Kiến Xuân

Chương 3



05.

Tôi dù sinh ra thấp kém nhưng lại cứng cỏi, luôn là người không chịu nhịn nhục. Thông thường những người hầu trong hậu viện không dám chọc vào tôi.

Chuyện tôi suýt bị hãm hại là do 1 tay của đại a hoàn bày mưu tính kế. Cô ta đã sai tôi đến chỗ chứa củi phía sau nhà và tất nhiên nơi đó đã sắp xếp 1 gã hầu chờ sẵn.

Tôi tưởng rằng bình thường hay bị cô ta chèn ép vì là người yêu của Giang Vọng Sinh nhưng không ngờ ả ta lại tàn nhẫn đến thế, dồn tôi đến bước đường cùng.

Tôi nhận ra rằng nếu tiểu thư Lý Uyển Ngọc muốn tôi đi theo cô ấy làm a hoàn thông phòng thì chắc chắn sẽ phải bảo vệ tôi. Vì thế, tôi quyết định tự mình trả thù.

Tôi tìm cơ hội khiến ả a hoàn kia bị thương nặng, khuôn mặt cũng bị huỷ dung. Dù chúng tôi đều là hạ nhân, nhưng khuôn mặt bị tổn thương thì không thể phục vụ trước mặt lão gia được, đường đời cô ấy cũng sẽ chấm dứt từ đây.

Tiếng khóc thảm thiết của cô ta vang vọng khắp hậu viện, cả Giang Vọng Sinh cũng đến. Tôi cũng ra vẻ đáng thương, bật khóc không thành tiếng. Nhìn thấy vậy, hắn ta liền tỏ ra lo lắng, tôi chỉ muốn hắn ta nhớ mãi về sự đáng thương, tốt đẹp của tôi và áy náy vì mình đã phụ bạc tôi như thế nào.

Tôi bị quản gia và đại a hoàn đánh đến mức da thịt bầm dập, bị nhốt trong phòng chứa củi và cho nhịn đói cho đến mức hoa mắt chóng mặt. Sau đó, đúng như tôi tính toán, tiểu thư đã biết chuyện và cứu tôi ra khỏi phòng chứa củi. Sau vài ngày chăm sóc tôi mới có thể hồi phục được chút sức sống.

Sau khi tỉnh táo, tôi nghe nói tiểu thư Uyển Ngọc đã đến thưởng trà cùng phu nhân. Không biết họ nói gì, nhưng phu nhân đã gật đầu đồng ý cho Giang Vọng Sinh kết hôn cùng một cô hầu gái khác. Cô hầu gái bị hủy dung kia trở thành người bị bỏ rơi, và cuối cùng trở thành đề tài bàn tán của kẻ hầu người hạ ở phủ Thượng thư.

Sức khỏe tôi dần tốt hơn, tôi có thể làm những công việc nhẹ nhàng trong sân của gian phòng tiểu thư. Những vết sẹo trên cơ thể tôi cũng được tiểu thư nhờ lang y chữa trị.

Một ngày, khi tiểu thư đang ngồi uể oải trên giường, tôi cung kính nói với cô ấy rằng tôi muốn trở thành tiểu thiếp. Tiểu thư chỉ lạnh lùng cười và không đáp lại tôi.

Tôi biết mình đã đòi hỏi quá nhiều, nhưng không có cách nào khác, từ xưa đến nay không mấy tiểu thiếp có kết cục tốt đẹp. Nhưng nếu tôi có giấy tờ kế ước, dù bị bỏ rơi tôi cũng có thể tự tìm đường ra.

Tiểu thư không đồng ý, tôi cũng không làm gì được, chỉ nghĩ sau này vào nhà mới, sẽ xin lão gia cho tôi tờ giấy đó.

06.

Tôi vừa mừng rỡ vừa lo lắng, chờ đợi tin tức về hôn sự của tiểu thư được ấn định. Rồi tôi biết được rằng người mà tiểu thư sẽ gả là Nghiêm Ngộ. Lúc ấy, tôi không thể xác định được cảm xúc của mình.

Dù sao, sau nhiều năm dõi theo Nghiêm Ngộ, tôi cũng tự cảm thấy có gì đó thân thiết. Chúng tôi - những kẻ từng có cùng 1 hoàn cảnh nhưng giờ đây ngài ấy lại trở thành chủ nhân của mình, nghĩ đến điều này tôi có chút không cam lòng.

Tôi chìm đắm trong nhiều cảm xúc rối bời, mơ hồ không rõ thì đã được kiệu khiêng vào nhà họ Nghiêm theo sắp xếp của tiểu thư.

Về sau, Nghiêm Ngộ cũng như khi ở phủ Thượng Thư, không bao giờ thực sự để ý đến tôi. Tôi ở nhà họ Nghiêm không được bao lâu thì theo lão phu nhân trở về quê để dưỡng bệnh.

Đó là một thị trấn ở cách nơi đây 10 năm về phía nam, một nơi tốt đẹp bình yên, nơi tôi không cần làm việc quần quật từ sáng đến tối, không có những gã hầu dòm ngó, chỉ cần ngày đêm bên cạnh lão phu nhân.

Lão phu nhân là người coi trọng vị thế, cũng không mấy hiểu biết nhưng lại đối xử với tôi rất tốt. Bà thấy tôi dễ bị nổi ban đỏ còn tìm cách đặc trị, hàng ngày nấu thuốc trà cho tôi, chăm sóc tôi khỏi bệnh.

Trong khoảng thời gian đó, tôi rất cảm động, thường xuyên nhớ về cha mẹ của mình. Tôi hiểu rằng, trước hết tôi phải làm tốt vai trò của một tiểu thiếp mới có thể tồn tại.

Tôi thở dài thật sâu.

Lúc này, tôi mới đột nhiên nhận ra, lão gia đã có mặt trong phòng, nằm trên ghế dài, một tay cầm cuốn sách, một tay tựa trán, nhìn tôi một cách thấu đáo, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Trong căn phòng mờ tối, ánh sáng trắng ngà của ánh trăng làm nổi bật vẻ dịu dàng, mềm mại của ngài ấy. Tôi đang định tiến lại gần thì lão gia khàn giọng nói: "Món chè ngọt của ta hôm nay đâu rồi?"

Tôi ngẩn ra một chút, sau đó không nhịn được cười khúc khích, nhẹ nhàng bước tới, ngồi lên đùi lão gia. Ngài ôm nhẹ lấy eo tôi, cầm lấy chiếc áo mà tôi vừa may vá chỉnh tề, xem xét một hồi rồi cười nhẹ: "Cái áo này may vá khá tốt, thêu thùa cũng đẹp."

Nghe vậy, tôi mừng rỡ, cắn nhẹ vào má của ngài và gọi khẽ: "Nghiêm Ngộ..."

Tôi hiếm khi nũng nịu như thế.

Ngay sau đó, ngài siết chặt lấy lưng tôi bằng đôi bàn tay ấm áp của mình, rồi kéo tôi vào lòng một cách mạnh mẽ. Trên người ngài toát lên một mùi dầu hoả đặc trưng, có vẻ như lại vừa bận rộn trong phòng làm việc một thời gian dài.

Những ngày này, lão gia luôn xử lý công việc, bận rộn đến mức không có chút thời gian nào dành cho bản thân. Có lẽ niềm vui duy nhất của ngài ấy là những lời nịnh hót không mấy tinh tế của tôi. Nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, lão gia đang cần những lời nói dịu dàng, âu yếm của tôi.

07.

Thật kỳ lạ, không có ai trong nhà họ Nghiêm bàn tán về đương gia chủ mẫu. Sau khi trở về nhà họ Nghiêm 1 thời gian, qua lời kể Nghiêm Hoạch tôi mới biết được rằng tiểu thư đã qua đời vào năm ngoái và được an táng 1 cách long trọng.

Tôi không thể tin được.

Tiểu thư từ trước đến nay thân thể luôn khỏe mạnh. Chết vì bệnh? Làm sao có thể?

Tôi đã cố hỏi thăm thông tin từ những người hầu trong phủ Thượng Thư nhưng họ cũng rất kín tiếng, không biết gì cả.

Vào năm đó, tiểu thư lấy lão gia, dù đó là một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, nhưng vì cả hai đều tài sắc vẹn toàn, mọi người trong nhà đều cho rằng họ rất xứng đôi. Còn khi tôi được đưa vào nhà họ Nghiêm liền bị mọi người chế nhạo, nói rằng một kẻ thân phận như cỏ rác thì làm sao mà được hưởng phúc.

Mặc dù được phục vụ lão gia nhưng tôi so với những người hầu khác trong Nghiêm phủ không có gì khác biệt. May mắn là dù lão gia là người cao ngạo nhưng đối xử với mọi người cũng tương đối ôn hoà, tôi chưa từng phải trải qua sự khổ cực.

Hôm nay là ngày giỗ của tiểu thư, nhưng trong nhà không hề có bất kỳ nghi thức cúng bái nào. Tôi cảm thấy điều này rất kỳ lạ.

Cuộc sống của tôi bây giờ dễ chịu hơn nhiều so với khi ở phủ Thượng Thư, cũng coi như là nhờ công của tiểu thư. Tôi suy nghĩ một hồi, liền tìm một góc nhỏ trong sân sau, thuận lợi cho việc đốt vàng mã.

Chẳng được bao lâu, phía sau vang lên tiếng của lão gia nổi giận: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Tôi giật mình, lắp bắp nói: "Đốt giấy cho... cho phu nhân..."

Lão gia, người vốn dịu dàng và lịch thiệp tiến lên một bước, đá lật cái lò đốt, tro tàn bay mù mịt làm người ta không thở nổi, lạnh lùng hỏi: "Ai bảo ngươi làm như vậy? Ngươi chỉ là một nha hoàn hạ đẳng, sao còn nhập vai tình cảm chủ tớ đậm sâu như vậy"?

Lời cay độc của lão gia khiến tôi không thốt nên lời. Những lời ngài ấy nói không phải không có lý, chỉ là cách châm biếm này thực sự kỳ quái.

Tôi đứng dậy, vỗ vỗ tro bụi trên váy áo, mỉm cười lễ phép: "Lão gia nói phải, Kiến Xuân sẽ về phòng ngay, không dám mạo muội nữa".

Nói xong, tôi vung tay áo và bước đi. Ngay cả chó cũng có lòng tự trọng, tôi và ngài ấy chung chăn gối nhưng lại không chịu cho tôi chút mặt mũi nào.