Kiến Xuân

Chương 2



03.

Khi mặt trời chậm rãi lặn dần xuống đằng Tây, tôi cố gắng tỏ ra vui cười ngồi xuống bàn ăn cùng lão gia và lão phu nhân. Tôi cố ý dặn dò nhà bếp nấu một nồi gà hầm đương quy nhân sâm, để bồi bổ cho lão gia.

Lão gia ngồi ăn với khuôn mặt lạnh lùng, không biểu hiện cảm xúc, nhấp 1 ít canh rồi thỉnh thoảng đáp lời lão phu nhân.

Với tài năng nịnh nọt thiên bẩm, thấy lão gia thích ăn món nào là tôi lại vội vàng gắp thêm. Thông thường, vì để giữ mặt mũi, nhiều người trên bàn ăn dù thích món này món nọ nhưng đâu có dám ăn thêm vài miếng. Tôi sẽ đảm nhận vị trí không biết quy củ giúp họ thỏa thích thưởng thức.

Ngài ấy có vẻ nhận ra điều gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn tôi. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì, bởi tôi là một tiểu thiếp luôn biết điều và hiểu ý lão gia.

Lão gia nhanh chóng che giấu đi sự ngạc nhiên rồi lại tiếp tục dùng bữa. Nhưng tôi nhận ra, ngài ấy đã ăn hết những món mà tôi gắp cho.

Đêm khuya, tôi mang chén chè đậu đỏ đến phòng của lão gia. Lúc này, ngài đang ngồi trên ghế, áo ngoài khoác hờ, tay cầm cuốn sách.

Thật là một hình ảnh đẹp mắt.

Lão gia liếc qua tôi một cái nhưng không nói gì cả.

Tôi đặt chén chè đậu đỏ lên bàn, rồi ngồi xuống một bên, đăm chiêu nhìn lão gia. Cả căn phòng như chìm vào im lặng, chỉ nghe tiếng lửa bập bùng.

Tôi ngửi thấy mùi gỗ thơm từ người lão gia, không nhịn được mở lời: "Lão gia, mùi gỗ thơm trên người ngài thật sự rất dễ chịu."

Lão gia vẫn chăm chú nhìn cuốn sách không chớp mắt, nhưng tai thì đỏ bừng. Tôi là kẻ hèn kém, không hiểu thế nào là giữ gìn ý tứ.

Tôi vén áo ngoài của lão gia, nhẹ nhàng nói: "Lão gia, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi thôi."

Lão gia không mảy may quan tâm.

Tôi đứng dậy thổi tắt cây nến, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối. Lúc này, lão gia vẫn tỏ ra xa cách. Đêm qua những gì cần làm đều làm hết rồi, giờ giữ mình làm gì nữa?

Tôi cúi đầu, lấy hết sức để kéo lão gia, ngài ấy có chống cự nhưng không đáng kể, cuối cùng lảo đảo vì bị tôi kéo đi.

Tôi nhanh chóng đẩy lão gia xuống giường. Lão gia trừng mắt nhìn tôi, có vẻ bực bội nhưng không hiểu sao tôi lại thấy có chút nũng nịu.

Có lẽ ngài ấy chưa từng gặp người phụ nữ xinh đẹp nào dùng sức mạnh để quyến rũ đàn ông một cách thô lỗ.

Tôi để ý thấy má ngài ấy ửng đỏ, không nhịn được mà hôn lên hai cái.

Lão gia đột nhiên đẩy tôi ra và ngồi dậy, giận dữ nói: "Chưa từng thấy người phụ nữ nào thiếu kiềm chế như ngươi!"

Tôi mặt dày mày dạn ôm lấy ngài ấy từ phía sau, hai tay ôm lấy eo ngài ấy thật chặt rồi cười ha ha nói: "Lão gia, thiếp là người vô cùng thấu hiểu ngài. Ngài cần duy trì nòi giống, còn thiếp chỉ muốn có một đứa con để dựa vào, điều này không phải tốt cho cả hai sao?"

Lão gia cười khẩy nói: "Sao nghe như có vẻ như ta mới là người bị lợi dụng vậy?"

Tôi trả lời thẳng: "Không thể nói như vậy được, thiếp được đưa vào nhà họ Nghiêm để làm tròn trách nhiệm sinh con đẻ cái. Chúng ta làm những gì cần làm, chẳng phải rất tốt sao?"

Lão gia ngồi trên giường một lúc lâu, còn tay tôi vẫn ôm chặt eo ngài ấy, kiên nhẫn chờ lão gia bớt căng thẳng. Một lúc sau, lão gia nói hơi vội vã: "Trước tiên ngươi hãy buông tay ra đi đã..."

Nghe vậy, tôi vội vàng buông tay ra, nghiêng đầu nhìn xem.

Mặt ngài đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, hình như tôi vừa siết ngài chặt quá. Tôi ngượng ngùng quỳ gối trên giường lòng bồn chồn không yên. Nhưng khi nhìn thấy phần áo trước ngực lão gia bị tôi làm rách thì tôi đã không thể nhịn được mà cười phá lên.

Lão gia sửng sốt, sau đó mới nhận ra áo mình bị rách, rồi khẽ ho một tiếng trong sự lúng túng.

Tôi với tay sờ nhẹ chỗ rách của lớp áo bên trong, cười nói: "Ngày mai, Kiến Xuân sẽ khâu lại cho ngài cẩn thận."

Tôi lại nhẹ nhàng xoa sau tai ngài, nói không ngừng: "Phía sau tai của ngài đã đỏ tím lên rồi, có lẽ là bị lạnh nứt da. Chỗ Kiến Xuân có thuốc, ngày mai thiếp sẽ bôi cho ngài cho nhanh khỏi. Nếu để lâu sẽ đau cả mùa đông đấy.

Lão gia nhìn tôi một cách bình thản, âm thanh vang lên trong phòng như tiếng chạm ngọc: "Nếu ngươi thực sự muốn làm người của ta thì cần phải kiểm soát sức mạnh hung hăng của mình đi."

04.

Vài ngày sau đó, tôi được chuyển đến ở cùng phòng với lão gia. Cô a hoàn từng ăn tát của tôi tên là Nghiêm Hoạch, là người hầu duy nhất được sinh ra trong nhà họ Nghiêm. Cô ta đã cũng nhận ra tình hình nên nghe lời tôi hơn.

Lão gia vẫn đối xử với tôi như bình thường, chỉ là dần quen với việc tôi gắp thức ăn và mang chè ngọt vào buổi tối.

Khi đi ngủ, ngài ấy thường nắm tay tôi, nghịch những vết chai nhỏ trên lòng bàn tay tôi rồi sau đó đưa lên mặt, thở dài vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Tôi có thể cảm nhận được việc lão gia thích những cử chỉ âu yếm nhỏ nhặt nhưng không thể hiện vì sự cao ngạo của mình

Hôm nay, tôi ngồi tựa vào cửa sổ, tay cầm chiếc áo của lão gia mà tôi làm rách vài ngày trước.

Tôi ngồi khâu vá và nhớ lại quá khứ.

Tôi được mua về từ nhỏ, làm a hoàn chạy việc lặt vặt ở phủ Thượng Thư. Tôi chưa bao giờ quên đi bố mẹ mình, lúc nào cũng muốn gặp lại họ một lần.

Quản gia hay các a hoàn khác đều là những người hầu được sinh ra trong phủ, còn tôi - một kẻ tôi tớ được mua về từ bên ngoài, chẳng thể nào được yêu thích.

Năm tôi 14 tuổi, lần đầu gặp Nghiêm Ngộ trong 1 lần ngài ghé thăm phủ Thượng Thư. Khi ấy Nghiêm Ngộ mới 22 tuổi.

Lấy ấy, tôi vẫn đang bực bội vì bị đại a hoàn phạt quỳ ở ngoài hành lang thì tình cờ nhìn thấy ngài ấy.

Nghiêm Ngộ khi ấy đang bị con trai của quản gia làm khó dễ, muốn kiếm chút lợi ích. Cuối cùng ngài ấy đã lục lọi trong tay áo lấy ra vài hạt bạc vụn. Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy ngài ấy lén lút dùng tay áo che đi vài lỗ rách trên quần áo.

Dù vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh nhưng đôi tai đỏ bừng đã làm lộ ra sự lúng túng.

Ngài ấy đẹp trai, yếu ớt, nghèo khó và bối rối, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, cứng cỏi, không chịu khuất phục. Từ ấy, mỗi khi các học trò đến thăm phủ Thượng Thư tôi thường nhìn lén ngài ấy một vài cái.

Thời gian trôi qua, từ mùa đông sang mùa xuân, tôi chứng kiến ngài ấy từ một viên quan nhỏ bị người khác khinh rẻ trở thành một nhân vật quan trọng, được người ta trọng dụng. Mỗi lần ngài ấy ghé phủ đều được quản gia nhiệt tình đón tiếp.

Lúc đó, tôi đang đem lòng yêu mến Giang Vọng Sinh, con trai của quản gia, trong lòng cũng tính toán chờ ngày lấy chồng, ôm mộng trở thành đại a hoàn.

Đến Nghiêm Ngộ ngày càng rực rỡ, còn tôi vẫn chỉ là một cô a hoàn làm việc lặt vặt, còn người yêu của tôi đã dự định cầu hôn một cô a hoàn khác.

Ngày Nghiêm Ngộ đỗ cao, cũng là ngày tôi suýt nữa bị 1 gã người hầu c.ư.ỡng h.i.ế.p ở sân sau nhà, may mắn là tiểu thư đã xuất hiện cứu tôi.

Tiểu thư Lý Uyển Ngọc đã hạ lệnh đánh tên hầu đó đến mức hắn gần đi đời rồi cười nói với tôi: "Vài ngày trước ta đã chọn lựa hầu gái đi theo làm của hồi môn, ta thấy ngươi có dung mạo đẹp, liền quyết định chọn. Giờ gã người hầu này cũng dám mơ tới à."

Tôi ngơ ngác, không biết gì cả. Nhưng cũng đúng, quyết định của chủ nhân thì những kẻ hầu thấp kém như tôi chỉ cần làm theo, không cần thông báo trước.

Phận gái quý tộc lấy chồng, đem theo vài cô hầu gái thông phòng là chuyện thường, vừa có thể kiểm soát lại vừa củng cố địa vị, dù nàng hầu đó có may mắn sinh được con thì vẫn chỉ có thể gọi chính thê là mẹ.

Đêm đó, tôi ngồi trong sân, không biết nên vui mừng vì được cứu hay nên buồn vì được chọn làm a hoàn thông phòng.

Tôi không nhịn được lặng lẽ rơi nước mắt, cảm thấy lòng như bị đá nặng đè không thể thở nổi.

Tôi bỗng chốc cảm thấy tuyệt vọng và bất bình, thấy ghét việc mình được sinh ra, ghét sự giàu có, ghét cả ông trời. Chúng tôi, những người hầu, những người phụ nữ, mãi mãi không có cơ hội đổi đời.

Trong khi đó, những người đàn ông có xuất thân bình thường như Nghiêm Ngộ, hay thậm chí là những gã hầu trong phủ, đều có thể thông qua học hành, mà giành được một chỗ đứng trong xã hội.

Đến khi bình minh sắp tới, đôi chân tôi dường như không còn cảm giác vì lạnh, tay tím tái đông cứng. Tôi không nhịn được thở dài nhẹ một cái rồi cố gắng đứng dậy, nhảy nhót một chút để làm ấm cơ thể.

Tôi phải mạnh mẽ, dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng phải sống tốt.