượng công việc của cậu sẽ là lớn nhất, liệu cậu có theo kịp tiến độ không?

Kể từ sau khi dự án tháp lưng ong bắt đầu, Trần Tây An đã rút ra khỏi nhóm kết cấu biệt thự, nhưng Hách Kiếm Vân vẫn còn chưa biết chuyện này, Trần Tây An cũng sẽ chẳng nói với ông ta, hắn nói:

– Sếp Hách, trước nay cháu chưa bao giờ tự vỗ ngực đảm bảo trước khi hoàn thành mọi việc, sự thực mới là minh chứng có hiệu quả nhất. Cháu chỉ có thể nói với chú câu mà trưởng phòng cháu vừa nói, trong tình huống điều kiện cho phép, bên cháu sẽ cố gắng hết sức.

Bị từ chối khéo, Hách Kiếm Vân không đáp lại, đưa mắt sang nhân viên thiết kế nội thất:

– Anrd, anh bắt đầu đi.

Người Đức kia lập tức trình bày yêu cầu nghiêm ngặt của mình ở tất cả các phương diện.

Phòng họp ở công trường là nhà di động, hiệu quả cách âm kém, cách căn phòng năm mươi mét có một máy trộn bê tông, người Đức chưa nói được mấy câu, đúng lúc công nhân bên ngoài kia khởi động máy móc, ngay lập tức, tiếng ồn ào theo tiết tấu đổ bộ tới đây.

Anrd khẽ cau mày, tiếp đó ngừng nói thứ tiếng Trung khó khăn, dừng một lát lại tiếp tục chưa được một phút, bị quấy nhiễu tới mức sắp phát điên. Anh ta nhìn thẳng Hách Kiếm Vân chẳng hề khách sáo, tay phải lật qua lật lại trước mặt:

– Sếp Hách, ông có thể, có thể bảo bọn họ dừng, dừng lại không. Đây, ồn quá, tôi không tiếp tục được.

Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An liếc mắt nhìn nhau, thực ra bọn họ đã rất quen thuộc với thứ âm thanh này, quen tới mức người ngoại quốc không nhắc thì bọn họ cũng chẳng chú ý tới. Tiền Tâm Nhất vừa cảm thấy nhân viên thiết kế nội thất này yêu cầu với môi trường làm việc thực sự rất cao, vừa cảm thấy tiếng động nhỏ thế này thôi mà anh ta cũng không chịu đực được, vậy thì cuộc sống của anh ta chắc hẳn rất khác với bản thân mình.

Hách Kiếm Vân còn chưa kịp dặn gì, Trần Thụy Hà đã bước ra ngoài, rất nhanh sau đó tiếng trộn bê tông dừng lại, Trần Thụy Hà cũng quay về vị trí của mình.

Người Đức kia vui vẻ nói câu cảm ơn, phấn khởi trình bày bản vẽ mặt bằng nội thất màu mè của mình. Đáng tiếc cảnh vui thường không kéo dài lâu, ông ta trình bày chưa tới nửa tiếng đồng hồ, bên ngoài kia lại bắt đầu trộn. Đây là tình huống vô cùng thường thấy trong năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa – bằng mặt mà không bằng lòng. Hơn nữa đối với đội thi công mà nói, thời gian từ 2 đến 6 giờ là thời gian vàng, không thể bỏ lỡ một giây phút nào.

Arnd nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhắc thêm một lần nữa, lần này vẫn là Trần Thụy Hà bước ra ngoài phát hỏa, giọng lớn tới mức Tiền Tâm Nhất cũng nghe thấy. Cứ thế, cho tới khi bọn họ đi rồi cũng không thấy máy trộn bê tông khởi động thêm lần nào.

Người Đức vui vẻ dùng tiếng Trung sứt sẹo trình bày thiết kế không gian lớn, tầm nhìn rộng của mình, Hách Kiếm Vân rất vừa lòng, nhưng lần này người không chịu được là Tiền Tâm Nhất.

Rõ ràng Hách Kiếm Vân đã nói nội thất sẽ khiến cho cấu trúc tường trong phải sửa lại rất nhiều, song bây giờ anh thấy hoàn toàn không có chuyện đó, bọn họ đã giảm đi không ít tường chịu lực và phòng cháy rồi.

Lịch sử vụ cháy ở Carrefour vẫn còn đó, trong đầu Tiền Tâm Nhất vẫn văng vẳng tiếng gào khóc thê lương.

Ngay khi Hách Kiếm Vân quay sang hỏi phối hợp có vấn đề gì không. Tiền Tâm Nhất nói có, anh chỉ ra vấn đề vị trí phòng cháy cục bộ sẽ không được thông qua. Hách Kiếm Vân cho rằng đây không phải vấn đề gì lớn, ông ta cảm thấy những vị trí đó đều là mặt tường kính trong suốt, tự dưng lại có bức tường thật nằm chình ình, nhìn rất ngứa mắt.

Tiền Tâm Nhất cau mày, Trần Nghị Vi sợ anh đắc tội với ông chủ lớn liền vội vàng giảng hòa:

– Có thể dùng kính phòng cháy mà.

Nhân viên thiết kế nội thất muốn sự hoàn mỹ bắt đầu do dự:

– Tôi đã từng được nhìn thấy kính phòng cháy rồi, nó còn không đạt tới mức bán trong suốt, hiệu quả thẩm mỹ rất khó coi.

Tiền Tâm Nhất kiên nhẫn giải thích:

– Sảnh triển lãm của phòng trưng bày nghệ thuật có đông người qua lại, vấn đề phòng cháy chữa cháy nhất định cần phải được chú trọng.

Anrd gấp tới mức bật ra một tràng tiếng Anh:

– No, no, no. Tường ở đây nhất định phải tháo đi. Bởi vì ở đây tôi thiết kế một cầu thang xoắn bằng thủy tinh, sếp Hách rất thích thiết kế này.

Hách Kiếm Vân bị Tiền Tâm Nhất chặn họng như vậy thì không vui, nhà của ông ta cơ mà, còn cần một kiến trúc sư tép riu quyết định hay sao?

– Cứ dựa theo mặt bằng thiết kế nội thất, toàn bộ cầu thang xoắn sẽ làm bằng thủy tinh, đây là điểm sáng của căn phòng này. Trưởng phòng Tiền, bên cậu về sửa lại đi.

Tiền Tâm Nhất nhướng mày, Trần Tây An biết anh sắp nổi nóng rồi, nhưng hắn không ngăn cản. Tuy rằng đắc tội Hách Kiếm Vân là hành động không lý trí, tuy nhiên khi hắn nhớ tới trận hỏa hoạn lớn kia, nhớ tới câu nói suy sụp “vậy em là gì?” của Tiền Tâm Nhất, trái tim hắn bỗng dâng lên cảm giác chua xót. Chẳng lẽ Tiền Tâm Nhất kiên trì ưu tiên vấn đề an toàn cũng là sai hay sao?

Tiền Tâm Nhất nói:

– Sếp Hách, nói trắng ra đây là nhà do chú tự xây dựng, chú có thích tháo hết chỉ còn chừa lại một cây thép thôi thì cũng chẳng ai có ý kiến gì. Nhưng nếu như cần bên cháu sửa đổi bản vẽ, cháu cũng sẽ tỏ thái độ của mình, tường ngăn chú cứ tháo thoải mái, tường chịu lực tính thừa ra cũng có thể cắt đi, riêng mảng tưởng phòng cháy, cháu sẽ kiên trì với phương án ban đầu.

Giọng của anh rất kiên quyết, kiên quyết tới mức người khác còn tưởng rằng anh đang cố ý khiêu chiến với Hách Kiếm Vân.

Hết chương 59