Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau

Chương 37: Anh vẫn luôn tìm kiếm cô



9.05 AM

Anh ngồi trong phòng họp, ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn.

“Không cần đợi nữa, chúng ta bắt đầu thôi, giám đốc Vương, ông báo cáo trước đi”

Lúc giám đốc Vương định đứng lên trình bày thì có người đi vào.

“Từ tổng, xin lỗi, tôi đến muộn rồi”

Cậu ta vừa nói vừa phát bản báo cáo cho từng người.

“Người cậu cần nói xin lỗi không phải tôi mà là tất cả những người có mặt trong phòng họp này, vì một mình cậu mà đã làm lỡ thời gian của biết bao nhiêu người”

Cậu ta cúi đầu xin lỗi mọi người, anh nhìn bản báo cáo của cậu ta, sau đó nhíu mày.

“Tôi nhớ là tôi đã cho cậu thời gian tận một tuần để hoàn thành bản báo cáo này, tại sao bây giờ vẫn còn nhiều sai sót như vậy? Cậu có gì để giải thích không?”

Cậu ta cúi đầu im lặng. Anh quăng mạnh bản báo cáo của cậu ta xuống đất.

“Nếu đã như vậy thì ngày mai cậu không cần đi làm nữa. Tôi có thể chấp nhận một người chưa có kinh nghiệm, vì chưa có kinh nghiệm vẫn có thể đào tạo được. Nhưng công ty này không chấp nhận một kẻ lười biếng và thiếu trách nhiệm trong công việc giống như cậu”

Mặc cho cậu ta nài nỉ, anh ra hiệu cho trợ lý đưa cậu ta ra ngoài.

“Được rồi, giám đốc Vương, chúng ta tiếp tục đi”

Trong công việc, anh là một người khá nghiêm khắc và cầu toàn, vì tương lai anh còn phải gánh vác cả một tập đoàn lớn.

_________

Trương Chí Hào đang làm việc thì có người gõ cửa, cậu ta nhìn ra cửa liền thấy Tô Di Yến, cô ấy còn mang theo hai phần cơm.

“Chí Hào, đã tới giờ nghỉ trưa rồi, anh hãy tạm ngưng công việc lại đi. Em có mang cơm qua cho anh nè, chúng ta ăn chung đi”

Cậu ta gấp máy tính lại, sau đó đi đến bàn ăn.

“Tiểu Yến, em chu đáo như vậy, sau này ai lấy được em chính là may mắn ba đời của họ”

“Nhưng mà người may mắn này chắc chắn không phải anh”

“Đúng vậy, bởi vì anh không có được may mắn đó, nên anh sẽ nhường cơ hội này lại cho người khác”

Ngừng một lát, sau đó cậu ta nói tiếp: “Tiểu Yến, em có còn nhớ người trước đây anh định giới thiệu với em ở hộp đêm không?”

Tô Di Yến đang bày thức ăn ra bàn, khi nghe cậu ta hỏi, động tác của cô ấy bỗng khựng lại, nhưng cũng chỉ trong giây lát.

“Em vẫn nhớ, sao vậy?”

“Tuần sau là lễ khánh thành trung tâm thương mại của cậu ấy, anh định sẽ đưa em đến tham dự. Sẵn tiện tìm cơ hội để em làm quen với cậu ấy luôn. Em cảm thấy có được không?”

“Anh thật sự muốn em gặp người bạn đó của anh đến như vậy sao?”

“Tất nhiên rồi. Anh xem em giống như em gái của anh, cho nên mới muốn giới thiệu cậu ấy cho em làm quen. Dù sao thì có thêm một người bạn vẫn tốt hơn”

“Được rồi, vậy em sẽ đi đến buổi lễ đó. Chúng ta mau ăn đi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất”

Trương Chí Hào nhìn thức ăn ở trên bàn, mùi thơm của thức ăn khiến bụng cậu ta kêu lên.

“Những thứ này là do em nấu sao? Nhìn cũng hấp dẫn quá”

“Không phải, là do em đặt mua đó”

“Vậy mà anh cứ nghĩ em có thể nấu được những món này”

Cô ấy cúi đầu im lặng, không biết là đang nghĩ gì.

________

Từ Thiếu Văn đang hớt hãi chạy trên đường, phía sau anh là hai người đang đuổi theo. Bỗng có một cô gái không biết từ đâu xông đến chặn đánh hai người đang đuổi theo anh.

Cô gái đó mặc áo hở một bên vai, vì vậy anh có thể nhìn thấy vết bớt hình con bươm bướm ở phía sau vai cô gái đó. Sau khi đuổi hai người kia đi, cô gái đó đi đến an ủi anh, còn tặng cho anh một đồ vật.

Anh chợt tỉnh giấc, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, anh vẫn thường hay mơ thấy giấc mơ này. Đó là những gì anh đã từng trải qua lúc nhỏ. Suốt nhiều năm qua anh luôn không ngừng tìm kiếm tung tích của cô gái đó.

Anh với tay lấy con thỏ để ở trên bàn, anh ôm nó vào lòng rồi tiếp tục ngủ, miệng anh lẩm bẩm.

“Thỏ con, rốt cuộc đến bao giờ anh mới có thể tìm thấy em?”