Kiến Xuân

Chương 6



12.

Buổi tối, Nghiêm Ngộ vẫn như thường lệ ngồi đọc sách. Tôi mang đến cho ngài ấy bát canh nóng.

Ngài ấy uống vài ngụm, rồi nói: "Nếu nàng có điều gì muốn nói thì cứ nói đi."

Tôi lúc đó có chút bối rối, nhưng sau đó nói thẳng: "Hôm nay đi chơi trên hồ, thiếp gặp Lý Uyển Ngọc."

Ngài ấy hạ mắt nhìn vào bát canh, khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh nhạt nói: "Ồ?" mà không hề có chút gì ngạc nhiên. Trong lòng tôi có chút đoán già đoán non, tôi thăm dò: "Ngài biết về hoàn cảnh của cô ấy bây giờ chứ?"

Nghiêm Ngộ đặt bát canh xuống, tựa lưng vào ghế, cười hỏi: "Phu nhân nhà họ Nghiêm đã qua đời vì bạo bệnh. Người trên thuyền kia chỉ là kẻ đầu gối tay ấp với gã thương nhân, gặp người không ra gì, bị bán đi mất."

"Còn Thượng Thư đại nhân, ông ấy không quan tâm đến tiểu thư sao? Cô ấy nói đã từng viết thư cho Thượng Thư."

Nghiêm Ngộ nhìn tôi một cái, ánh mắt lướt qua ngọn nến đung đưa bên cạnh. Toàn bộ căn phòng bỗng trở nên yên lặng.

"Nghiêm Ngộ ta - một kẻ nhận được sự giúp đỡ của Thượng Thư, việc nhặt giày rách của người khác đã là giới hạn thấp nhất rồi. Ban đầu ta định chân thành đối xử, bỏ qua chuyện cũ, nhưng lại bị phản bội. Kiến Xuân, liệu ta có phải là một kẻ yếu đuối không có nghĩa khí không? Người thương nhân kia kinh doanh nhiều năm, làm sao có thể dễ dàng thất bại? Một người phụ nữ không có lai lịch gì, làm sao có thể viết thư cho Thượng Thư đại nhân?"

Sau khi nói xong, ngài ấy nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói thêm: "Kiến Xuân, nàng là thiếp thân của ta, hiện giờ trong phủ không có đương gia chủ mẫu, nàng nên tự mình cảm thấy vui vẻ, tại sao lại có vẻ như muốn ta mời cô ta trở về vậy?

Chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng tôi bỗng cảm thấy lạnh toát mồ hôi lưng.

13.

Ngày hôm sau, tôi không đến thuyền chơi nữa và cũng không hỏi lại chuyện gì xảy ra với Lý Uyển Ngọc. Tôi cũng đã nhắc Nghiêm Hoạch quên đi sự việc hôm đó.

Tiểu thư đã phạm lỗi trước, tôi không thể giúp được. Hơn nữa, Nghiêm Ngộ không phải là người tốt bụng. Thần tiên đánh nhau, chúng tôi là những người phàm trần không nên xen vào.

Tôi bắt đầu cảnh giác với Nghiêm Ngộ, không dám tỏ ra quan tâm như trước, cũng không dám nói lung tung những lời đùa cợt.

Nghiêm Ngộ tuy có vẻ ngoài thư sinh ngọt ngào nhưng bên trong lại cực kỳ đen tối. Thách‎ thánh‎ tìm‎ được‎ —‎ TRU𝙈TRU𝒴ỆN.𝘃n‎ ‎ —

Chẳng bao lâu sau đó, Vương quản gia rảnh rỗi buôn chuyện với tôi, ông ta nói rằng mối quan hệ của Nghiêm Ngộ và nhà Thượng Thư đã trở nên lạnh nhạt, mấy lần lão gia trở về nhà với khuôn mặt đen như than.

Tôi coi như không nghe thấy gì, dù trời có sập xuống thì cũng không đến lượt tôi lo lắng.

Nhưng cuộc sống yên bình của 1 kẻ thiếp thất không quyền không thế như tôi lại thường xuyên có người tới làm phiền.

Hôm nay, khi tôi đang lên xe đi đến cửa hàng vải, bỗng dưng bị Giang Vọng Sinh chặn lại. Tôi và anh ta từng là người tình cũ, tính ra đã hơn hai năm không gặp. Anh ta từng là thị vệ điển trai nhất, nhưng giờ nhìn lại quả thật cũng bình thường.

Hoá ra anh ta đến để vay tiền.

Thật buồn cười.

Tiền là mạng sống của tôi, anh ta dám đến xin mạng sống của tôi sao?

Vì không còn lối thoát, nên trong thời gian này anh ta luôn rình rập và làm phiền tôi. Tôi sai Nghiêm Hoạch điều tra và phát hiện ra anh ta đã nợ nần chồng chất vì cờ bạc, thậm chí cả những người của sòng bạc cũng đến nhà đòi nợ.

Thượng Thư cũng đã đuổi quản gia ra khỏi nhà vì cho rằng ông ta không dạy được con.

Đạo lý trời xanh luôn luân chuyển. Nhưng tôi cũng lười quản anh ta, vẫn để mặc anh ta suốt ngày chạy theo xe đòi vay tiền.

Thời gian này, Nghiêm Ngộ ít khi có mặt ở nhà. Nhưng tôi vẫn hay biết tin từ miệng Nghiêm Hoạch, có vẻ như Nghiêm Ngộ và con gái thứ hai nhà Thị Lang đang tính toán chuyện hôn nhân.

Tôi vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ lấy tiền dưới bàn trang điểm ra đếm đi đếm lại vài lần, có thế mới khiến lòng tôi cảm thấy an tâm trở lại.

Chừng nào tôi còn có tiền, tôi không sợ hãi. Dù có đuổi tôi đi chăng nữa...

Hôm nay, như mọi khi, tôi chuẩn bị lên xe ngựa để tới cửa hàng vải. Chưa kịp lên xe, Giang Vọng Sinh không biết từ đâu chạy ra, có vẻ như anh ta đã bị ép đến đường cùng không còn quan tâm gì nữa.

Anh ta lớn tiếng kêu la: "Kiến Xuân, chúng ta từng có đoạn tình cảm, nếu không vì tiểu thư chia cách đôi uyên ương thì giờ chúng ta đã là vợ chồng, làm sao nàng có thể nhẫn tâm nhìn ta bây giờ mất mạng?!"

Nghe vậy, tôi tức giận đến mức muốn phát điên. Tôi chưa kịp mở miệng chửi anh ta, chỉ nghe thấy: "Ồ? Tại sao tiểu thiếp nhà ta lại không nhẫn tâm được?"

Một bàn tay thon dài mở rèm xe ngựa, tôi thấy Nghiêm Ngộ, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của xe.

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Giang Vọng Sinh tức giận đến đỏ mắt, hét lớn: "Ngươi là ai chứ!"

Tôi chưa kịp mở miệng, bốn hộ vệ của nhà họ Nghiêm đã vọt lên phía trước, trói anh ta lại và nhét một miếng vải trắng vào miệng.

Nghiêm Ngộ từ tốn đi ra từ trong xe ngựa, cười nói với tôi: "Ban đầu ta định đi cùng Kiến Xuân đến cửa hàng vải để xem, nhưng giờ đây, ta nghĩ mình nên xử lý một số việc nhà trước."