Kiều Nữ Lâm gia

Chương 174



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Cao Nguyên Dục phi thân xuống ngựa, đám người hầu vây quanh hắn đi đến trước một cánh cửa gỗ đen tầm thường. Cửa không tiếng động mở ra, đoàn người nối đuôi mà vào.

Vào cửa, chính là một bức tường phù điêu bình thường không có gì lạ. Vòng qua bức tường phù điêu là một viện nho nhỏ, bên trái có tiền sảnh, qua tiền sảnh đã rộng rãi rồi, sân viện thật sâu, nhĩ phòng dựa dưới rừng cây, hoa cỏ tươi tốt, khí thế to lớn.

Cao Nguyên Dục vào mật thất bên phải.

Hắn kêu người hầu Thối Phong, trầm giọng phân phó: “Chuyện Tây Sơn, đi thăm dò rõ ràng. Nếu phủ Tấn Giang Hầu có động tĩnh gì liên quan đến phố Trường Anh, tùy thời bẩm báo lên.”

Thối Phong cúi đầu nghe lệnh, “Dạ, điện hạ, nô tài đi thăm dò.”

Sau khi Thối Phong lui ra ngoài, một gã người hầu khác Viên Phong tiến vào, quỳ một chân, “Bẩm điện hạ, trong lúc vô tình tiểu nhân tra ra được một chuyện riêng tư của Thẩm Tướng.”

“Nói.” Giọng Cao Nguyên Dục trầm ổn.

Viên Phong nói: “Tiểu nhân làm việc ngoài thành, quá giờ vào thành, lại gặp mưa to, đường không dễ đi, đêm đó tạm thời ở lại một đêm trong ngôi miếu đổ nát. Có một nam tử trung niên thất vọng chán nản cũng tới trú mưa, tiểu nhân và hắn đều bình yên vô sự. Nửa đêm người nọ tái phát bệnh cũ, khổ sở giãy giụa, la to, tiểu nhân thấy hắn đáng thương, nên lấy túi nước ra cho hắn uống mấy ngụm, giọng người nọ dần dần nhỏ đi, hơi mê sảng. Hắn mê sảng mơ hồ không rõ, nhưng mà, tiểu nhân lại mơ hồ nghe được hai chữ Thẩm Kiền.”

Cao Nguyên Dục nhướng mày.

Thẩm Kiền chính là tên của Thẩm Tướng, chẳng lẽ người này có liên hệ gì với Thẩm Tướng sao?

“Sau khi trời sáng có đồng bọn ra ngoài thành tiếp ứng, tiểu nhân đã mang nam tử trung niên kia về. Hiện giờ đang nghỉ ngơi ở phía sau.” Viên Phong lại nói: “Người nọ bình thường rất lịch sự nhã nhặn, khi bị bệnh cũng không đả thương người, nhưng bản thân rất thống khổ. Tiểu nhân nghe lúc hắn phát bệnh mê sảng, giống như là kẻ thù của Thẩm Kiền, hơn nữa thù hận sâu đậm.”

Cao Nguyên Dục suy tư trong chốc lát, nói: “Tra tiếp. Tra rõ lai lịch người này.”

Viên Phong lại bẩm báo vài chuyện riêng tư của Thẩm gia mới vừa tra được, không phải chuyện bồi dưỡng vây cánh, kết bè kết đảng, Cao Nguyên Dục gật đầu, “Rất tốt, tiếp tục tra.”

Viên Phong đáp ứng, lui xuống.

“Điện hạ, Lâm nhị tiểu thư và đại gia, nhị gia Lâm gia đi phủ Tấn Giang Hầu.” Người hầu vội vàng báo lại.

Cao Nguyên Dục mặt trầm như nước.

Nhất định do La Văn Lễ náo loạn thật lợi hại, huynh muội Lâm gia đau lòng ông ngoại và cậu, mới có thể chạy tới giúp một tay.

Cao Nguyên Dục mang theo người hầu ra cửa lên ngựa, chạy thẳng tới phủ Tấn Giang Hầu

Hiện giờ hắn là vị hôn thê của nhị tiểu thư Lâm gia rồi, chuyện nhà phủ Tấn Giang Hầu, hắn cũng có thể quan tâm một chút!

Lâm Thấm và Lâm Khai, Lâm Hàn cùng tới phủ Tấn Giang Hầu.

“Biểu thiếu gia, biểu tiểu thư, mọi người mau vào đi, hiện giờ Lễ thiếu gia đang ở trên lầu Thính Âm các, hắn muốn nhảy lầu!”

Người gác cổng là lão nhân gia phủ Tấn Giang Hầu rồi, thường thấy huynh muội Lâm gia, đã sớm được căn dặn, biểu thiếu gia biểu tiểu thư và người nhà mình giống nhau, đến bất cứ lúc nào đều có thể đi vào, nên ân cần đi vào cùng một đoạn với bọn họ, còn đại khái nói qua tình hình La gia, “… Lão Hầu gia và thế tử đều ở đây, biểu tiểu thư ngài mau vào đi, lão Hầu gia thích ngài nhất…”

Lâm Khai cau mày, “La Văn Lễ này biết lấy tự sát nhảy lầu đến uy hiếp ông ngoại rồi, quá đáng giận.”

Lâm Hàn dậm chân, “Ông ngoại đã là lão nhân gia, đừng bị hắn chọc giận mới tốt!”

Lâm Thấm thở hổn hển, “Tên bại hoại La Văn Lễ này, chỉ biết chọc giận ông ngoại, nhìn xem ta đi thu thập hắn!” Như một làn khói chạy qua Thính Âm các.

Lâm Khai và Lâm Hàn cũng bước chân nhanh hơn.

Thính Âm các là lầu các cao nhất trong phủ Tấn Giang Hầu, phía trước là một mảnh đất trống lớn, chung quanh là rừng cây um tùm, Lâm Thấm còn chưa tới, đã thấy chỗ cao nhất trên lầu có một điểm đen nhỏ đang di động, nhìn dáng dấp đó chính là La Văn Lễ rồi.

Nếu hắn thật sự nhảy từ trên đó xuống, cho dù không ngã chết cũng phải ngã tàn phế.

“Phi, hù dọa ai chứ!” Lâm Thấm giận dữ.

Trên mảnh đất trống trước Thính Âm các có không ít người đứng, ở giữa là Tấn Giang Hầu mặc trường bào màu đen, trên khuôn mặt già nua mà uy ghiêm của ông lúc này trời đất u ám, giống như đang biểu thị sắp có một trận bão táp tới.

La Giản tức giận kêu lên phía trên lầu, “La Văn Lễ ngươi có lời gì cứ nói, chạy đến trên lầu làm gì? Uy hiếp ông nội ngươi sao?”

Đệ đệ La Văn Lễ là La Văn Tích còn lớn tiếng hơn La Giản, “Đại bá phụ ngài nói gì vậy, ca ca cháu vào núi thăm bà nội cháu, thấy lão nhân gia bệnh nặng quấn thân, thiếu thầy thiếu thuốc, làm cháu tự nhiên lòng đau như cắt, muốn đón lão nhân gia về! Đại bá phụ, đây là bộc lộ chân thành, không phải uy hiếp!”

La Văn Lễ ở trên lầu lau lệ, lớn tiếng nói: “Ông nội, không phải cháu đang uy hiếp ngài, cháu thật sự quá đau lòng. Bà nội gầy gò như gì, tiều tụy không ra hình dáng, bà thật sự bị bệnh! Nếu như cháu không đón bà về nhà nuôi dưỡng, thật sự cảm thấy mình không có mặt mũi làm người tiếp được! Nên từ đây nhảy xuống chết đi, xong hết mọi chuyện!”

La Giản cực kỳ tức giận.

La Văn Lễ không có tiền đồ cũng là cháu trai của Tấn Giang Hầu, sao có thể cứ nhìn hắn nhảy lầu như vậy được? Hơn nữa trong miệng hắn liên tục nói muốn hiếu kính bà nội hắn, lý do này vẫn còn nói rất đường hoàng!

“Nhảy, ngươi nhảy đi.” Tấn Giang Hầu vững vàng đứng, không hề nhúc nhích, “La Văn Lễ, ngươi nhảy xuống, ông nội không ngăn ngươi.”

Cháu trai ruột đứng trước mặt ông nói muốn nhảy lầu, ông làm ông nội lại không hề động đậy, vẫn vững như bàn thạch.

La Văn Lễ lớn tiếng khóc.

La Văn Tích nóng nảy, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Tấn Giang Hầu, liên tiếp dập đầu, “Ông nội, đại ca cháu là cháu ruột của ông, là trưởng tôn La gia, ngài nhẫn tâm nhìn đại ca chết đi sao? Ngài cho đại ca một con đường sống đi, cho đại ca một con đường sống đi.”

Mặt đất trước Thính Âm các rất rắn chắc, hắn mới dập đầu mấy cái, trên trán đã loang lổ vết máu.

La Giản tức giận đến dong dài, “La Văn Lễ, La Văn Tích, hai ngươi một muốn nhảy lầu, một dập đầu không ngừng, muốn bức bách ông nội các ngươi phải không? Nếu ông không đồng ý các ngươi, sẽ phải gánh trên lưng bêu danh không hiền, đúng không?”

Người đời yêu cầu con cái cháu chắt phải hiếu, yêu cầu cha mẹ ông bà phải “Hiền”, trưởng bối không hiền, vậy sẽ khiến người ta chỉ trích.

Hai huynh đệ La Văn Lễ, La Văn Tích đang nháo, mẹ của họ Toàn thị cũng đã được La Văn Úy xuất giá nhiều năm đỡ tới.

Sau khi tới Toàn thị giống như nữ nhân chanh chua ở quê đặt mông ngồi xuống đất giãy giụa, “Con ta muốn nhảy lầu, lão Hầu gia tâm địa sắt đá không quan tâm, cháu trai ruột ông đều mặc kệ, ta còn sống làm gì? Con ta chân trước đi, chân sau ta sẽ treo cổ, cùng hắn qua cầu Nại Hà!”

Nàng khóc đến nước mắt nước mũi lem nhem, càng náo càng kinh, “Phủ Tấn Giang Hầu đây là định bức tử mẹ con ta, lão Hầu gia, ngài đuổi mẹ chồng ta ra khỏi La gia, đày cha Lễ nhi đến biên cương nơi bần hàn, La gia chỉ còn sót lại mẹ con chúng ta cơ khổ không nơi nương tựa, vào lúc này ngài còn ép chúng ta chết đi, ép chúng ta chết đi.” Đấm đất khóc lóc, bi thương tột cùng.

Trong mắt La Văn Úy rưng rưng, “Ông nội, đại bá là nhi tử của ngài, cha cháu cũng là nhi tử ruột của ngài! Ngài thương đại bá, thương một đôi nhi tử sinh đôi của đại bá, lại không thương người một nhà chúng cháu sao?”

Ánh mắt Tấn Giang Hầu như điện bắn tới, La Văn Úy sinh lòng sợ hãi, trên mặt cười theo, “… Chúng cháu, cũng là con cháu của ngài.” Giọng nói bất tri bất giác đã thấp xuống, hiển nhiên thiếu tự tin.

Vào lúc này Lâm Thấm đã chạy tới, vẻ mặt đau lòng, “Ông ngoại, ông không bị chọc giận chứ? Ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với bọn họ.”

Tấn Giang Hầu vẻ mặt nhu hòa, nói: “A Thấm tới làm gì? Yên tâm, ông ngoại không có việc gì.”

Lâm Thấm vẫn lòng còn sợ hãi, “Cháu và đại ca nhị ca nghe nói La Văn Lễ đang náo loạn, sợ chọc giận đến ngài, nên vội vàng đến đây. Ông ngoại, La Văn Lễ như thế nào cháu mặc kệ, nếu chọc giận đến ngài, vậy quá tổn hao.”

Ánh mắt nàng tinh khiết trong suốt, lời nói chân thành tha thiết, Tấn Giang Hầu ấm áp trong lòng, dịu dàng nói: “Ông ngoại không tức giận.”

Hai ông cháu nói lời chân thành, La Văn Lễ trên lầu, Toàn thị trên đất lại cảm thấy mất mát.

Toàn thị the thé nói: “Đây là chuyện nhà La gia chúng ta, ngươi một đứa cháu ngoại lại chạy tới mò mẫm cái gì? Đừng nói ngươi, kể cả mẹ ngươi hiện giờ đã là người khác họ, chuyện của La gia chúng ta, người Lâm gia các ngươi không được xen vào!”

“Ngươi bớt nói nhảm.” Lâm Thấm bác bỏ nàng, “Các ngươi chọc giận ông ngoại ta, ta quản được! Đừng nói ta là cháu ngoại La gia, kể cả là một người đi đường bình thường, ta cũng quản! Ông ngoại ta là nguyên soái quân Tây Bắc, trọng thần trong triều, đại anh hùng dân chúng kính ngưỡng, ông là người các ngươi muốn chọc giận thì có thể chọc giận sao? Ta cứ muốn quản!”

“Ngươi đồ nha đầu lỗ mãng ngang ngược vô lễ!” Toàn thị bị Lâm Thấm nói không phản bác được, thẹn quá thành giận.

“Ngươi nói lung tung cái gì.” Lâm Khai và Lâm Hàn cũng chạy tới, Lâm Khai nghe được Toàn thị mắng Lâm Thấm, sao có thể nhịn được? Mặt lập tức xụ xuống rồi.

“Đây là lời trưởng bối nên nói sao?” Lâm Hàn tức giận chất vấn.

Toàn thị thét chói tai, “Người họ Lâm đến La gia ta náo loạn cái gì? Mau cút, mau cút!”

“Trói nữ nhân điên này lại, bịt miệng lại.” Tấn Giang Hầu mặt trầm như nước.

La Giản và Ngôn Yên đã sớm có chuẩn bị, Tấn Giang Hầu vừa phân phó, đã có mấy ma ma cường tráng cầm sợi dây, vải thô tới, muốn trói Toàn thị lại, khiêng đi.

La Văn Úy và La Văn Tích kinh hãi, liều mạng chắn trước người Toàn thị, “Ông nội, đừng mà, đừng mà.”

Hai người có thân phận không bình thường, các ma ma không được ra lệnh, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám mang cười, trong khoảng thời gian ngắn đã rối một nùi.

Nhiều năm qua Toàn thị trải qua cuộc sống đè nén, hôm nay bỗng chốc hưng phấn, nàng hận nhất chính là một nhà La Thư, nhất là nữ nhi La Thư, vào lúc này trút toàn bộ tức giận lên trên người Lâm Thấm, thét chói tai vang dội tận mây cao, “Nha đầu lỗ mãng, Lâm Thấm ngươi đồ nha đầu lỗ mãng! Ngươi còn muốn quản chuyện La gia nữa, thật đúng là uống nước Hoàng Hà lớn lên, quản quá rộng!”

Tấn Giang Hầu và La Giản đang định ra mặt quát nàng ngưng lại, lại nghe thấy phía trước truyền đến một tiếng quát: “Ai đang nói Vương phi của bổn vương quản quá rộng?”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại.

Một người cưỡi bạch mã bay tới, con ngựa trắng này cực kỳ hùng tuấn, hình dáng tuyệt đẹp, lông toàn thân trắng tinh, giống như một cục tuyết, trên ngựa là một thiếu niên mặc áo bào bằng gấm màu lam nhạt, giống như tiên trên trời giáng xuống, dáng vẻ xinh đẹp, phong thái xuất sắc, nhanh nhẹn.

“Sở Vương điện hạ.” Đám người La Giản và Lâm Khai, Lâm Hàn mừng rỡ.

“Sở Vương điện hạ.” La Văn Úy mất hồn lẩm bẩm nói nhỏ.

Vào lúc này La Văn Úy đã có mấy phần si ngốc ngơ ngác. Nàng không hiểu, Lâm Đàm và Lâm Thấm hai tỷ muội này tại sao lại có vận số tốt đến thế? Tỷ tỷ là thái tử phi, muội muội là Sở Vương phi, thái tử và Lâm Đàm thành thân nhiều năm, dưới gối đã có ba trai một gái, phu thê tình thâm thì thôi đi, Sở Vương này còn chưa thành thân đâu, lại cứ che chở Lâm Thấm như vậy rồi…

Hiện giờ Toàn thị cũng gần như điên cuồng, cho dù Sở Vương tới nàng cũng không biết thu lại, tiếng kêu vẫn bén nhọn chói tai như trước, “Người Lâm gia muốn xen vào chuyện của La gia, nàng không quản quá rộng thì là gì? Sở Vương điện hạ, cho dù ngươi đã đến rồi, ta vẫn nói như vậy, sẽ không đổi lời đâu!”

Trong mắt Cao Nguyên Dục lóe lên vẻ ác liệt.

La Văn Úy căng thẳng trong lòng.

Vị trước mắt này chính là thập tứ hoàng tử luôn được hoàng đế sủng ái, ngay mặt chống đối hắn, thích hợp sao?

Cao Nguyên Dục không hề nói nhảm gì với Toàn thị, trấn định giơ tay lên.

Người hầu sau lưng hắn đã theo kịp, thấy Cao Nguyên Dục ra lệnh bắt người, lại càng không khách khí, lúc này khí thế hung hăng tiến lên trói Toàn thị lại, thấy Toàn thị còn định há mồm kêu to, lập tức cầm lấy nắm vải thô trong tay ma ma bên cạnh, nhét vào miệng nàng.

Động tác của những người này lưu loát tự nhiên như nước chảy mây trôi, không trở ngại chút nào, La Văn Úy và La Văn Tích đều nhìn ngây người.

La Văn Lễ trên lầu cũng không tiếng động.

Có lẽ bị dọa.

Lấy sinh mệnh của bản thân uy hiếp như vậy, chỉ có tác dụng khi ở trước mặt người thân, nếu đổi lại ở trước mặt bề trên tàn khốc vô tình, đó là tự tìm đường chết.

“Ông ngoại, cậu, bổn vương lỗ mãng.” Cao Nguyên Dục nhìn Toàn thị bị trói rồi, cung kính hành lễ chào hỏi Tấn Giang Hầu và La Giản.

La Giản cười ha ha, “Tạm được, tạm được.”

Hắn cũng không thể vui vẻ khích lệ Cao Nguyên Dục trói người trói hay, không thể làm gì khác hơn đành dùng từ mơ hồ khác.

Tấn Giang Hầu như có điều suy nghĩ nhìn Cao Nguyên Dục.

Tấn Giang Hầu vẫn cho rằng Cao Nguyên Dục là một tiểu tử si tình, nhưng bây giờ lại có nhận thức mới về hắn.

“Sở Vương điện hạ rất quyết đoán.” Tấn Giang Hầu nói.

Cao Nguyên Dục đỏ mặt, hơi xấu hổ, “Ông ngoại, đó chẳng phải vì… nàng ta mắng người không nên mắng sao?”

Ngay từ lúc hắn ra lệnh trói người, Lâm Thấm đã bị Lâm Hàn kéo sang bên cạnh rồi, Cao Nguyên Dục nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng ở xa xa, nhu tình đầy cõi lòng.

Tấn Giang Hầu khẽ cười cười.

Thì ra còn là một tiểu tử ngốc si tình.

“Ông ngoại, Dục nhi ra một chủ ý cho lão nhân gia ngài, có được không?” Cao Nguyên Dục nóng bỏng đề nghị, “La Văn Lễ muốn đón bà nội hắn về hiếu kính, chính là lòng hiếu thảo của cháu nội, ngài cứ thành toàn cho hắn đi.”

La Giản ở bên cạnh nghe, khóe miệng giật giật. Được đó, Sở Vương đã tự xưng là “Dục nhi” rồi, thật biết lôi kéo làm quen.

Cao Nguyên Dục nói lời này trong trẻo rõ ràng, người ở đây đều nghe được, toàn bộ ánh mắt rơi lên trên người hắn.

“Sở Vương điện hạ ủng hộ chúng ta sao?” La Văn Úy kéo áo La Văn Tích, quả thật không thể tin nổi mình nghe được là thật.

La Văn Tích cũng như ở trong mộng, “Đúng vây, Sở Vương điện hạ hắn ủng hộ chúng ta sao?”

Kể cả Toàn thị đã bị trói gô trong mắt cũng có ánh sáng vui sướng. Trong miệng nàng vẫn phát ra âm thanh ô ô, nếu không phải miệng bị bịt, lúc này nhất định đã mừng rỡ muốn điên rồi.

“Đa tạ Sở Vương điện hạ chủ trì công đạo cho chúng ta.” La Văn Úy cúi người bái.

“Đa tạ Sở Vương điện hạ.” La Văn Tích cũng quỳ xuống dập đầu theo.

“Sở Vương định làm gì?” Lâm Hàn nhíu mày.

Lâm Thấm cười tươi, “Hắn định làm chuyện xấu chứ sao. Nhị ca, muội đoán hắn nhất định xúi giục ông ngoại phân người một nhà La Châm ra ở riêng, sau này không ở trong phủ Tấn Giang Hầu nữa, sống một mình đi.”

“Ông ngoại lão nhân gia còn sống, sao có thể ở riêng?” Lâm Hàn cực kỳ kinh ngạc.

Cha mẹ vẫn còn, sao có thể ở riêng chứ? Đây là quá đại nghịch bất đạo đối với Lâm Hàn mà nói.

Phân gia, đây là một hành vi đại bất hiếu.

Lâm Thấm cười hì hì, “Nhị ca, nếu như cậu đề cập đến ở riêng, đó chính là đại bất hiếu. Nhưng nếu như ông ngoại nói ở riêng, đó chính là chuyện thường tình mà. Nhị ca nghĩ thử xem, một nhà La Châm ở lại phủ Tấn Giang Hầu, mỗi năm ông ngoại phải tốn bao nhiêu tiền để nuôi người một nhà này chứ? Xiêm áo bốn mùa, tiền tháng, ăn uống, đi ra ngoài, cái nào mà không xa xỉ lãng phí? Ông ngoại không nuôi nổi nhiều con cháu như vậy, phân gia cho bọn họ, vậy có gì không thể chứ?”

Không cho ở riêng, là làm con cái không được phép đề cập đến ở riêng, nhưng không phải làm cha mẹ không được nói.

Lâm Hàn buồn bực nhìn tiểu muội mình, “Muội và hắn ngược lại tâm ý tương thông.”

Lâm Thấm như con vịt nấu chín, mạnh miệng, “Thỉnh thoảng suy nghĩ giống hắn mà thôi, không được sao?” Nhưng mà trên mặt đã sớm bay lên ửng đỏ, kiều diễm như hoa.