Kiều Nữ Lâm gia

Chương 186



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Luân nhi, con muốn cô nương như thế nào?” Lương Vô Bệnh hào hứng hỏi.

Tròng mắt sáng ngời như sao của Lương Luân mờ đi, mỉm cười nói: “Con không có vấn đề, cha nương thích là đủ.”

Tương Dương trưởng công chúa thở dài sâu kín, nhẹ đến không thể nghe thấy, phần tịch mịch và mất mát trong giọng nói của con yêu, nàng cực kỳ đau lòng.

Lương Vô Bệnh đồng tình vỗ vỗ Lương Luân, “Luân nhi yên tâm, cha và nương nhất định mở to mắt, chọn cho con một người thượng hạng.”

Lương Luân cười nhạt nhẽo, “Làm phiền cha và nương. Chuyện này không vội, bây giờ nương còn đang ở cữ, đợi nương dưỡng xong thân thể, tiểu muội muội lớn một chút, lại phí tâm vì con.”

Nhắc đến tiểu nữ anh mới vừa ra đời không lâu mặt mày Lương Vô Bệnh lại dịu dàng, cười gật đầu, “Luân nhi nói rất đúng, chờ tiểu muội muội con lớn chút, chờ thân thể nương con dưỡng xong.” Ánh mắt hắn rơi lên trên gương mặt hình quả lê của tiểu nữ anh, ánh mắt không dứt ra được.

Tương Dương trưởng công chúa dịu dàng lại tham lam nhìn cùng hắn.

Lương Luân cảm thấy mình thật sự dư thừa, khẽ cười cười, rón rén đi ra ngoài.

Thái hoàng thái hậu và thái thượng hoàng, hoàng đế, hoàng hậu cũng vì tiểu nữ anh ra đời mà mừng rỡ không thôi, thái hoàng thái hậu lớn tuổi tự mình tới thăm Tương Dương trưởng công chúa, lại ôm tiểu nữ anh không buông tay, “Không ngờ đến lúc này, ai gia thậm chí có cháu ngoại ruột thịt rồi.”

Tương Dương trưởng công chúa cười híp mắt đòi thưởng, “Cho ngài thêm cháu gái ngoại nhỏ, con đây công lao bao lớn. Mẫu hậu, ngài định thưởng gì cho con?”

Thái hoàng thái hậu vui vẻ, “Nâng phong hào lên cho con đi, về sau con là đại trưởng công chúa rồi.”

Tương Dương trưởng công chúa giận trách, “Mẫu hậu ngài học xấu, cũng biết bớt chuyện rồi!”

Lệ thường của bổn triều, nữ nhi của hoàng đế là công chúa, tỷ muội là trưởng công chúa, cô của hoàng đế chính là đại trưởng công chúa rồi.

Từ sau khi tân hoàng lên ngôi, Tương Dương trưởng công chúa đã là đại trưởng công chúa, bây giờ nghe thái hoàng thái hậu nói như vậy, tự nhiên trách bà qua loa cho có, thành ý không đủ.

Thái hoàng thái hậu càng nhìn tiểu nữ anh càng thích, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của bé, cười nói: “Con thì thôi đi, con đã là người trung niên, ai còn hiếm lạ con. Ngược lại là tiểu Niếp Niếp, Diệu Linh và a Đàm rất thích, về sau nói không chừng sẽ cho con bé phong hào công chúa…”

Mặc dù công chúa tôn quý, nhưng con cái vẫn theo cha. Nhi tử, nữ nhi của công chúa không giống nữ nhi của Thân Vương, Quận Vương, không phải có sẵn phong hào. Hoàng đế hoàng hậu nói muốn cho tiểu nữ anh phong hào, đây là vinh hạnh đặc biệt cho hai mẹ con Tương Dương trưởng công chúa rồi.

“Đừng.” Tương Dương trưởng công chúa vội nói: “Công chúa thật sự không dám nhận, quận chúa đã đủ rồi.” Nàng là người rất biết thỏa mãn.

“Được.” Thái hoàng thái hậu tính khí tốt cười nói.

Cúi đầu hôn lên cháu gái ngoại nhỏ, thái hoàng thái hậu khẽ gọi một tiếng “Tiểu quận chúa”, vẻ mặt dịu dàng.

Tương Dương trưởng công chúa toàn thân ấm áp.

Thái thượng hoàng, hoàng đế hoàng hậu cũng tự mình đến thăm tiểu nữ anh mới ra đời.

Đây là tiểu cô nương hạnh phúc, mới vừa sinh đã nhất định không giống người khác.

Lâm Thấm hẹn đám người La phu nhân, Ngôn Yên, cùng đi thăm tiểu muội muội mới ra đời. Nàng rất thích hài tử còn trong tã lót này, “Nguyên bản, ta nghĩ nếu a nương có tiểu muội muội, sẽ không muốn gặp ta, hơi ghen tỵ tiểu muội muội đấy. Nhưng mà, thấy muội đáng yêu như vậy, ta đành chịu phục, bé được rất nhiều người yêu thích nha.”

Lâm Thấm lời nói hoạt bát, vẻ mặt càng thêm sinh động, chọc cho Tương Dương trưởng công chúa và đám người La phu nhân đều cười, La phu nhân trêu ghẹo nàng, “Về sau a Thấm phải đứng sang bên, có thể không vui trong lòng không.”

Lâm Thấm cười hì hì, “Thắng thua phải xem đối thủ là ai. Thua trên tay muội muội đáng yêu như vậy, tuy bại nhưng vinh, tuy bại nhưng vinh.”

Mọi người ôm bụng cười.

Tương Dương trưởng công chúa thân thiết kéo tay nàng, “Nữ nhi ngoan, a Dục đối xử với con như thế nào?”

Lâm Thấm khoác lác, “A nương, hắn quá nghe lời, nghe lời đến con hơi phiền. Con nói gì hắn nghe cái đó, rất không thú vị nha, chuyện gì đều không ầm ĩ với con, hơi buồn tẻ.” Khoác lác rồi, nàng còn ra hình ra dáng thở dài, tỏ vẻ Cao Nguyên Dục quá nghe lời không gây gổ với nàng, hơi tiếc nuối.

Đám người Tương Dương trưởng công chúa, La phu nhân, Ngôn Yên cười đến mặt mày cong cong.

Lương Luân cuối cùng chịu nhả ra chuyện hôn sự, Lương Vô Bệnh vô cùng vui, khi trở về phủ Trấn Quốc công thăm cha nương đã trong lúc lơ đãng nhắc tới, “Luân nhi nên lấy vợ. Hiện giờ công chúa ở cữ, không quan tâm được, chờ qua tháng này, con và công chúa nhìn xem con dâu. Trước nhìn nhà thân thích, nếu không có thích hợp, lại nói.”

Trấn Quốc công phu nhân yên ổn một trận, nghe được lời này của Lương Vô Bệnh bà lại kích động, “Vậy còn cần phải chọn sao? A Bảo Phó gia để ngay đó, môn đăng hộ đối với Luân nhi, tuổi tác diện mạo lại tương xứng, chẳng phải lương duyên trời ban?”

Trấn Quốc công tức giận ném mạnh tách trà xuống đất, “Còn có mặt mũi nhắc đến a Bảo Phó gia các ngươi đấy. Ta cho bà biết, cửa hôn sự này bà đừng mơ tưởng! Luân nhi muốn gia thế có gia thế, muốn nhân tài có nhân tài, là biểu đệ ruột thịt của bệ hạ, tiền đồ vô lượng, Phó Bảo có thể xứng sao?”

Trấn Quốc công thấy thê tử già của ông lại lặp lại lời cũ, lại nhắc đến chuyện đau lòng, nói lời khó nghe chút, thái độ hoàn toàn thô bạo rồi, Trấn Quốc công phu nhân vốn không dám chống đối ông, nhưng ở trước mặt Lương Vô Bệnh bà cảm thấy mất hết mặt mũi, khóc đến nước mắt giàn giụa, “Ta chỉ thoáng nhắc đến Luân nhi và a Bảo, cho dù ta nói không đúng, phu thê mấy chục năm, nhi tử cũng lớn như vây, chắt trai cũng đã có, ông không thể hạ mặt mũi ta như vậy ở ngay trước mặt Vô Bệnh. Ông có còn coi ta là phu nhân của ông không?”

Trên trán Trấn Quốc công nổi lên gân xanh, hai mắt giận trợn to, nhưng không nói được ra lời.

Ông có phần vô lý, bởi vì Trấn Quốc công phu nhân rất ôn hòa nhắc đến, ông không thích, cự tuyệt là được. Trách mắng Trấn Quốc công phu nhân như vậy ngay trước mặt Lương Vô Bệnh, cách làm của ông thật sự thiếu thỏa đáng.

Lúc trước Lương Vô Bệnh quả thật đã tức Trấn Quốc công phu nhân, nhưng kia dù sao cũng là mẫu thân ruột của hắn, tức một trận, dần dần coi như thôi. Huống chi bây giờ là chuyện đã qua, Tương Dương trưởng công chúa sinh hạ tiểu nữ nhi cho hắn, hai phu thê ân ái như lúc ban đầu, Lương Luân cũng dần dần chạy ra khỏi bóng ma trong chuyện xưa, trên mặt dần dần có nụ cười. Lương Vô Bệnh người con có hiếu này lại một lần nữa đau lòng mẫu thân hắn.

Thấy Trấn Quốc công phu nhân giàn giụa nước mắt, Lương Vô Bệnh đau lòng lau nước mắt cho bà, dịu dàng an ủi.

“Cha, nương chỉ thuận miệng nhắc đến thôi, ngài tội gì nói nghiêm trọng như vậy chứ.” Lương Vô Bệnh uyển chuyển oán trách.

Trấn Quốc công đứng lên, hầm hừ nói: “Con cứ nuông chiều bà ấy đi, ta mặc kệ.” Đi ra ngoài.

Trấn Quốc công phu nhân vốn chỉ có ba phần lý lẽ, đến giờ ít nhất đã có năm phần rồi, uất ức kéo tay Lương Vô Bệnh khóc lóc kể lể, “Phu thê mấy chục năm, ông ấy đối xử với ta như vậy, ông ấy có lý không chứ?”

Lương Vô Bệnh không tiện nói đúng, cũng không tiện nói không, dịu dàng khuyên bà, “Nương, cha cũng vì nhất thời tức giận. Ngài đừng để trong lòng.”

“A Bảo có gì không tốt.” Trấn Quốc công phu nhân không phục.

Lương Vô Bệnh dịu dàng nói: “A Bảo không phải không tốt, nhưng không thích hợp với Luân nhi…”

“Sao không thích hợp?” Trấn Quốc công phu nhân mặt đen lại cắt lời hắn.

Lương Vô Bệnh đáp lại bằng mặt cười, “Mới vừa rồi cha đã nói, Luân nhi tài mạo xuất chúng, lại là biểu đệ ruột của bệ hạ, tiền đồ vô lượng…”

“Chính là chê Phó gia chúng ta suy tàn rồi, không xứng với Lương gia các ngươi nữa hả?” Trấn Quốc công phu nhân lại đau lòng, khóc tiếp rồi.

Người già khóc nhìn cực kỳ đáng thương, Lương Vô Bệnh vừa tươi cười vừa xin lỗi, luống cuống tay chân.

“Con nói một chút chỗ tốt của a Bảo cho Luân nhi.” Trấn Quốc công phu nhân khóc nói.

Lương Vô Bệnh bị nàng khóc đến đến tâm phiền ý loạn, không tự chủ được đồng ý.

Đồng ý thì đồng ý, sau khi trở lại phủ Tương Dương trưởng công chúa, Lương Vô Bệnh lại cảm thấy yêu cầu này của Trấn Quốc công phu nhân thật sự không thể thực hiện được, cho nên không hề nói với Tương Dương trưởng công chúa và Lương Luân.

Cách mỗi năm ba ngày Lương Vô Bệnh lại trở về phủ Trấn Quốc công thỉnh an cha mẹ, kể từ sau ngày này mỗi lần gặp mặt Trấn Quốc công phu nhân đều thúc giục hắn, Lương Vô Bệnh không dám trái lời bà, lại không đành lòng nói với Lương Luân, một mực ậm ậm ừ ừ, từ chối mọi cách.

Ngay vào lúc này biểu tỷ của La phu nhân Đàm Tuệ mang theo nữ nhi San tỷ nhi hồi kinh rồi.

Khi còn nhỏ ở phủ Tấn Giang Hầu Đàm Tuệ và La phu nhân cũng có chút giao tình, nhưng lúc từ biệt ở An Định thành Đàm Tuệ không tới tiễn, qua thời gian rất lâu vẫn không có tin tức, cho đến khi Cao Nguyên Diệu vẫn còn là Hoài Viễn Vương cưới Lâm Đàm làm Vương phi thì mới gửi một lá thư, trong thư mơ hồ nói trong nhà rất nhiều chuyện, vội vàng không để ý tới, mơ hồ lộ ra ý xin lỗi.

La phu nhân để Lâm Phong nhìn, Lâm Phong cười: “Nghe nói lão Thượng bị Phùng Quốc Thắng lôi kéo, có lòng dựa vào, biểu tỷ đại khái cũng bị kẹp ở giữa, tình thế khó xử đi? Phu nhân, theo ta, thân thích như vậy, kính trọng nhưng không thân thiết thì hơn.”

La phu nhân hết sức chấp nhận, qua rất lâu sau đó mới đáp lại một phong thư không mặn không nhạt, kể từ sau đó, giữa biểu tỷ muội lui tới vẫn rất ít.

Đến khi Hoài Viễn Vương được đổi phong hào thành Tề Vương, tình thế trong triều có biến hóa đã là chuyện nhiều năm sau, Đàm Tuệ còn định nối lại tình xưa với La phu nhân thì đã không kịp.

Trượng phu của Đàm Tuệ năng lực có hạn, lại theo sai người, những năm gần đây sĩ đồ vẫn không thuận, quan trường chìm nổi nhiều năm, đến bây giờ chẳng qua chỉ là một quan ngũ phẩm. Đàm Tuệ thấy hắn dù sao cũng không có tiền đồ gì, dằn lòng, khuyên hắn từ quan, trở lại kinh thành.

Lúc này Lâm phủ phố Trường Anh đã là nhà mẹ hoàng hậu, một trong những nhà hiển hách nhất kinh thành. Sau khi Đàm Tuệ hồi kinh nhiều lần do dự, vẫn sai người đưa thiệp muốn tới bái phỏng. Mặc dù tính tình La phu nhân nhanh nhẩu, nhưng lòng lại mềm, nhớ tình cũ nhớ tới tình ý ngày xưa, đặc biệt mở tiệc chiêu đãi hai mẹ con Đàm Tuệ và San tỷ nhi.

Sau nhiều năm gặp mặt, Đàm Tuệ nhìn cảnh tượng tươi tốt phồn vinh của Lâm gia, lại nhìn La phu nhân phong thái tỏa sáng, trong lòng ngũ vị tạt trần. Ai có thể nghĩ tới chứ, hài tử không mẹ năm đó bị mẹ kế hết sức chèn ép, sau lại gả phu quân, sinh hạ con cái không chịu thua kém, bây giờ đã là nhạc mẫu của hoàng đế. Haizzz, thế sự xoay vần, việc đời khó liệu.

San tỷ nhi đã trổ mã thành đại cô nương, mỉm cười chào hỏi La phu nhân, khuôn mặt nàng và Đàm Tuệ giống nhau đến mấy phần, trẻ tuổi mềm mại hơn Đàm Tuệ, tươi mát động lòng người.

Đàm Tuệ và La phu nhân gặp mặt, thấy La phu nhân tỏ vẻ không hề khúc mắc, trong lòng đang vui mừng. La phu nhân còn nhớ rõ món ăn năm đó nàng thích ăn, sai người chuẩn bị, Đàm Tuệ nhìn một bàn tràn đầy món mình thích ăn, cảm khái rất nhiều.

“A Thư còn nhớ tình xưa.” Đàm Tuệ thầm nghĩ trong lòng.

Nghe hí, uống rượu, Đàm Tuệ nói vài chuyện lý thú khi còn bé với La phu nhân, không khí vẫn rất hòa thuận.

Đàm Tuệ nhân cơ hội nhắc đến hôn sự của San tỷ nhi, “Hôn sự của ca ca tỷ tỷ nàng vẫn thuận, nhưng đến lượt nàng, cao không tới, thấp không xong, khiến người ta phí tâm. A Thư, ngươi xem có nhà nào thích hợp không? Lưu ý cho San tỷ nhi.”

La phu nhân là người nhiệt tình, thấy San tỷ nhi ngượng ngùng cúi đầu, đứng dậy định đi, vội vàng cười giữ nàng lại, “Hài tử ngốc, người mình nói chuyện, xấu hổ cái gì?”

Đàm Tuệ thấy La phu nhân không coi mẹ con hai người là người ngoài, trên mặt càng thêm vui vẻ.

Đàm Tuệ chậm rãi nhắc đến, “Biểu muội, trong nam tử khắp kinh thành chưa cưới, có cả con yêu của Tương Dương trưởng công chúa Lương Luân đi?”

La phu nhân cười như không cười, “Đó là tự nhiên. Con yêu của đại trưởng công chúa, biểu đệ của bệ hạ, tài hoa hơn người, tướng mạo càng tốt, nhẹ nhàng vô song.”

Tim Đàm Tuệ đập thình thịch, “A Thư ngươi xem, San tỷ nhi của chúng ta…?”

La phu nhân cười gắp món ăn cho nàng, “Cá nheo hầm đậu hũ này là món ngươi thích ăn khi còn bé, hiện giờ khẩu vị thay đổi rồi sao?”

Đàm Tuệ vội nói: “Không thay đổi đâu, ta thích ăn đậu hũ trong này nhất.”

Mặc dù nàng dựa vào tình nghĩa ngày cũ, thêm can đảm nói ra, nhưng thấy La phu nhân không tiếp lời, nên không dám lỗ mãng, lại tán dương sang rượu ngon món ngon La phu nhân chuẩn bị.

Sau đó Đàm Tuệ mấy lần định nhắc tới chuyện này, nhưng mỗi lần đều bị La phu nhân chặn về.

Sau bữa tiệc hôm nay, trong lòng La phu nhân rất không vui, cũng không nói gì với nhi tử, con dâu, chỉ chờ sau khi Lâm Phong về oán trách với hắn, “Biểu tỷ thật là, Thượng gia là nhà như thế nào, nàng dám nghĩ đến Luân ca nhi rồi hả? Không phải ta nói nàng, San tỷ nhi thật sự không xứng với Luân ca nhi, không nói về gia thế, chỉ về nhân tài còn kém rất nhiều, không hề xứng đôi chút nào.”

Lâm Phong cũng cảm thấy ly kỳ, “Nhiều năm không lui tới như vậy, gặp mặt mà nàng ta không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này? Phu nhân, Luân nhi không chỉ gia thế nhân tài tốt, tính tình đại trưởng công chúa và phò mã còn rất tốt, một vị cởi mở, một vị hiền hòa, cha mẹ chồng như vậy đốt đèn lồng khó tìm. Bao nhiêu nhà công khanh nhón chân lên muốn chen vào, đến lượt Thượng gia được sao?”

“Đúng vậy.” La phu nhân buồn bực nói.

Khi nàng làm cô nương ở phủ Tấn Giang Hầu bị chèn ép, bằng hữu duy nhất chính là Đàm Tuệ. Nàng vẫn luôn rất quý trọng biểu tỷ Đàm Tuệ này, nhưng yêu cầu này lại làm người khác rất ghét.

“Muốn gả nữ nhi tốt, đây là thói thường, nhưng việc hôn nhân không phải kết như thế.” Lâm Phong lắc đầu, “Phu nhân, nếu như nàng muốn ôn chuyện với biểu tỷ, vậy mời nàng ta xem hát uống rượu vài lần. Nếu muốn chọn chồng trong nhà huân quý không sai biệt lắm, chúng ta cũng có thể giúp đỡ một chút. Nhưng nếu như nhất định muốn Luân ca nhi, vậy miễn đi.”

La phu nhân cảm thấy hắn nói chuyện rất có đạo lý, gật gật đầu, “Được, chính là như vậy.”

Uy thế của hoàng đế ngày một lớn, trong cung lại không có phi tần, chỉ có Lâm Đàm một vị hoàng hậu, địa vị của Lâm gia có thể nghĩ. Nếu Đàm Tuệ biết đủ, chỉ đánh cờ hiệu biểu muội bà con xa của hoàng hậu cũng có thể chọn cho San tỷ nhi một con rể thật tốt, nhưng ánh mắt nàng ta quá cao, đánh chủ ý lên trên người Lương Luân, không khỏi có phần không biết mi cao mắt thấp. Lương Luân phong thái xuất sắc, nhàn nhã thoát tục, nhân phẩm như trích tiên, San tỷ nhi so sánh với hắn, cũng quá bình thường.

Đàm Tuệ thấy La phu nhân không tiếp lời, biết lời này đại khái không có hy vọng gì, phẫn nộ mà về.

Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại mang San tỷ nhi đến Sở Vương phủ gặp Lâm Thấm.

Lâm Thấm nể tình nàng và La Thư là bà con mới gặp nàng, nghe nàng và San tỷ nhi nhắc đến chuyện rất nhiều năm trước, vẻ mặt mờ mịt, “Chuyện lúc ba bốn tuổi à? Xin lỗi, không nhớ.”

Đây cũng không phải Lâm Thấm tỏ vẻ. Chuyện lúc ba bốn tuổi, ai còn nhớ được? Tuổi nhỏ như vậy, còn không nhớ việc đâu.

Lúc Lâm Thấm ba bốn tuổi có vài chuyện lý thú đến bây giờ nàng còn biết, đó cũng không phải do nàng nhớ, mà là do những năm gần đây các trưởng bối, ca ca tỷ tỷ vẫn luôn nói với nàng. San tỷ nhi lại khác, bao nhiêu năm không gặp mặt rồi, lại không có liên lạc gì, có thể nhớ được mới là lạ.

Đàm Tuệ đụng phải vách tường chỗ La phu nhân và Lâm Thấm, hơi nản chí. Nhưng nhìn San tỷ nhi giống như một đóa hoa, Đàm Tuệ lại một lần nữa lấy dũng khí, “Đời ta không gả cho một nam nhân tốt, đến tuổi giờ cũng sống uổng rồi. Nhưng San tỷ nhi còn trẻ, phải chọn một con rể tốt cho nàng, sống cuộc sống vinh hoa phú quý! Nếu không có a Thư, vậy thì thôi, hiện a Thư vị biểu muội đặt đó, nữ nhi của nàng một là hoàng hậu, một là Vương phi, San tỷ nhi ta chỉ muốn gả vào phủ công chúa, lại không được sao?”

Đàm Tuệ coi như bản lĩnh lớn, nàng mất không ít công phu hỏi thăm chuyện của Lương Luân, lại được nàng hỏi thăm ra được mấy người Lương Luân và Sở Vương, Lâm Thấm, cửu công chúa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, giao tình không cạn… Đàm Tuệ đã có chủ ý.

Lương Luân không phải có tình cảm với Lâm Thấm sao, dễ làm, hiện có San tỷ nhi, vừa là biểu tỷ của Lâm Thấm, vừa là bạn chơi hồi nhỏ của Lâm Thấm, Lương Luân không lấy được Lâm Thấm, vậy lùi một bước, cưới San tỷ nhi cũng được.

Ôm tâm tư như thế, khi Tương Dương trưởng công chúa làm đầy hai tháng cho ái nữ, mặc dù Đàm Tuệ không có thiệp mời, nhưng vẫn mặt dày đi theo La phu nhân đến.

La phu nhân không tiện cự tuyệt nàng, lại không tiện trực tiếp mang nàng tới, nên đặc biệt lệnh cho thị nữ đi nói một tiếng với Tương Dương trưởng công chúa.

Tương Dương trưởng công chúa cười, “Là ta sơ ý, không biết biểu tỷ của La phu nhân cũng đến kinh thành. Nếu sớm biết, nên gửi thiệp mới đúng.” Sai người đưa bổ sung thiệp mời.

Như vậy, Đàm Tuệ và San tỷ nhi cũng đến phủ Tương Dương trưởng công chúa.

Đến phủ Tương Dương trưởng công chúa, Đàm Tuệ thấy nơi này cung điện tráng lệ, khí thế to lớn, không khỏi nóng mắt.

Tương Dương trưởng công chúa sau khi sinh hơi đầy đặn, càng lộ mặt như trăng tròn, trong trắng lộ hồng, trong sảnh tụ tập tất cả quý phụ, phục trang đẹp đẽ, nói cười ríu rít, cảnh tượng bình an phú quý.

Tương Dương trưởng công chúa lệnh cho Lương Luân đến thỉnh an các vị trưởng bối.

Bởi vì trong này có vị Lô thị thê tử Hàn lâm học sĩ, trong nhà nàng có vị nữ nhi tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành, năm nay mười sáu tuổi rồi, bởi vì dáng dấp quá đẹp, cha nương không chịu dễ dàng hứa cho người, vẫn còn khuê nữ.

Tương Dương trưởng công chúa thật ra định để cho nàng nhìn Lương Luân, nếu có tính toán, sau đó sẽ mời tiệc riêng mẹ con Lô thị.

Tất cả trong sảnh đều là phu nhân thái thái, Tương Dương trưởng công chúa cũng lưu ý đến San tỷ nhi vẫn đi theo bên cạnh Đàm Tuệ.

Sau khi Lương Luân đi vào bái kiến mọi người, các phu nhân thái thái đều khen ngợi, “Không hổ là ái tử của đại trưởng công chúa, dáng vẻ này, khí độ này, khắp kinh thành không tìm được người thứ hai rồi!”

Đàm Tuệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lương Luân, thấy hắn phóng khoáng đến không như người trong trần thế, rất động lòng, “Nếu San tỷ nhi đi theo hắn, cũng không uổng cuộc đời này rồi.”

Lương Luân từ trước đến giờ tôn kính La phu nhân khác thường, đặc biệt tới đây chào hỏi nàng.

Đàm Tuệ và La phu nhân ngồi cùng bàn, nàng vội vàng nhân cơ hội kéo San tỷ nhi đang núp sau lưng nàng ra, cười nói: “Đây là nữ nhi của ta, là biểu tỷ của Sở Vương phi, khi còn bé nàng vẫn cùng lớn lên với a Thấm, hai tỷ nhi rất tốt đấy.” Vừa nói, vừa dùng ánh mắt liếc nhìn Lương Luân, trong ánh mắt như có thâm ý.

Lương Luân nghe được ba chữ “Sở Vương phi”, trong lòng cảm thấy đau đớn mờ mờ ảo ảo; nghe được “A Thấm”, lại cảm thấy ấm áp.

Hắn không kiềm chế được quay đầu, liếc nhìn San tỷ nhi đang xấu hổ cúi đầu.

Không hề giống nhau chút nào… Vốn không có thần vận như A Thấm…

Trong ngực Lương Luân lạnh lẽo. Truyện Lịch Sử

Lại có ai sẽ giống như A Thấm chứ? Khi còn nhỏ tuổi nàng đã cưỡi lên vai anh rể và Tấn Giang Hầu, là tiểu cô nương tùy hứng lại dễ thương cỡ nào. Thế gian sẽ không bao giờ có nàng thứ hai nữa, linh động phấn khởi như vậy, nghịch ngợm thông minh như vậy…

Bên tai là tiếng nói tiếng cười của các quý phụ, Lương Luân lại không vui vẻ nổi, nhanh chóng cáo từ đi ra.

Hắn buồn bực trong lòng, không đi đường lớn, chọn một con đường nhỏ, muốn tỉnh táo chốc lát.

Trấn Quốc công phu nhân lại do nha đầu đỡ run run rẩy rẩy đi từ phía đối diện đến, Phó Bảo e lệ sát người, “Luân nhi, biểu muội cháu là khách, cháu dẫn nàng đi dạo chung quanh một chút, cố hết tận tình chủ nhà.”

Tâm tình Lương Luân vốn không tốt, lúc này trong lồng ngực càng thêm tức giận cuồn cuộn, tao nhã lễ độ lại lạnh nhạt vô cùng nói: “Bà nội, xin thứ cho cháu không thể nghe lệnh. Tuy là biểu huynh muội, nhưng cháu là nam tử, biểu muội lại là cô nương gia, có nhiều bất tiện.”

Trấn quốc công phu nhân bị hắn nói đến ngẩn ra, Phó Bảo đỏ bừng cả mặt, giơ tay bụm mặt, khóc chạy đi.

Lương Luân im lặng thi lễ một cái, quay người đi.

Trấn Quốc công phu nhân ngây ngẩn cả người.

Thế tử phu nhân vội vội vàng vàng đã tới, “Mẹ ruột của con, mẹ chồng tốt của con! Ngày hôm nay là tròn hai tháng của tỷ nhi, Quốc công gia khó khăn lắm mới lên tiếng, để ngài tới đây dự tiệc đầy tháng này, nhìn cháu nhỏ của ngài. Sao vừa mới chớp mắt ngài đã đến đây rồi? Nếu để Quốc công gia biết được, sao có thể tha cho con?”

Trấn Quốc công thấy cháu gái nhỏ muốn làm đầy hai tháng, Trấn Quốc công phu nhân làm bà nội không có mặt không thích hợp, mới đặc biệt cho phép bà ra cửa. Ra cửa trước liên tục dặn dò thế tử phu nhân, “Hầu hạ tốt mẹ chồng ngươi.” Thật ra chính là muốn nàng canh chừng kỹ Trấn Quốc công phu nhân.

Thế tử phu nhân cũng là rất tận tâm, nhưng khách quá nhiều, nàng hàn huyên với người này hàn huyên với người kia, mới không lâu lắm, Trấn Quốc công phu nhân lớn tuổi đã không thấy bóng dáng.

Thế tử phu nhân vừa trách móc, vừa đỡ Trấn Quốc công phu nhân đi về.

Trấn quốc công phu nhân nghiêm mặt, “Ngươi đỡ ta làm cái gì? Nhanh đi tìm a Bảo về.”

Thế tử phu nhân chậc chậc, “A Bảo thế nào? Có phải lại đến trước mặt Luân nhi… Haizzz, con biết rồi, sai người đi tìm luôn.” Không phục vị mẹ chồng này của mình cũng không được, vội vàng sai thị nữ đi tìm Phó Bảo.

Lương Luân tâm phiền ý loạn, cũng không nhìn đường, lững thững đi trong bụi hoa.

Bất tri bất giác, hắn đến bên cạnh trong suốt.

Một bóng dáng yểu điệu đứng bên cạnh dòng suối, cầm một cái bình xinh xắn đang múc nước.

“A Vi.” Lương Luân đi tới, “Muội ở đây làm gì?”

Cửu Công chúa ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy nụ cười sung sướng, “Biểu ca, muội chơi đùa đoán câu đố với a Thấm, Trăn Trăn, Du Ninh, muội thua, bị phạt tới múc nước.” Nàng giơ bình nhỏ trong tay lên, “Đây này, chính là cái này. Biểu ca, chúng ta phải lấy nước này tới cắm hoa. A Thấm sai người bẻ cành hoa hồng, đỏ rực cực kỳ dễ nhìn.”

Nàng mới vừa múc nước, trên mặt bắn lên vài giọt nước, dưới ánh mặt trời chiếu xuống rất lung linh chói mắt.

Lương Luân ngồi trên tảng đá bên bờ nước, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, “A Vi, muội cười rất dễ chịu.”

Giờ khắc này, hắn hâm mộ cửu công chúa.

Cửu công chúa ngượng ngùng cười, “Muội không có băn khoăn gì. Muội… lo lắng duy nhất của muội chính là phụ hoàng và mẫu phi sẽ ép muội lập gia đình, vừa nghĩ tới phải gả cho một nam nhân xa lạ, muội không biết hắn, lại bị hù không chịu được. Nhưng mà, A Thấm đã cầu tình cho muội rồi, phụ hoàng và mẫu phi đều đồng ý không ép muội, đại ca đại tẩu cũng giống như vậy, thế này muội không có phiền não gì nữa rồi nha.”

Không có phiền não, tại sao không cười? Cười vui vẻ bao nhiêu.

Lương Luân nhìn nụ cười của cửu công chúa, mất hồn trong chốc lát.

“Biểu ca, muội đi nha.” Cửu công chúa lấy xong nước, cười tủm tỉm nói.

Lương Luân lại nói: “A Vi, ngồi với ta một lúc.” Vỗ vỗ tảng đá bên cạnh.