Kiến Trúc Sư

Chương 60



Cuộc họp nội thất kết thúc trong không vui.

Đến Trần Thụy Hà cũng cảm thấy Tiền Tâm Nhất không thức thời, sau khi tan họp thì giả vờ có chuyện chưa nói, đuổi theo ra đến cửa trách cứ đôi câu. Lương tâm anh ta hướng về phía Tiền Tâm Nhất, nhưng lập trường của anh ta phải phụ thuộc vào Hách Kiếm Vân, việc duy nhất anh ta có thể làm là khuyên nhủ người trẻ tuổi ngay thẳng này.

Trần Thụy Hà:

– Trưởng phòng Tiền này, không phải tôi trách gì cậu, song chuyện vừa rồi cậu làm thực sự không hay. Yêu cầu của quy chuẩn có nghiêm cách mấy thì cũng là chuyện của quy chuẩn, nếu như không qua nghiệm thu thì tính sau, cậu nói xem cậu ra mặt làm gì! Tiếng Hán của chúng ta vô cùng uyên thâm, cho dù cậu có giả vờ đồng ý qua loa cũng được, để sau hẵng nói đã hỏi Cục Quản lý Xây dựng nhưng thực sự không được, dù sao cũng tốt hơn bốp chát thẳng mặt sếp thế này.

Tiền Tâm Nhất há miệng, cuối cùng chẳng nói gì hết. Trần Thụy Hà là người thông minh, anh ta rất hiểu ông chủ của mình, tuy nhiên, anh ta đang đứng ở vị trí này thì phải biết cách giả ngu. Tiền Tâm Nhất có thể hiểu cho anh ta.

Anh cũng không ngu, anh cũng hiểu Cao Viễn – ông chủ nhà mình chắc chắn sẽ không vì mấy bức tường mà đấu lý với Hách Kiếm Vân, còn về vấn đề xét duyệt nghiệm thu, đến việc lấy đất ở công viên để xây dựng phòng trưng bày nghệ thuật Hách Kiếm Vân còn làm được thì mấy dấu đóng kỹ thuật nho nhỏ có đáng gì?

Không phải anh muốn đối đầu với Hách Kiếm Vân, mà bởi vì ngoài anh ra, trong dự án này sẽ không còn ai đứng ra nói lên vấn đề không phù hợp quy chuẩn.

Mọi người đều lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt, Tiền Tâm Nhất biết cuối cùng mình cũng sẽ biến thành dạng người thế này, nhưng anh vẫn muốn kiên trì. Anh làm đúng, cho dù chỉ có mình anh biết anh đúng thôi cũng được.

Gần đây Trần Nghị Vi còn đang bận rộn đấu thầu cho nên xe công ty do anh ta điều phối, ba người rời khỏi công trường chưa được hai cây số thì anh ta mới nhớ ra quên mất đưa bản hợp đồng thu khoản cho Trần Thụy Hà bèn quay đầu về.

Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An xuống xe tại chỗ, chuẩn bị gọi xe về công ty.

Tiền Tâm Nhất làm như không có chuyện gì, nằm nhoài trên cửa chụp ảnh những kiến trúc nhà lầu xe đi ngang. Anh có thói quen quan sát rất tốt, nếu gặp được những tòa nhà thật tạo hình mới mẻ độc đáo, hoặc do thiết kế nhầm lẫn tạo thành chức năng không thể sử dụng, anh đều chụp lại, sưu tầm trong máy tính. Dẫu vậy, Trần Tây An biết trong lòng anh nhất định không vui vẻ gì, bởi vì bản thân hắn cũng không vui.

Đúng lúc thuận đường ngang qua quảng trường Tài Phú, ngang qua cầu vượt ngắm phong cảnh, Trần Tây An chợt hô tài xế dừng xe, anh không nói gì hết chỉ kéo Tiền Tâm Nhất đang ngạc nhiên lên cầu vượt.

Đây chính là con đường kính tôn lên vẻ đẹp của cổng Hyperbol trong suốt của Tiểu Tam Cư năm ấy. Đoạn bậc thang thủy tinh hình X góc nhỏ dài gần bốn mươi mét, được đỡ bởi khung thép trên quảng trường, giống như một chiếc thảm trong suốt vươn dài tới tận lối vào. Nhìn hiệu quả thẩm mỹ từ xa không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.

Bây giờ người đến người đi, kính đã bị mài mòn mất đi độ trong suốt và sáng bóng ban đầu, rất khó thể tưởng tượng được lúc mới vừa được đưa vào sử dụng, có rất nhiều vị khách đã thà rằng đi vòng nửa vòng lớn bên ngoài để đi vào khu thương mại chứ không chịu đi bước lên đây đi chưa tới bốn mươi mét.

Đi qua đi lại nhiều như vậy chứng minh rằng bọn họ đã sớm quên đi, trên cây cầu này từng xảy ra vụ nổ kính và có khách hàng từng rơi xuống.

Tiền Tâm Nhất biết Trần Tây An chính là người tính toán kết cấu mô hình ở Tiểu Tam Cư, nhưng anh không biết hắn kéo mình tới đây làm gì? Ngắm phong cảnh? Giải sầu? Dù sao đi nữa thì đây cũng được coi như trốn việc rồi.

Trần Tây An kéo anh đi, thẳng tới vị trí 3/5 độ dài, đứng yên ở tấm thủy tinh thứ ba. Hai người cùng bước trên tấm thủy tinh lớn, cúi đầu có thể nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm đi qua bên dưới.

– Tâm Nhất, em có còn ấn tượng về việc năm 2011 thành phố C đã ban hành một công văn hỏa tốc, quy định hạn chế sử dụng rất nhiều loại vật liệu xây dựng không? – Trần Tây An hỏi một câu không đầu không cuối.

Tiền Tâm Nhất liếc nhìn hắn, mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn căm giận trước:

– Không nhớ mới lạ đấy! Khi ấy vừa hay em có một công trình, mới nộp lên ba ngày đã bị trả về, nói rằng phối trí thủy tinh không phù hợp với quy định mới, bảo em sửa luôn trong đêm.

Trần Tây An cười cười:

– Nguyên nhân ban hành của công văn ấy nằm ngay dưới chân chúng ta.

Lòng tò mò của Tiền Tâm Nhất bị gợi lên:

– Đừng có úp mở nữa, nói thẳng luôn đi.

Trần Tây An ngồi xổm xuống, di ngón tay theo đường keo màu đen kết nối giữa hai khối thủy tinh, dính một chút bụi trên đế giày của người qua đường, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm.

– Tháng 5 năm ấy tấm thủy tinh này đã từng rơi xuống, đập vào nửa bên đầu một người đàn ông tình cờ đi ngang khi ấy, sự cố đã lên đủ mọi mặt báo ngay sáng sớm. Người phụ trách khu thương mại này, đơn vị thi công, nhà cung cấp, thậm chí cả viện thiết kế, tất cả đều nhận được email hỏi trách nhiệm. Mọi người chẳng ai chịu nhận trách nhiệm về mình, chủ đầu tư đã tổ chức cuộc họp thẩm định từ những chuyên gia, đánh giá bốn ngày, cuối cùng quyết định 80% trách nhiệm thuộc về đơn vị thi công, 20% trách nhiệm thuộc về viện thiết kế.

Tiền Tâm Nhất ngồi xổm xuống, cảm thấy vụ quy trách nhiệm này rất lạ:

– Nghe tỉ lệ thì vấn đề nằm ở bên thi công rồi, 20% là cái quỷ gì? Nếu bên thiết kế có vấn đề thì phải 100% mới đúng, còn nữa… hình như anh biết hơi nhiều chuyện nội bộ thì phải, năm 2011 anh còn chưa tốt nghiệp mà?

– Câu hỏi hay đấy, đây cũng chính là điều anh muốn nói với em – Giọng điệu của Trần Tây An rất thoải mái, nhưng trên mặt lại chẳng có ý cười – Năm 2011, anh đang học nghiên cứu sinh năm ba ngành Kiến trúc công trình, theo giáo sư hướng dẫn Khương Vỹ, khi ấy ông nghiên cứu về tính giòn của vật liệu độc nhất vô nhị của thủy tinh dưới danh nghĩa Viện kiến trúc C. Ông chính là người đã đi sâu vào thiết kế chi tiết cho cây cầu vượt thủy tinh đầu tiên trong nước này.

Cái tên này không thể coi như xa lạ với Tiền Tâm Nhất, anh biết ông ấy là một chuyên gia có tiếng trong hiệp hội CBDA (China Building Decoration Association), có tên trong danh sách biên soạn khá nhiều bản quy chuẩn, xếp ở vị trí không quá cao cũng không quá thấp.

Nếu Trần Tây An đã nhắc tới ông ấy, vậy chứng minh rằng người trong viện thiết kế bị quy trách nhiệm vào năm ấy chính là vị giáo sư này. Mặc dù Tiền Tâm Nhất vẫn không hiểu Trần Tây An muốn nói gì với mình, dẫu vậy, theo tính cách của hắn, hắn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc lại chuyện cũ như vậy.

– Chuyên gia giám định đều kí tên, nhận định 20% là trách nhiệm của viện thiết kế vì không nên áp dụng loại liệu thủy tinh làm bậc thang. Nhưng thầy Khương Vỹ không thừa nhận, thầy nói thiết kế của thầy không có vấn đề, những tấm thủy tinh khác có thể sử dụng bình thường chứng minh điều đó.

– Khi đứng ở hiện trường giám định, thầy ấy đã nói một câu, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ. Thầy ấy nói “Ba trăm năm trước, kiến trúc sư Christopher Wren đã dám dùng một cây cột để chống cả đại sảnh của tòa thị chính thị trấn Windsor, hơn nữa còn buông lời hào hùng nó sẽ trụ vững một trăm năm khiến cho những người từng nghi ngờ ông phải á khẩu. Vậy thì hôm nay tôi cũng dám nói mình đã tuân thủ theo yêu cầu thiết kế, trong vòng mười năm, cầu kính của tôi sẽ không có vấn đề gì”, đây là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho cây cầu vẫn còn tồn tại đến bây giờ. Năm ấy thầy đã bị hủy bỏ tư cách giáo sư, nhưng bây giờ vẫn rất thành công.

Tiền Tâm Nhất lờ mờ hiểu ra điều hắn muốn nói với mình, trái tim rung động như sắp tan chảy, róc rách tựa dòng suối nhỏ.

Trần Tây An dùng tư thế ngồi xổm dưới đất nói ra trọng điểm:

– Chiếc chìa khóa có thể mở được cửa thường là chiếc chìa khóa cuối cùng, đừng cảm thấy sự kiên trì của mình không có ý nghĩa.

– Wren đã cho thế giới này nhìn thấy kỳ tích, Khương Vỹ đã mang tới cho thành phố này thêm một cảnh đẹp. Thoạt nhìn sự kiên trì của em trước mặt Hách Kiếm Vân thật nhỏ bé, song đối với một người mà nói thì đây là một phẩm chất hiếm có, thời gian sẽ chứng minh nó có tác dụng.

– Nói liên thiên.

Tiền Tâm Nhất nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt Trần Tây An, cuối cùng không nhịn được bật cười. Người yêu của anh nghiêm túc lên thật đáng sợ, chẳng nói được lời đường mật nào nhưng lại khiến anh ngửi được mùi phấn khởi hân hoan.

Tuy nhiên, trước giờ anh vẫn luôn ra vẻ vịt chết mạnh miệng, không muốn thừa nhận bản thân mình cảm động tới mức trái tim mềm nhũn:

– Anh có thể khuyên người ta tử tế hơn được không, một câu dạo đầu thôi cũng nói dài như thế.

– Vậy thì để anh bắt đầu phiên bản đơn giản thô bạo nhé. – Trần Tây An kéo anh dậy nói – Tiền Cục Cưng, dáng vẻ khi em đối đầu với Hách Kiếm Vân thực sự đẹp trai tới mức đâm sâu vào tim anh rồi.

– Cảm ơn. – Tiền Tâm Nhất có qua có lại – Dáng vẻ anh vừa mới ngồi xổm ở đây nói chuyện với em cũng đẹp không chịu nổi.

***

Trần Nghị Vi về tới hiện trường, phát hiện bảo vệ không có ở cổng, anh ta gọi người công nhân đang đi ở phía xa, người ta giả vờ không nhìn thấy anh ta. Gọi điện thoại cho Trần Thụy Hà thì sắp mười phút rồi mà bên kia vẫn báo máy bận, anh ta đi tới đi lui tận tám lần, cuối cùng cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Anh ta gọi hai tiếng “xin chào”, cuối cùng thì người kia cũng bước tới.

Trương Hàng đút tay vào túi, nhìn người đồng nghiệp của Tiền Tâm Nhất với dáng vẻ hống hách:

– Có chuyện gì hả?

Trần Nghị Vi mỉm cười:

– Cho hỏi tên anh là gì ấy nhỉ? Tôi có chuyện liên quan đến hợp đồng muốn gặp sếp Trần Thụy Hà, anh có thể mở cửa hộ tôi được không?

– Họ Trương. – Thái độ của Trương Hàng vẫn chẳng ra làm sao, nguyên nhân chủ yếu vì đây là đồng nghiệp của Tiền Tâm Nhất – Tôi không có thẻ, anh đợi đó đi.

– Chào kỹ sư Trương, này, anh đừng đi vội. – Trần Nghị Vi đưa tay lên xem giờ – Quan trọng là bây giờ đã không còn sớm nữa, tối nay tôi còn có bữa cơm quan trọng, phiền anh tìm bảo vệ giúp tôi, cảm ơn anh.

Trương Hàng nghiêng người híp mắt nhìn anh ta, cảm thấy người này khách sáo quá, không hợp với phong cách ống thuốc súng của Tiền Tâm Nhất, trực giác của gã cho rằng quan hệ của hai người không tốt. Đúng như câu đùa “kẻ thù của kẻ thù là bạn” mà Tiền Tâm Nhất đã nói, vẻ hằn học của gã với Trần Nghị Vi giảm đi nhiều.

Bảo vệ đang ngồi trong bếp hỗ trợ thái đậu cô ve thì Trương Hàng tìm tới bảo anh ta đi mở cửa. Trần Nghị Vi cảm ơn hai người xong bèn chạy về phía văn phòng quản lý, tìm thấy Trần Thụy Hà vẫn còn đang gọi điện thoại.

***

Phía bên kia, Tiền Tâm Nhất và Trần Tây An đã về đến công ty, một lát sau Tiền Tâm Nhất bị Cao Viễn gọi vào trong văn phòng, biểu cảm của ông chủ lộ hết cả ra ngoài, vừa nhìn đã biết ông ta đang không vui. Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất còn tưởng rằng ai đó đã mách lẻo với Cao Viễn, cho nên ông ta mới muốn dạy dỗ anh một trận, nào ngờ vừa vào phòng đã thấy hai trưởng phòng còn lại cũng ở bên trong, bầu không khí mang cảm giác nghiêm trọng khác thường.

Anh ngồi xuống, Cao Viễn đẩy tập tài liệu tới, là một tấm bảng liệt kê các dự án, bao gồm diện tích, phí dụng các thứ. Trong lúc Tiền Tâm Nhất đang nhìn, Cao Viễn bắt đầu nói chuyện.

– Đây là tất cả đơn hợp đồng tính tới thời điểm hiện tại của công ty trong năm nay. Nói cách khác, nếu như chúng ta không trúng thầu dự án mới, vậy năm nay chỉ còn cách dựa vào mấy công việc bèo bọt để vận hành thôi. Tôi biết năm ngoái tất cả mọi người đều rất vất vả, nhưng tôi hi vọng mọi người cũng nghĩ mà xem, tại sao năm nay lại khó khăn đến vậy? Do chúng ta không làm tốt công việc hay do cả ngành nghề đều trì trệ, ít nhất trong lòng mọi người đều có đáp án.

– Năm nay, thậm chí cả năm sau nữa, chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng. Tôi và Trần Nghị Vi đã thương lượng bước đầu với phía bộ phận kinh doanh và quyết định cắt giảm nhân sự, tiễn những “ông thần” chỉ biết nhân cơ hội để chơi và kìm chân tiến độ của nhóm nhỏ ra đi. Các cậu phụ trách ai thì chắc chắn trong lòng các cậu phải biết rõ nhất, trước tuần này mỗi phòng phải đưa cho tôi hai người.

Sắc mặt Tiền Tâm Nhất thoáng thay đổi, nhìn qua hai trưởng phòng kia cũng chẳng thấy bình tĩnh được đến đâu.

Hết chương 60