Kiến Xuân

Chương 5



10.

Mùa hè đến rồi, nắng chói chang. Tôi mặc chiếc áo mỏng, chuẩn bị ra khỏi nhà, quản gia tổ chức một chuyến đi chơi trên hồ, có lẽ để làm tôi vui lòng. Tâm trạng của tôi rất tốt, liền bảo Nghiêm Hoạch gửi một ít bánh ngọt cho quản gia.

Tôi không bao giờ làm khó dễ quản gia, chỉ vì tôi và ông ấy không khác gì nhau, chúng tôi đều là hạ nhân, hà cớ gì phải khó khăn với nhau. Khi lão gia lấy vợ mới, tôi lại phải tìm cách làm hài lòng người khác, nếu không được yêu thích sẽ bị bỏ rơi.

Không sao, tôi đã tiết kiệm được một ít tiền, cố gắng thêm một chút nữa rồi tôi sẽ trở về Thập Lý trấn, mở một cửa hàng nhỏ, tìm một ông chồng đẹp trai góa vợ.

Đúng vậy, trước đây tôi chỉ là một cô hầu cấp bậc thấp nhất, mơ mơ hồ hồ lại trở thành a hoàn hồi môn.

Thời gian gần đây tôi cũng dần rõ ràng mọi chuyện. Để giữ thể diện cho phủ Thượng Thư nên phu nhân đã qua đời 1 năm nhưng lão gia vẫn chưa tái giá. Khi việc hôn sự tiếp theo được quyết định thì họ chắc chắn sẽ phải dọn dẹp sân sau trong nhà.

Về chuyện mang thai, nếu tôi có thể làm vui lòng lão gia thì mới có cơ hội. Ngoại trừ hai lần đầu tiên, những lần khác ngài đều sử dụng b.a.o c.a.o s.u ruột cừu.

Nếu sinh con gái thì đỡ còn nếu sinh con trai thì chắc hẳn người ta sẽ e ngại chuyện trong nhà có 1 cậu con trai lớn, ảnh hưởng tới con trai của phu nhân sau này.

Tôi cũng từng hỏi 1 cách tế nhị nhưng Nghiêm Ngộ chỉ nói hiện giờ không phải là thời điểm tốt mà thôi.

Quản gia và tôi có mối quan hệ rất tốt, ông ấy thường xuyên cho tôi lời khuyên. Tôi sẽ sống tốt như thế giới này cho phép, giữ vững phương châm sống của mình.

Tôi ngồi ở gian nhỏ tầng hai của thuyền, rất yên tĩnh. Nước hồ rì rào, sóng nước xanh biếc phản chiếu bóng dáng của những hàng cây cao rợp bóng, gió nhẹ thổi qua, rất dịu dàng và thoải mái.

Tôi đang say sưa thưởng thức thì lạ nghe thấy tiếng khóc của 1 người phụ nữ nào đó ở tầng dưới của thuyền.

Tôi nhìn kỹ và thấy hình bóng người phụ nữ ấy rất quen thuộc. Tôi ra hiệu cho Nghiêm Hoạch đi xem.

Chẳng bao lâu, Nghiêm Hoạch chạy trở lại với bước chân vội vã và ngập ngừng nói với giọng run rẩy: "Nô tì thấy người phụ nữ đó... rất giống phu nhân của chúng ta!!"

Phu nhân không phải đã được an táng một cách long trọng rồi sao?

11.

Khi tôi trở về nhà, mặt trời đã bị những đám mây lơ lửng che khuất, trời trở nên âm u. Tôi bước vào sân, lão gia đang chợp mắt trên chiếc ghế dài, cơn gió mát mẻ của buổi tối thổi qua mái tóc dài buông lơi một bên của ngài, trông thật thư thái.

Tôi cảm thấy lòng mình hơi phức tạp, nhưng vẫn cố gượng cười, và nhảy lên ngồi vào lòng ngài ấy.

Nghiêm Ngộ giật mình tỉnh giấc, mắt còn ngái ngủ, vùng dậy ngồi bật dậy, nhưng khi thấy là tôi thì mỉm cười và lại nằm xuống thoải mái.

Nghiêm Ngộ khàn giọng nói: "Ta hơi mệt..." " rồi lặng lẽ ngủ thiếp đi.

Nghe nói dạo này công việc của Thượng Thư không được như ý, đương nhiên ngài cũng vậy.

Trước kia khi tôi còn làm hầu gái, bà lớn thường nói: "Người ta phải biết kết bè kết phái."

Lúc đó tôi nghĩ bà đang mỉa mai tôi, nhưng giờ nghĩ lại có lẽ đó là lời khuyên chân thành. Tôi vừa suy nghĩ vừa dùng ngón tay cái lau đi nếp nhăn giữa trán Nghiêm Ngộ.

Cuộc sống này, cũng chẳng ai dễ dàng cả. Tôi đắp chăn cho lão gia và trở về phòng mình.

Tôi hỏi Nghiêm Hoạch: "Nghiêm Hoạch, cô nghĩ lời nói của cô gái hồi nãy có đáng tin không?"

Cô ta rất thông minh, suy nghĩ một hồi lâu và không vội vàng trả lời tôi.

Tiểu thư nhà Thượng Thư, không ngờ lại là người không biết phải trái như vậy. Trước khi xuất giá đã quấn lấy một thương nhân đã có vợ. Khi việc này bị bại lộ, Thượng Thư ngay lập tức quăng tiểu thư cho Nghiêm Ngộ.

Thật đáng tiếc, tiểu thư không hề coi trọng Nghiêm Ngộ - cánh tay phải của cha cô, người cô cho là chán chường, không hề thú vị. Đó cũng là lý do tiểu thư chọn một cô hầu có nhan sắc đi theo làm nha hoàn thông phòng vì ngay từ đầu đã không có ý định chung chăn gối.

Nghiêm Ngộ cưới tiểu thư Lý Uyển Ngọc và lặng lẽ chờ đợi. Thế nhưng sau 1 năm xuất giá, Uyển Ngọc lại lặng lẽ bỏ trốn cùng gã thương nhân đó.

Để bảo vệ danh dự của Thượng Thư và Nghiêm gia, Nghiêm Ngộ tuyên bố với mọi người rằng Lý Uyển Ngọc đột nhiên mắc bệnh nặng và sau một thời gian đã qua đời. Một đám tang hoành tráng và trang trọng cũng được tổ chức. Chuyện này, những người trong nhà họ Nghiêm không hề hay biết. Người hầu gần gũi chăm sóc tiểu thư trước đây cũng biến mất sau đám tang.

Hôm nay, tình cờ gặp lại Lý Uyển Ngọc, có vẻ như cuộc sống của tiểu thư không mấy dễ dàng. Hoá ra vì thua lỗ nên gã thương gia kia đã bán Lý Uyển Ngọc để đổi chác tiền bạc.

Tiểu thư bị bà mối dẫn đi biểu diễn khắp các thuyền nếu xui xẻo thì còn phải bán thân. Cô ấy đã tìm cách viết thư cho Thượng Thư nhưng không nhận được hồi âm.

Hôm nay gặp tôi, tiểu thư cầu xin mãi, bởi vì gặp phải gã khách thô lỗ, cô ấy cầu xin tôi nhất định phải nhắn giúp mình với Thượng Thư. Tiểu thư là người có có ân tình với tôi, tôi cắn răng rút ra hầu hết tiền bạc của mình để mua lại một đêm tự do cho cô ấy.

Bây giờ cô ấy đang nghỉ ngơi ở tầng hai của chiếc thuyền. Nhưng tôi không muốn bỏ tiền ra nữa và thật sự tôi cũng không đủ tiền để mua cô ấy những ngày tiếp theo.

Chuyện này sớm muộn gì tôi cũng phải nói với Nghiêm Ngộ. Tôi không có ý xấu, chỉ muốn làm những gì mình nên làm thôi