Kiều Nữ Lâm gia

Chương 185



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Cuộc sống sau tân hôn của Lâm Thấm quả thật suôn sẻ.

Sau ngày tân hôn nàng và Cao Nguyên Dục cùng vào cung bái kiến các trưởng bối và hoàng đế hoàng hậu, thái hoàng thái hậu vui vẻ kéo tay nàng hỏi han, thái thượng hoàng yêu thương nàng có thừa, hoàng đế hoàng hậu khỏi nói, vẫn cực kỳ cưng chiều nàng giống như trước kia.

Không quá hài lòng với nàng chỉ có một vị Bách thái phi, nhưng mà, có thái hoàng thái hậu, thái thượng hoàng, hoàng đế và hoàng hậu bốn đôi mắt nhìn chăm chú, Bách thái phi đã thoái chí trước rồi, không bày ra được chút bài mẹ chồng nào, hiền lành lại cực kỳ ân cần, mềm giọng nhỏ nhẹ khen Lâm Thấm một phen, con dặn dò Cao Nguyên Dục nhất định phải đối xử tốt với nàng.

Cao Nguyên Dục cười như cái gì, “Mẫu phi yên tâm, nàng là Vương phi do con mất bao nhiêu công sức tốn bao nhiêu suy nghĩ mới lấy về nhà được, con có thể không đối xử tốt với nàng sao?”

Cả nhà lại cười ầm lên, Bách thái phi cũng cười theo rồi. Nhưng mà, trong gương mặt tươi cười của nàng lại có chút chua xót.

Nàng đã buông bỏ giấc mộng đẹp không có khả năng rồi, hiện giờ chỉ muốn hưởng phúc nhi tử, con dâu, nhưng phát hiện nguyện vọng bình thường này cũng khó thỏa mãn được. Nếu nàng đến Sở Vương phủ, thay Sở Vương và Sở Vương phi đương gia, đừng nói Cao Nguyên Dục nghĩ như thế nào, thái thượng hoàng không đồng ý trước, “Ngươi ngại trẫm già rồi sao? Trẫm còn tồn tại, ngươi lại muốn xuất cung rồi?” Bách thái phi sợ không dám nhắc lại chuyện này.

Hưởng phúc nhi tử, con dâu, hạnh phúc bình thường này, dường như xa xôi lắm, xa không thể chạm đối với nàng.

Bách thái phi không phải không tức giận.

Hoàng đế mỉm cười nói gì đó với hoàng hậu, có lẽ là câu nói đùa đi, hoàng hậu giận trách lườm hắn, sóng mắt yêu kiều, khóe môi khẽ nhếch.

Bách thái phi cảm thấy một màn này chói mắt lại nhói lòng, hơi cúi thấp đầu xuống.

Trưa hôm nay đế hậu thiết yến ở Xuân Hoa điện, toàn bộ họ hàng hoàng thất trong kinh đến đông đủ, Tương Dương trưởng công chúa dĩ nhiên cũng tới. Ngay trước mặt đông đảo Vương phi, công chúa, Tương Dương trưởng công chúa nói cho Cao Nguyên Dục, “Dục nhi, về sau khuê nữ của ta giao cho cháu, sau này nếu như cháu dám đối xử không tốt với con bé, cứ thử xem.”

Cao Nguyên Dục thề son sắt, “Cô ngài là ai chứ? Khuê nữ của ngài, cháu dám đối xử không tốt với nàng sao?”

Lương Vô Bệnh như hình với bóng đi theo bên cạnh Tương Dương trưởng công chúa, mỉm cười nói: “Dục nhi, cháu đối xử với a Thấm ít nhất phải như dượng đối xử tốt với cô vậy mới được.”

Cao Nguyên Dục cười gật đầu, “Dạ, dượng.”

Trên yến tiệc các Vương phi, công chúa thật sự hâm mộ ghen tỵ Lâm Thấm vị Sở Vương phi này đến cực điểm, nàng sẵn có danh hiệu Vương phi, lại có tôn vinh công chúa, tất cả chuyện tốt thế gian đều bị nàng chiếm, thật đúng là ngàn vạn sủng ái tụ tập một thân.

Lâm Thấm cười tủm tỉm đứng bên cạnh Tương Dương trưởng công chúa, cười như một hài tử.

Mặc dù bây giờ nàng đã gả cho người, nhưng toàn bộ trưởng bối và người nhà mẹ đẻ nàng vẫn quan tâm yêu mến nàng, thế gian không có tân nương nào hạnh phúc hơn nàng.

Cửu công chúa hâm mộ Lâm Thấm không thôi, khi hai người cùng bàn mời rượu nhau, nhỏ giọng nói với Lâm Thấm, “A Thấm, ta vừa nghĩ tới lập gia đình lại sợ, nếu có thể giống như ngươi thật tốt.”

Lâm Thấm cười híp mắt, “Vậy không khó. A Vi, ngươi chọn nhà quen thuộc chẳng phải được sao? Ngươi sợ người lạ, ở trước mặt người quen vẫn trò chuyện vui vẻ đó thôi.”

Cả khuôn mặt cửu công chúa đều nhăn lại rồi, “Ta nào có nhà nào quen thuộc? Mẫu phi ta nói nhà cậu vô cùng tốt, nhưng biểu ca nhà cậu… dáng dấp quá dữ tợn, ta mới không cần…”

Hiện giờ Vu Chiêu dung cũng là thái phi rồi, tiểu nhi tử nhà ca ca nàng ngược lại có tuổi tác tương đồng với cửu công chúa, nhưng vị nhân huynh kia lại có vóc người vừa cao vừa to, thích vung đao múa thương, cửu công chúa thấy hắn đã sợ, vốn không thân cận nổi.

“Từ từ chọn, không nóng nảy.” Lâm Thấm cười.

“Nhưng tuổi ta không còn nhỏ…” Cửu công chúa ấp úng.

Lâm Thấm cười tươi, “Nếu để ta tìm cho ngươi một lang quân như ý, ta thật sự không dám rộng rãi phóng khoáng đáp ứng. Muốn kéo dài hôn sự của ngươi một chút, đó lại tuyệt đối không có vấn đề gì. Ta đi nói với tỷ tỷ.”

“A Thấm ngươi thật tốt quá!” Cửu công cúa vô cùng vui sướng.

Lâm Thấm mỉm cười.

Bình thường Vương phi mới gả vào hoàng thất sẽ làm việc cực kỳ cẩn thận, nhưng Lâm Thấm từ nhỏ đã ra vào cung đình, hoàng hậu là tỷ tỷ ruột của nàng, vì vậy nên cho dù mới tân hôn, nhưng lại không hề câu nệ. Nàng tự nhiên thoải mái, cũng không có ai không có ánh mắt đến làm khó nàng, bữa tiệc trong cung vô cùng viên mãn.

Ngày hôm sau Cao Nguyên Dục theo nàng trở về phố Trường Anh, tiệc lại mặt càng thêm vui vẻ.

Tấn Giang Hầu, Tề gia, Dương gia, Ngôn gia các thân thích đều đến, tụ tập dưới một mái nhà, cực kỳ náo nhiệt.

A Đại và a Khuynh long phượng thai rất thích cô út, dẫn tới cũng thích dượng út, quan tâm hỏi bọn họ, “Đêm đó sau khi chúng cháu đi, cô út và dượng út đã nghỉ ngơi thật sớm chứ?”

Lâm Thấm giả bộ như không nghe thấy, quay đầu sang nhiệt liệt nói chuyện với La phu nhân, Cao Nguyên Dục cố làm ra vẻ trấn định, nhắm mắt nói: “Đúng, nghỉ ngơi thật sớm.”

Trên khuôn mặt nhỏ bé của a Đại và a Khuynh hiện lên vẻ hài lòng, đám người Lâm Phong, La Thư lại cố gắng nhẫn nhịn để không bật cười, nhịn đến khổ cực.

Tiểu Dương Dục đã chạy tới oán trách, “Tỷ tỷ, đêm hôm đó đệ rõ ràng nghe được tỷ gọi là tiểu Dục Dục, nhưng đại điện hạ lại kéo đệ đi, nói không phải gọi đệ. Đại điện hạ nhất định nghĩ sai rồi, có đúng không?” Hắn niềm nở hỏi Lâm Thấm, “Tỷ tỷ, tỷ gọi đệ làm gì vậy? Sau khi về nhà đệ vẫn còn nghĩ tới chuyện này đấy.”

“Tiểu Dục Dục.” Vào lúc này mọi người không còn nhịn được nữa, ôm bụng cười lăn lộn.

Lâm Thấm mặt ửng đỏ, “Cái đó, cái đó… tiểu Dục Dục, tỷ tỷ chỉ thuận miệng gọi đệ, thuận miệng gọi đệ.”

“Gọi đệ không có việc gì nha.” Dương Dục tỏ vẻ thất vọng.

Tất cả mọi người đều cười không nhịn được.

Mặc dù đây là chuyện cười, nhưng như vậy cũng có thể thấy được đôi vợ chồng son rất thân mật đấy, đám người Lâm Phong, La Thư, Tấn Giang Hầu đều cảm thấy thoải mái, sung sướng trong lòng.

Còn có chuyện gì khiến bọn họ thích hơn chuyện đôi vợ chồng son ân ái ngọt ngào đây?

La Giản cười ha ha, “Tiểu a Thấm, cháu có còn nhớ rõ ngày trước cháu náo động phòng cậu như thế nào không? Hiện giờ đến lượt cháu, ha ha, phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.”

Lâm Thấm đỏ mặt không nhường hắn, “Cậu, không có cháu cậu có cưới được mợ về không? Công lao của cháu lớn như vậy, náo động phòng thì sao?”

Ngôn Yên giận trách, “Khi đó a Thấm mới bao lớn, náo thì như thế nào? Hài tử náo động phòng mới có thể trừ tà khí, có hiểu không?”

La Giản cười nhìn Ngôn Yên, “Không có gì, không có gì, a Thấm náo động phòng là đúng, cần phải vậy.”

Lâm Thấm lập tức tỉnh táo tinh thần, “Mợ nói rất đúng! Cậu, sau khi ngài cưới mợ cuộc sống vẫn thuận lợi trôi chảy, bách bệnh không sinh, vậy chính là do cháu náo động phòng xua tan tà khí nha. Công lao của cháu cực lớn nha!”

“A Thấm thật biết nói hùa theo.” Mọi người đều cười to.

Lâm Thấm hả hê khoe khoang, thần thái phấn khởi.

Cao Nguyên Dục thích nhất dáng vẻ này của nàng, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu lạ thường.

“Cao tiểu bàn chàng nói có đúng không?” Lâm Thấm khoác lác tới nửa chừng, quay đầu vui mừng chứng thực với hắn.

“Cực đúng.” Cao Nguyên Dục cười gật đầu.

Lâm Thấm thật vui mừng, quay người tiếp tục khoác lác với mọi người.

Dáng vẻ này của đôi phu thê tân hôn rơi vào trong mắt mọi người, các trưởng bối cũng thoải mái cười.

Cuộc sống tân hôn của Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục ngọt giống như mật.

Mỗi một ngày bọn họ đều rất sung sướng, vành tai tóc mai chạm nhau, cùng vào cùng ra, ân ân ái ái.

Tương Dương trưởng công chúa mười tháng mang thai đã đủ, sinh hạ một tiểu nữ anh đáng yêu. Lần này khiến Lương Vô Bệnh vui hỏng rồi, “Ta có nữ nhi, ta cũng nhi nữ song toàn rồi!” Coi tiểu nữ anh mới sinh là bảo bối, thường chớp mắt một cái cũng không chớp nhìn chằm chằm hài tử, ánh mắt si ngốc.

Tương Dương trưởng công chúa trung niên có nữ nhi, không biết thương hài tử như thế nào mới được nữa, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, giống như Lương Vô Bệnh cả ngày ngây người nhìn tiểu nữ anh.

Lương Luân cũng rất thích tiểu muội muội, mỗi ngày đến nhìn bé, lại nói giỡn với Tương Dương trưởng công chúa, Lương Vô Bệnh, “Thời gian trước luôn lo lắng nương và cha giận dỗi, bây giờ nhìn dáng vẻ này, nương sẽ không đuổi cha ra ngoài nữa chứ?”

Tương Dương trưởng công chúa cười như không cười, “Ai biết? Nếu chứng nào tật nấy, nhất định phải đuổi ra ngoài.”

Lương Vô Bệnh vội nói: “Đi thì đi, ta ôm khuê nữ cùng đi.”

Tương Dương trưởng công chúa giận trách, “Chàng nghĩ hay lắm. Khuê nữ do ta khổ sở mang thai mười tháng sinh ra, sao có thể để chàng ôm đi?”

Lương Vô Bệnh nở nụ cười, hai người nói tới nói lui, mặt mày mang tình, hòa hợp như đôi vợ chồng son trẻ tuổi.

“Sao con cảm thấy hình như con hơi dư thừa.” Lương Luân ho một tiếng.

Lương Vô Bệnh vốn thâm tình nhìn Tương Dương trưởng công chúa, lúc này như từ trong mộng mới tỉnh, ý tốt nói: “Luân nhi, không phải con thấy sao, là con quả thật hơi dư thừa. Con xem, ta và mẫu thân con có tiểu khuê nữ, một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ. Còn con, tuổi cũng lớn, hình như nên lấy vợ thành gia đi. Một năm sau con cũng một nhà ba người, chẳng phải rất tốt sao.”

“Luân nhi, con hơi dư thừa.” Tương Dương trưởng công chúa cười híp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của nữ nhi, phụ họa.

Lương Luân ngửa mặt lên trời thở dài, “Haizzz, đây là thế đạo gì? Có tiểu muội muội, ta lập tức thành trẻ bị bỏ rơi…”

Tương Dương trưởng công chúa và Lương Vô Bệnh rất không phúc hậu chê cười hắn một phen, “Luân nhi, nhanh chóng lấy vợ thành gia, vậy không phải con có người muốn rồi sao? Về sau đừng dựa vào cha nương nữa, cha nương đã có người yêu khác.”

Lương Luân cười nói với Tương Dương trưởng công chúa và Lương Vô Bệnh, nhưng trong lòng chán nản.

Lấy vợ, thành gia, đây là chuyện hắn đã từng rất hướng tới. Nhưng cô nương hắn muốn cưới về nhà hiện giờ đã gả đi làm vợ người ta, thế gian nào còn có nàng thứ hai, khiến hắn khuynh tâm ái mộ, muốn kết dây lòng đây?

Lương Vô Bệnh từ trước đến giờ tinh tế, con yêu có ánh mắt mang theo chút tịch mịch, cũng không tránh được ánh mắt của hắn.

Hắn nhẹ nhàng kéo Tương Dương trưởng công chúa, ý bảo Tương Dương trưởng công chúa nhìn vẻ mặt Lương Luân. Tương Dương trưởng công chúa lại tức giận, nhỏ giọng nói: “Đây chẳng phải nhờ Trấn Quốc công phu nhân ban tặng sao, không có bà ta, Luân nhi đến mức như vậy sao?”

Trong mắt Lương Vô Bệnh lóe lên chút hổ thẹn, cúi đầu.

Tuy Tương Dương trưởng công chúa nói nhỏ, nhưng Lương Luân thông minh cỡ nào, nàng nói gì, Lương Luân cũng đoán được. Hắn xưa nay hiếu thuận, không muốn khiến Lương Vô Bệnh sinh lòng áy náy, nên mỉm cười nói: “Cha và nương nói có đạo lý, con thật sự nên lấy vợ thành gia. Đến lúc đó con cũng một nhà ba người, sẽ không cảm thấy mình thê thảm không ai muốn nữa.”

“Thật sao? Luân nhi, là thật sao?” Lương Vô Bệnh ngẩng đầu lên, mặt vui mừng, mừng rỡ như điên, quả thật không thể tin nổi mình nghe là thật.

Lương Luân chua chát trong lòng, dịu dàng nói: “Tự nhiên là thật.”

Hắn đã từng hao tổn tâm trí một lần vì cha nương bất hòa, để cho cha nương hòa hảo, càng thêm vắt óc tìm kế. Sau khi hắn biết được chân tướng, lại cảm kích cha nương dụng tâm lương khổ, tự trách thật sâu, cảm thấy mình quá bất hiếu rồi, mang đến quấy nhiễu lớn như vậy cho cha nương. Hiện giờ hắn thấy Lương Vô Bệnh vui vẻ thành như vậy, tự trách sâu hơn. Lấy vợ đi, thành gia đi, như vậy ít nhất cha nương sẽ yên tâm rất nhiều. “Trăm thiện hiếu đứng đầu”, nếu kể cả cha nương đều không thể hiếu kính, có mặt mũi nào đứng giữa trời đất chứ.

“Thật tốt quá!” Lương Vô Bệnh hưng phấn xoa xoa tay, “Để cha nghĩ xem, cô nương nhà nào thích hợp với con? Luân nhi con yên tâm, cha và nương nhất định một ngàn người mới chọn được một người, chọn cho con một nàng dâu nhỏ thập toàn thập mỹ, hoàn mỹ không tỳ vết!”

“Thế gian nào có cô nương nào thập toàn thập mỹ.” Lương Luân không khỏi mỉm cười.

Cho dù có, nàng cũng đã lập gia đình.