Kiều Nữ Lâm gia

Chương 173



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Trên hai gò má trắng nõn như ngọc của Lâm Thấm bay lên từng mảnh ửng đỏ, trong mắt lóe lên từng ngôi sao, kiều diễm ướt át, xinh đẹp tuyệt luân.

Cao Nguyên Dục nhìn ngây dại.

“Cao tiểu bàn, ngươi muốn gặp ta, có chuyện gì à?” Lâm Thấm hỏi.

Giọng Cao Nguyên Dục thật thấp, ấm áp lưu luyến, hơi khàn khàn, “Không có chuyện gì. Chỉ muốn gặp nàng.”

Mặt Lâm Thấm càng đỏ hơn, da thịt cực kỳ non mịn như muốn nhỏ ra máu.

Nàng trốn ra sau cây cột.

Gương mặt Cao Nguyên Dục cũng nóng lên, hắn cũng trốn đi.

Trong rừng có gió nhẹ thổi qua, trong gió mang theo chút lạnh lẽo, Cao Nguyên Dục cảm thấy dường như khá hơn chút, sắp hơi lạnh…

“A Thấm, ít ngày trước ta đã muốn tới gặp nàng.” Cao Nguyên Dục dựa lưng vào cây cột, dịu dàng bày tỏ tâm sự, “Ta muốn nói cho nàng biết, cho dù người khác đối với ta như thế nào, ta chỉ nghĩ tới nàng, chưa bao giờ nghĩ tới người khác.”

Lâm Thấm nghe được lời nói dịu dàng của hắn, giống như một dòng suối nhỏ chảy qua đáy lòng, ngọt ngào, nhẹ nhàng khoan khoái, thư thái bao nhiêu.

Nàng lộ ra nửa gương mặt, giống như giận mà không phải nhìn nhìn sang đối diện.

Cao Nguyên Dục cũng lộ ra nửa gò má.

Khuôn mặt trời sinh hoàn mỹ vô khuyết của hắn, đôi mắt y hệt mặc ngọc, lỗ mũi rất thẳng, môi như son, dung nhan như ngọc, mặc dù chỉ lộ ra nửa gương mặt, nhưng không thể bắt bẻ, xinh đẹp rạng rỡ.

Hai người vui sướng nhìn nhau vài lần, đồng thời lại cùng thẹn thùng, núp vào sau cây cột.

Ánh mặt trời xuyên qua cây cối chiếu xuống, soi sáng lên nhà gỗ nhỏ, soi sáng lên thân người, toàn thân Cao Nguyên Dục ấm áp, cực kỳ thoải mái, dựa lưng vào cây cột, trên mặt hiện ra vẻ như mộng ảo, “A Thấm, hiện giờ chuyện lớn nhất của ta chính là đốc thúc Công bộ nhanh chóng sửa xong Vương phủ cho chúng ta, chờ Vương phủ sửa xong, ta sẽ đến Lâm gia cưới nàng. Sau khi kết hôn, chúng ta ngày ngày ở bên nhau, có được không? Mỗi tối ta cùng ăn cơm với nàng, tán gẫu, chơi đùa, nàng muốn chơi gì đều được, tóm lại ta đều cùng với nàng…”

Cao Nguyên Dục đắm chìm trong mơ ước tốt đẹp, chung quanh nổi lên âm thanh nho nhỏ rải rác, hắn không hề hay biết.

Lấy bản lĩnh của hắn, thính lực nhất định có thể nhận thấy khác thường, nhưng hắn quá tập trung, quá chuyên chú, thế mà lại không nghe thấy.

“… Nàng thích ở trong phủ cũng được, muốn đi ra ngoài dạo chơi cũng được. Chúng ta chuẩn bị mấy bộ quần áo bách tính bình dân, ta và nàng cùng thay, đến nơi phố phường yên tĩnh đi dạo một vòng, nghe hí, uống trà, xem tạp kỹ. Trên phố có rất nhiều trò thú vị, đến lúc đó chúng ta thứ này tiếp thứ khác, luôn phải chơi một lần mới được…”

Cao Nguyên Dục đang tràn ngập dịu dàng nói, trên bả vai đột nhiên có một cánh tay đáp lên.

“A Thấm?” Cao Nguyên Dục thật sự không thể tin được Lâm Thấm lại có thể như vậy, lớn mật như thế, vừa mừng vừa sợ quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy không phải là Lâm Thấm mà là Lâm Hàn.

Lâm Hàn bình thường có vẻ mặt nghiêm túc, lúc này lại giống như hàn băng đông lại ngàn năm, lạnh đến có thể đông chết người.

Gương mặt Cao Nguyên Dục giật giật, đáp lại khuôn mặt tươi cười, “Nhị… nhị cữu huynh…” Hắn cảm thấy không đúng, vội vàng nhìn về phía cây cột Lâm Thấm mới vừa núp mình, lại thấy nơi đó trống không, đã không có ai, không khỏi thả lỏng. Rất tốt, Lâm Thấm không bị nhị ca bắt được. Nếu a Thấm cũng bị bắt, không biết sẽ bị nhị ca nói thành cái gì? Nàng không thích nghe giảng dạy, nếu bị nhị ca dạy dỗ rồi, sẽ không vui, khuôn mặt nhỏ bé sẽ nhíu lại.

“Ngươi muốn mang a Thấm thường phục xuất phủ?” Lâm Hàn bất mãn chất vấn.

Cao Nguyên Dục lắp bắp, “Nhị, nhị cữu huynh, đệ sợ a Thấm cảm thấy buồn bực…”

“Vậy cũng không thể tùy ý mang theo con bé đi dạo trên phố.” Lâm Hàn nghiêm mặt, dùng giọng khiển trách: “Ngươi từ nhỏ sinh trưởng trong cung, ngươi đã từng gặp người xấu trên phố chưa? A Thấm cũng chưa từng gặp người xấu. Nếu gặp phải chuyện khác thường, hai ngươi ứng phó thế nào được?”

“Nhị cữu huynh nói đúng lắm.” Cao Nguyên Dục thái độ rất tốt nở nụ cười.

“Thập tứ điện hạ, thập tứ điện hạ.” Tiểu Dương Dục thở hổn hển chạy tới.

Nhìn thấy Dương Dục, sắc mặt Lâm Hàn hòa hoãn xuống, tốt hơn lúc nãy nhiều.

“Thập tứ điện hạ.” Dương Dục chạy đến trước mặt Cao Nguyên Dục, ngửa mặt lên nhìn hắn, ngượng ngùng, “Xin lỗi, đệ nói lỡ miệng. Anh rể hỏi đệ sao lại tới, đệ đã nói đi cùng thập tứ điện hạ, sau đó anh rể biến sắc, vội vội vàng vàng nói một tiếng với tỷ tỷ của đệ rồi lao ra ngoài. Đệ đuổi theo mà đuổi không kịp.”

Cao Nguyên Dục khom lưng ôm hắn lên, thân mật rỉ tai, “Tiểu Dục Dục, ca ca phải cảm tạ đệ. Ca ca đã gặp được người muốn gặp.”

“Ca nhìn thấy Lâm tỷ tỷ rồi sao?” Dương Dục mặt mày hớn hở, “Như ý nguyện nha, chúc mừng chúc mừng!” Có dáng có vẻ chắp tay, nụ cười rất đáng yêu.

“Đều là công lao của đệ.” Cao Nguyên Dục giơ ngón tay cái về phía hắn.

Dương Dục vẫn còn con nít, vui giận vô cùng rõ ràng, thấy Cao Nguyên Dục khích lệ hắn như vậy, toét cái miệng nhỏ nhắn ra, cười rất vui vẻ.

“Sở Vương điện hạ, lúc trước chúng ta thương lượng như thế nào?” Lâm Hàn nhất quyết không tha hỏi tới.

Cao Nguyên Dục đến Lâm gia, không nên tự tiện tới gặp Lâm Thấm, phải có người đi cùng mới được.

Cao Nguyên Dục thái độ rất tốt nhận lỗi, “Nhị cữu huynh, là đệ làm việc thiếu sót.” Sau khi nhận lỗi rồi lại uất ức giải thích, “Nhưng nhị cữu huynh, mặc dù đệ năn nỉ như thế nào, ca đều sẽ không để đệ gặp nàng.” Dù sao van ngươi không được, như thế nào cũng không được, vậy ta không lén lút thì còn có thể làm sao? Ta cũng chẳng còn cách nào khác, đây là hành động bất đắc dĩ mà.

Lâm Hàn đang định lý luận Cao Nguyên Dục, cửu công chúa lại từ chỗ sâu trong rừng cây chạy ra, trong tay ôm một bó hoa đỏ tươi rực rỡ, trên mặt vui mừng, “Mọi người nhìn xem, hoa này có đẹp không?”

Cao Nguyên Dục cất giọng nói: “Đẹp mắt, cực kỳ đẹp mắt.” Vừa dùng ánh mắt năn nỉ nhìn Lâm Hàn, giống như muốn Lâm Hàn chừa lại chút thể diện cho hắn ở trước mặt muội muội.

Lâm Hàn thoáng nghĩ, quả thật không tiện nói gì hắn ở trước mặt cửu công chúa, nên tạm thời nhẫn nhịn, không nói chuyện vừa rồi nữa.

Cửu công chúa thấy Lâm Hàn, cúi đầu ngượng ngùng.

Lâm Hàn rất khách khí với cửu công chúa, còn Dương Dục tuy biết nàng là công chúa nhưng không tỏ vẻ, hòa khí dễ thân, nên cao hứng kêu: “Cửu tỷ tỷ.”

Cửu công chúa rất thích hắn, mỉm cười nói: “Dục ca nhi, đệ lại cao thêm rồi, càng giống tiểu đại nhân.”

Dương Dục thích nhất được khen là tiểu đại nhân, nghe cửu công chúa khích lệ, vui mừng khấp khởi, cả mặt đều là cười.

Lâm Hàn khách khí giơ tay chỉ về phía cuối rừng cây, “Thập tứ điện hạ, cửu công chúa, mời tới bên này!”

Cửu công chúa cầm cành hoa rất đẹp trong tay, Dương Dục thích, nên đi cùng nàng, trên đường vui vẻ sung sướng nói chuyện.

Lâm Hàn và Cao Nguyên Dục chậm rãi đi phía sau, Cao Nguyên Dục biết Lâm Hàn thích thư pháp, thích thi từ, nên lấy lòng bàn luận về thi từ ca phú với hắn, sắc mặt Lâm Hàn dần dần tốt hơn nhiều.

Ra khỏi rừng cây, nhìn thấy Tấn Giang Hầu và Lâm Thấm đang đứng trên cầu đá xa xa, hai ông cháu đang xem cá lội trong nước, Lâm Thấm thỉnh thoảng giơ ngón tay út ra chỉ chỉ, mặt sung sướng cười cười.

“Lâm tỷ tỷ!” Dương Dục thấy Lâm Thấm, hoan hô một tiếng, vung chân chạy lên cầu đá.

“Tiểu Dương Dục, chậm một chút.” Cửu công chúa vội đuổi theo phía sau.

Cao Nguyên Dục không tự chủ được định tiến lên, lại bị Lâm Hàn chặn lại, vẻ mặt thiết diện vô tư, “Vị hôn phu vị hôn thê, không tiện gặp mặt.”

“Nhị cữu huynh.” Cao Nguyên Dục bất đắc dĩ, u oán nhìn hắn.

Lâm Hàn tốt bụng giải thích, “Quy củ chính là như vậy. Năm đó thái tử điện hạ cũng giống thế, cho dù đến Lâm gia cũng không gặp được tỷ tỷ ta. Sau khi ta đính hôn, trước khi thành thân cũng không gặp được chuyết kinh. Sở Vương điện hạ, ngài nhẫn nhịn mấy ngày, thời gian sẽ trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa, ngày cưới nhanh chóng tới.”

Cao Nguyên Dục lại vẻ mặt buồn bã nói: “Nếu có thể nhìn thấy nàng, thời gian bất tri bất giác đã trôi đi, thật sự trôi đi rất nhanh; khi không thấy được nàng, lại là một ngày như một năm.”

Lâm Hàn sinh lòng đồng tình với hắn.

Hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng hạ quyết tâm, “Ngươi đứng từ xa nhìn đi, ta không đuổi ngươi đi nữa.”

Cao Nguyên Dục quá vui nói cám ơn, vái một cái thật sâu.

Mặc dù chỉ có thể đứng từ xa xa nhìn Lâm Thấm, Cao Nguyên Dục vẫn lòng tràn đầy vui mừng, tâm như đóa hoa nở.

Có người đi lên cầu đá, cung kính nói gì đó với Tấn Giang Hầu.

Sắc mặt Tấn Giang Hầu trầm xuống rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Cao Nguyên Dục rất ân cần.

“Đúng vậy, có chuyện gì?” Lâm Hàn biết từ trước đến giờ Tấn Giang Hầu luôn bình ổn, thấy sắc mặt ông thay đổi, cũng rất quan tâm.

Tấn Giang Hầu nói gì đó với Lâm Thấm, cửu công chúa, Dương Dục, sải bước rời đi.

Lâm Hàn vội ngoắc kêu thị nữ, “Hỏi thử xem, sao lão Hầu gia lại đột nhiên rời đi.”

Thị nữ đáp ứng đi qua, một lát sau trở lại bẩm báo, “Thập tứ điện hạ, nhị gia, là Lễ thiếu gia phủ Tấn Giang Hầu sai người tới báo. Nói bà nội hắn bệnh nặng, trong núi sâu thiếu thầy thiếu thuốc, năn nỉ lão Hầu gia đi đón người về.”

Lâm Hàn nhíu chặt chân mày, tức giận chợt lóe lên trên mặt hắn.

Bởi vì suy nghĩ của bản thân mà Tiêu Lan thiết kế hãm hại một nhà bốn người Lâm Phong và La Thư, Lâm Khai, Lâm Đàm, khiến Lâm Khai bị trọng thương, triền miên giường bệnh nhiều năm, Lâm Đàm còn nhỏ tuổi nhưng đã ăn hết khổ sở. Người tàn ác như vậy, Tấn Giang Hầu trục xuất bà ta ra khỏi La gia cũng là xứng đáng, nhưng Tiêu Lan lại không cam lòng, những năm gần đây vẫn luôn trăm phương ngàn kế sinh sự. Hoặc bị bệnh, hoặc rơi lệ xám hối, tóm lại chỉ cần Tấn Giang Hầu ở kinh thành, bà ta luôn gây ra chút động tĩnh, để Tấn Giang Hầu thả bà ta, đón bà ta về phủ.

Tấn Giang Hầu nào còn chút tình ý gì với bà ta nữ nhân ngoan độc này? Cho dù như thế nào đều không thể đón bà ta về. Nhưng phủ Tấn Giang Hầu có con cháu của bà ta, lúc này không biết La Văn Lễ dùng thủ đoạn gì, lại gọi lão Hầu gia về.

Cao Nguyên Dục trầm giọng hỏi: “Lão Hầu gia nghe được tin tức, lập tức đi sao?”

Thị nữ kia ánh mắt lóe lóe, vội khom gối nói: “Hình như Lễ thiếu gia vô cùng đau lòng, muốn vào trong núi theo bà nội hắn, lão Hầu gia đoán chừng vì vậy mà nóng nảy, nên mới đi.”

“Vậy sao.” Lâm Hàn càng thêm tức giận, tức giận cuồn cuộn trong ngực hắn.

La Văn Lễ vì đón bà nội hắn về phủ Tấn Giang Hầu, đã có thể làm cả chuyện uy hiếp lão Hầu gia rồi. Hiện giờ hắn dám uy hiếp lão Hầu gia, sau này không biết còn làm ra được chuyện gì!

“Nhị cữu huynh, không nên tức giận.” Cao Nguyên Dục ý tốt khuyên nhủ: “Đệ đoán nhất định do Tiêu Lan biết đại ca được lập làm thái tử, tỷ tỷ được lập làm thái tử phi, bà ta không chịu nổi, thật sự ngã bệnh. La Văn Lễ là cháu ruột của bà ta, đương nhiên có mấy phần hiếu tâm, vì vậy mới có thể uy hiếp ông ngoại. Ông ngoại chắc chắn sẽ không bị hắn uy hiếp đến, nhị cữu huynh yên tâm.”

“Ông ngoại anh hùng cái thế như vậy, lại có đứa cháu không có tiền đồ như La Văn Lễ.” Lâm Hàn vẫn rất tức giận, tiếc nuối thay cho Tấn Giang Hầu.

Cao Nguyên Dục cười cười, “Cưới ác thê, sao có thể có con hiền? Sao có thể có cháu ngoan? Nhị cữu huynh chưa nghe nói sao, lấy vợ không cẩn thận, gieo họa cả đời, tai họa ba đời, cả nhà không yên.”

Lâm Hàn không ngờ Cao Nguyên Dục sẽ nói ra như vậy, kinh ngạc nhìn hắn.

Cao Nguyên Dục hắng giọng, “Cho nên nói, nam nhân nhất định phải cưới đúng thê tử. Ví dụ như nhị cữu huynh, cưới đại tiểu thư phủ Hộ Quốc công làm vợ, có thể nói trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, thần tiên quyến lữ. Nhị cữu huynh, tiểu đệ thật hâm mộ huynh.”

Tuy rằng Lâm Hàn hết sức nhẫn nhịn, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên.

Cưới Dương Linh làm vợ là chuyện may mắn đời này của hắn, Cao Nguyên Dục lại khen hắn “Ông trời tác hợp cho, thần tiên quyến lữ”, điều này khiến hắn sao không vui vẻ cho được chứ?

Cao Nguyên Dục lại khen Lâm Hàn mấy câu, mặc dù Lâm Hàn biết rõ hắn đang nịnh hót, nhưng trên mặt vẫn liên tiếp thoáng qua ý cười.

Lâm Thấm và cửu công chúa dẫn Dương Dục xuống cầu đá.

Cao Nguyên Dục buồn bã mất mát.

“Nhị cữu huynh, đừng lo lắng cho ông ngoại.” Cao Nguyên Dục ấm giọng nói: “Ông ngoại quyết đoán, không phải người tầm thường so sánh được, La Văn Lễ không uy hiếp được ông.”

Lâm Hàn mỉm cười gật đầu.

Hắn chỉ bất bình thay ông ngoại mà thôi, nếu một La Văn Lễ nho nhỏ có thể chi phối được Tấn Giang Hầu, đó chính là nực cười.

Cao Nguyên Dục trấn an Lâm Hàn xong, đứng dậy cáo từ.

Lâm Hàn tự mình tiễn hắn ra ngoài.

Cao Nguyên Dục định từ giã La phu nhân, nhưng vào lúc này cửu công chúa và Lâm Thấm đều ở chỗ La phu nhân, nên Lâm Hàn từ chối thay La phu nhân, “Đều là người mình, ta nói thay ngươi một tiếng, nương sẽ không để trong lòng.”

Cao Nguyên Dục mỉm cười, “Như vậy, làm phiền nhị cữu huynh rồi.” Lại nói: “Đệ dẫn tiểu Dương Dục từ phủ Hộ Quốc công ra ngoài, vẫn để chính đệ đưa hắn về mới được.”.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Lâm Hàn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, tán dương gật đầu, “Như vậy rất tốt.”

Cao Nguyên Dục vái dài khoa trương, “Khó nghe được nhị cữu huynh khen đệ một câu, tam sinh hữu hạnh.”

Lâm Hàn không nhịn được bật cười một tiếng.

Cao Nguyên Dục mang theo Dương Dục rời khỏi Lâm gia, đưa hắn về Hộ Quốc công phủ.

Trước khi chia tay, Cao Nguyên Dục còn đáp ứng hôm nào đến cưỡi ngựa với Dương Dục.

Dương Dục lưu luyến không rời chia tay hắn.

Cao Nguyên Dục ra khỏi phủ Hộ Quốc công, cưỡi ngựa, người hầu đi cùng nhanh chóng đuổi theo.

Đến một ngõ phố tĩnh lặng, hắn “Hưu --” một tiếng, ghìm chặt dây cương ngựa, con ngựa ngửa đầu hí dài, dừng bước