Kiều Nữ Lâm gia

Chương 187



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Sau này khi Lương Luân hồi tưởng lại chuyện hôm nay, cảm thấy tất cả đều là ý trời.

Hắn không có mục đích gì lững thững đi dạo trong hoa viên cố tình đến bên dòng suối nhỏ.

Mà cửu công chúa vừa lúc đang lấy nước ở đó.

Lúc ấy bên cạnh không có ai, kể cả thị nữ cũng không có, cửu công chúa rất tự tại, nụ cười tinh khiết sáng rỡ, đáng yêu như hài tử.

Chính là nụ cười như thế, đả động trái tim của Lương Luân.

Sau tiệc đầy tháng Tương Dương trưởng công chúa mời Lô thị và nữ nhi nàng tới nhà làm khách, nữ nhi của Lô thị quả nhiên có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, Tương Dương trưởng công chúa vừa nhìn thấy quả thật giật nảy mình. Nhưng mà, tỉ mỉ nói chuyện với nàng, lại phát hiện tính tình vị cô nương này rất nhõng nhẽo, mặc dù đã mười sáu tuổi rồi, nhưng vẫn ngây thơ như hài tử. Cô nương như vậy có thể lấy về làm con dâu sao? Trong lòng Tương Dương trưởng công chúa rất chần chừ.

Nàng còn do dự chưa quyết, Lương Luân đã hạ quyết tâm, “Cha, nương, con muốn cưới a Vi.”

Lương Vô Bệnh kinh hãi nhảy dựng lên, “A Vi?” Hắn không ngờ tới, Lương Luân thế mà lại nguyện ý cưới công chúa.

Nam nhân có thân phận có tiền đồ, không có mấy ai nguyện ý cưới công chúa. Không nói những thứ khác, chỉ thấp hơn thê tử mình một đầu, có rất nhiều nam nhân không chịu nổi.

Tương Dương trưởng công chúa cũng buồn bực, “Cưới A Vi? A Vi là bao khóc nhỏ.”

Nàng cũng thích cửu công chúa cô cháu gái này, nhưng mà, cửu công chúa không đủ thông minh lanh lợi như Lâm Thấm, có Lâm Thấm ở đây, cửu công chúa không xuất sắc, không làm người khác chú ý, hơn nữa, khi còn bé cửu công chúa rất thích khóc, mấy người Lâm Thấm, Lương Luân, Cao Nguyên Dục gọi nàng bao khóc nhỏ.

Lương Luân nói: “Con quyết định.”

Tương Dương trưởng công chúa và Lương Vô Bệnh thấy thế cũng không dị nghị, “Theo con là được.”

Lương Luân tuổi đã không nhỏ, nếu hắn đã quyết định, cửu công chúa lại là hài tử bọn họ nhìn lớn lên, cũng vui khi việc thành.

Tương Dương trưởng công chúa nhờ Lâm Đàm tiết lộ ý này với Vu thái phi.

Vu Thái phi vừa mừng vừa sợ, “Luân ca nhi là nhân tài nhất đẳng, huống chi Tương Dương trưởng công chúa tính tình hào sảng cỡ nào, có mẹ chồng như vậy, là con dâu có phúc khí.” Vui mừng xong nàng lại rầu rĩ, “Nhưng mà, ai chẳng biết Luân ca nhi vốn thích a Thấm, nếu hắn vẫn không quên được a Thấm, sẽ đối xử tốt với a Vi chứ?”

Nàng lúc thì vô cùng cao hứng, lúc lại buồn không thôi, cuối cùng gọi cửu công chúa tới thương nghị với nàng, “A Vi, ý của con như thế nào?”

Cửu công chúa không ngờ Lương Luân sẽ bằng lòng cưới nàng, hưng phấn đến gương mặt sáng lóng lánh, xấu hổ gật đầu.

Nàng vẫn sợ sẽ gả cho người không quen biết, sợ phò mã hung dữ, không nói đạo lý, không săn sóc, Lương Luân tao nhã lịch sự, nàng vốn không cần băn khoăn, một ngàn lần bằng lòng, một vạn lần bằng lòng mối hôn nhân này.

Bây giờ mặc dù nàng có thể kéo dài hôn sự, nhưng mà, một ngày nào đó phải tìm phò mã. Như vậy, không có đối tượng nào thích hợp hơn Lương Luân.

Vu thái phi lo lắng trùng trùng, “Nhưng mà, nhỡ trong lòng hắn còn có người khác…”

Cửu công chúa nhẹ giọng nói: “Nếu gả cho người không quen biết, mẫu phi có đảm bảo hắn sẽ yêu thích con không? Chỉ thích một mình con không?”

Vu thái phi không khỏi giật mình.

Đúng vậy, nếu không đồng ý Lương Luân, để cửu công chúa chọn lựa tiếp, nhất định có thể chọn được một người thật lòng thích cửu công chúa sao?

Vu thái phi không dám tự tiện làm chủ, đi gặp thái hoàng thái hậu và thái thượng hoàng, nói việc hôn sự này.

Thái hoàng thái hậu rất cao hứng, “Biểu huynh muội thành thân thật tốt, biết gốc rễ, Luân nhi không cưới nàng dâu ác, A Vi cũng không gả cho kẻ hoàn khố.”

Thái thượng hoàng im lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Hai hài tử cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nếu hai người bọn họ có ý, các trưởng bối tự nhiên vui mừng.”

Vu thái phi biết bọn họ đều tán thành, không nhịn được vui mừng nhướng mày.

Sau khi Vu thái phi đi, thái thượng hoàng cau mày nói: “Mẫu hậu, Luân nhi giống như đang giận dỗi Trấn Quốc công phu nhân.”

Trấn Quốc công phu nhân phá hủy nhân duyên mỹ mãn của hắn, hắn không theo ý Trấn Quốc công phu nhân, giận dỗi cưới vị công chúa, khiến Trấn Quốc công phu nhân lão phu nhân thích giày vò con cháu này không thể làm gì khác hơn đành giương mắt nhìn thôi, không có cách nào với vợ chồng son.

Thái hoàng thái hậu thoáng nghĩ, “Thái thượng hoàng nói, đúng là như vậy. Cho dù Luân nhi cưới cô nương nhà nào, Trấn Quốc công phu nhân làm bà nội đều có thể giày vò một hai. Chỉ có cưới công chúa, Trấn Quốc công phu nhân không tỏ được uy phong của bà nội chồng.”

Thái thượng hoàng thở dài một tiếng, sai người gọi cửu công chúa, ấm giọng dặn dò, “Sau khi con lập gia đình, phải có dáng vẻ công chúa, biết không? Dè dặt chút cũng không sao, nhưng không được vô cùng khiêm tốn khi ở trước mặt thần tử.”

Cửu công chúa vâng mệnh.

Thái hoàng thái hậu cười hắn, “Chưa từng thấy ai dạy hài tử như vậy.”

Thái thượng hoàng mỉm cười, “Nếu là nữ nhi khác còn đỡ, A Vi tính tình yếu chút, không đủ kiên cường, phải dạy như vậy.”

Thái hoàng thái hậu vì vậy mà thở dài.

Thái thượng hoàng hạ thủ chiếu tứ hôn.

Phủ Tương Dương trưởng công chúa mới làm tiệc đầy tháng của tiểu nữ nhi, lại phải thu xếp hôn sự của nhi tử, nhất thời lu bù lên.

Cửu công chúa tự nhiên có thể có phủ đệ riêng, nhưng nàng càng muốn thân cận với cô, dượng, tiểu muội muội, Thái thượng hoàng cũng không nỡ phụ tâm ý của nàng, cho phép nàng không thiết lập phủ đệ, gả vào phủ Tương Dương trưởng công chúa. Truyện Tiên Hiệp

Sau khi Thái thượng hoàng hạ thủ chiếu tứ hôn, Trấn Quốc công phu nhân tức giận hôn mê bất tỉnh, ngã quỵ. Dáng vẻ này của bà nhìn thật dọa người, Lương Vô Bệnh vô cùng kinh hãi, tự mình đi mời Hàn đại phu tới xem bệnh cho bà, Hàn đại phu là vị đại phu tốt cẩn thận, cặn kẽ xem bệnh cho bà xong, nói: “Lão phu nhân cũng không lo ngại, hơn nữa thân thể vô cùng khỏe mạnh, sẽ là một vị lão phu nhân trường thọ.”

Lương Vô Bệnh yên tâm, cảm tạ lại tạ Hàn đại phu.

Trấn Quốc công phu nhân té xỉu vô dụng, hôn sự của Lương Luân và cửu công chúa đã xác định, sau khi ý chỉ tứ hôn hạ xuống, rất nhanh thành thân. Sau khi kết hôn, Trấn Quốc công phu nhân lại bày trò cũ, nghĩ cách len lén sai người đến phủ trưởng công chúa đưa tin, để Lương Luân lặng lẽ về thăm bà. Thế nhưng những người này đều bị cửu công chúa vô tình đẩy về, “Cách mỗi năm ba ngày phò mã sẽ đến phủ Trấn Quốc công thỉnh an, lão phu nhân nhớ hắn đúng không? Đến lúc đó gặp cũng vậy.” Vốn không chịu thả người về.

Trấn Quốc công phu nhân giận sôi lên.

Cho dù tức giận như vậy, thân thể bà còn rất khoẻ mạnh, hơi bị trường thọ.

Cho nên, đừng nói cái gì mà bà lớn tuổi, không sống khỏe được lâu, vì thế phải nhường bà nọ kia. Có vài người lớn tuổi rất trường thọ.

Phó Bảo cô nương đau lòng thất vọng, mặc cho cha mẹ làm chủ gả cho vị tử đệ huân quý bình thường. Người này tất nhiên không thể so sánh với Lương Luân, sau khi cưới Phó Bảo thường xuyên âm thầm hao tổn tinh thần, len lén rơi lệ, buồn bực không vui, chồng của nàng thấy cũng không thích, dần dần xa lánh nàng, cuộc sống của Phó Bảo rất không hạnh phúc.

Sau khi chiếu thư tứ hôn hạ xuống, Đàm Tuệ cũng như đưa đám một trận, sau lại chuẩn bị lên tinh thần, liên tiếp đến phố Trường Anh, muốn La phu nhân tìm một nhà chồng tốt cho San tỷ nhi.

La phu nhân nhớ tới chút tình nghĩa ngày xưa, hỏi nàng như thế nào được coi là nhà chồng “Tốt”.

Đàm Tuệ tỏ vẻ mơ ước, “Có gia thế, nếu không phải Công Hầu bá phủ, cũng phải là trâm anh nhiều đời; con rể nhân tài được tốt, cần đầu có đầu, cần tướng mạo có tướng mạo, cần tài hoa có tài hoa; cha mẹ chồng tốt, không thích gây sự; chị em bạn dâu cũng phải tốt, bằng không San tỷ nhi sẽ bị chèn ép…”

Nàng nói linh tinh lang tang một đống, La phu nhân nghe được choáng váng đầu.

Đàm Tuệ yêu cầu như thế, ai dám làm mai cho khuê nữ nàng?

“Biểu tỷ, ta thật sự vô năng vô lực.” La phu nhân thành thật nói: “Ta không biết người như vậy.”

Đàm Tuệ không vui, “Biểu muội, ngươi là nhạc mẫu bệ hạ.”

La phu nhân cười, “Đừng nói ta, kể cả hoàng hậu cũng không tìm được cho ngươi con rể như vậy.”

Đàm Tuệ không hài lòng, nhưng cũng không dám ngay mặt nói gì La phu nhân, ngượng ngùng cười, rất không tự nhiên.

Ngược lại San tỷ nhi coi như biết điều, ngày này Đàm Tuệ mang theo nàng đến phố Trường Anh bái phỏng, trùng hợp Lâm Thấm cũng trở lại thăm cha mẹ và ca ca tẩu tẩu, cháu trai nhỏ cháu gái nhỏ, San tỷ nhi tìm một cơ hội, lặng lẽ nói với Lâm Thấm: “A Thấm, khi còn bé chúng ta luôn chơi chung ngươi nể tình cũ, giúp ta một chút đi. Ta nói thật với ngươi, Thượng gia vốn của cải mỏng, những năm gần đây cha ta lại không tích cóp được gì, cho nên nhà ta thật sự rất nghèo. Ta cũng không dám trông cậy vào cao môn đại hộ gì, ngươi xem có ai tuổi tương xứng, bản thân lại chăm chỉ tiến tới, thay ta lưu ý một người, ta nhờ ơn của ngươi.”

Lâm Thấm trời sinh thích làm mai mối, nếu San tỷ nhi đã cầu nàng, nói chuyện lại mềm mỏng, nàng liền chọn nhi tử của Văn Trung bá Lý Chân trong Kim Ngô Vệ của La Giản cho San tỷ nhi, người này tướng mạo không tệ, cũng có khả năng, bây giờ đã là chỉ huy thiêm sự tứ phẩm, ở độ tuổi này của hắn mà nói đã rất khó được rồi.

San tỷ nhi cực kỳ hài lòng với mối hôn sự này, liên tục nói cám ơn Lâm Thấm, Đàm Tuệ vốn rất không cao hứng, “Con là biểu muội hoàng hậu đó, chỉ gả cho một chỉ huy thiêm sự tứ phẩm, thật mất mặt.”

Sau lại thấy Lý Chân này miệng ngọt biết nói, phủ Văn Trung bá lại rất khách khí, rất coi trọng San tỷ nhi, cũng dần cảm thấy mối hôn sự này không tệ, lại đổi giận thành vui.

Nếu như không phải là có Lâm Thấm giúp một tay, nếu như không phải là San tỷ nhi dựa vào danh tiếng biểu muội hoàng hậu, phủ Văn Trung bá không thể nào cưới San tỷ nhi con dâu như vậy cho Lý Chân. Có thể kết thành hôn sự như vậy, Đàm Tuệ nên thấy rất may mắn mới đúng.

Đây cũng là San tỷ nhi không lòng cao hơn trời như Đàm Tuệ, biết đủ, cũng có mấy phần cơ trí, mới có kết quả như thế.

Sau khi hôn sự của San tỷ nhi định ra, Đàm Tuệ cũng rất ít đến phố Trường Anh. Bởi vì bây giờ La phu nhân quý làm nhạc mẫu hoàng đế, ung dung hoa mỹ, bên cạnh thường vây đầy quý phụ nhân phục trang đẹp đẽ, Đàm Tuệ luôn tự ti mặc cảm khi so sánh với các nàng, nên cũng không nguyện ý lộ diện ở Lâm gia.

La phu nhân thì sao cũng được, nàng đến, La phu nhân cẩn thận chiêu đãi nàng; nàng không đến, cũng sẽ không sai người đi mời nàng.

La phu nhân và Đàm Tuệ đôi biểu tỷ muội này, cuối cùng thành càng lúc càng xa.

---

Tương Dương trưởng công chúa và Lương Vô Bệnh nghĩ đi nghĩ lại, đặt tên cho tiểu nữ anh mới sinh ra là “Giáng”. Giáng, đỏ rực, màu cơ bản của nhân gian.

Lâm Thấm rất thích tiểu a Giáng, thường thường đến phủ Tương Dương trưởng công chúa thăm bé.

Tiểu a Giáng đi đứng rất nhanh, mới tám tháng đã có thể tập tễnh học đi rồi, đám người Lâm Thấm và Tương Dương trưởng công chúa, cửu công chúa, Cao Nguyên Dục dỗ bé học đi, vô cùng vui vẻ.

Lương Luân một thân áo xanh, nhẹ nhàng đến.

“Luân ca ca.” Lâm Thấm thấy hắn, vui sướng kêu lên.

“A Thấm.” Lương Luân mỉm cười.

Cao Nguyên Dục bày cái giá trượng phu, sửa lời Vương phi của hắn, “A Thấm, gọi biểu ca.”

Tương Dương trưởng công chúa cười tủm tỉm nhìn bọn họ, “Một người gọi là Luân ca ca, một muốn đổi giọng gọi biểu ca, xem hai đứa ai chiếm thượng phong.”

Cửu Công chúa ồn ào theo, “Giữa phu thê không phải gió đông bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông, ca ca, A Thấm, xem hai người ai có thể khi dễ được ai.”

Lâm Thấm vốn không cam chịu yếu thế, vào lúc này lại có hai người xem cuộc chiến, nên hăng hái hơn, khí thế hung hăng, “Ta từ nhỏ đã gọi Luân ca ca, vì sao bây giờ phải đổi chứ?”

Cao Nguyên Dục nói liền mềm giọng, “Ta gọi là biểu ca mà. A Thấm, chúng ta phu thê một thể, ta gọi là gì, nàng đương nhiên cũng xưng hô như thế, nàng nói có đúng không?”

Lâm Thấm đảo tròn tròng mắt, “Tại sao ta phải gọi theo chàng chứ? Tại sao không phải chàng gọi theo ta? Cao tiểu bàn, chàng gọi theo ta không phải cũng vô cùng tốt sao. Nào, gọi Luân ca ca.”

Cao Nguyên Dục rất không tình nguyện lầm bầm, “A Thấm nàng thật bá đạo, đây là biểu ca ruột của ta nha.” Mặc dù không tình nguyện, nhưng bị Lâm Thấm uy hiếp, cuối cùng vẫn gọi “Luân ca ca”.

Tương Dương trưởng công chúa cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Cửu công chúa hôn lên mặt tiểu a Giáng một cái, mặt mày cong cong.

Lương Luân cũng khẽ cười.

A Dục nhân nhượng và dung túng nàng như vậy à.

Lâm Thấm thắng lợi, hả hê, ôm lấy tiểu a Giáng hôn một cái vang dội, “Muội muội, muội nói tỷ tỷ có lợi hại không?”

Tiểu a Giáng toét cái miệng nhỏ nhắn cười với nàng, cười đến nước miếng cũng chảy ra, dáng vẻ vừa ngốc vừa đáng yêu, Lâm Thấm rất say mê, “Muội muội không biết nói chuyện, muốn khen tỷ tỷ lợi hại cũng không nói, cho nên không thể làm gì khác hơn đành cười thành như vậy rồi, có đúng không? Ngoan, tỷ tỷ hiểu.”

Mọi người đều cười ngất.

Lương Luân ngồi một lúc, rồi lấy cớ có chuyện, đi trước.

Cửu công chúa không hề để trong lòng, tự mình đưa hắn tới cửa, trở lại tiếp tục chơi đùa với tiểu a Giáng.

Thấy Lâm Thấm ôm tiểu a Giáng hôn rồi lại hôn, Cửu công chúa cười nàng, “Thích hài tử như vậy, không bằng tự ngươi sinh một đứa đi.”

Lâm Thấm cười đưa tay đánh nàng, “Sao ngươi không sinh một đứa chứ.”

Hai người ngươi đánh ta một cái, ta đánh ngươi một cái, hi hi ha ha, rất sung sướng.

Cao Nguyên Dục nghe hai nàng nói, lại nhìn tiểu a Giáng ngây thơ đáng yêu, tim đập thình thịch.

“A Thấm, chúng ta sinh tiểu oa oa đi.” Từ phủ Tương Dương trưởng công chúa ra ngoài, trên đường về nhà, hắn không kịp chờ đợi thương lượng với Lâm Thấm.

Lâm Thấm không vui vẻ, “Bản thân ta vẫn còn con nít đấy, có tiểu oa nhi, ta không chăm sóc được.”

“Ta sẽ chăm sóc.” Cao Nguyên Dục vội vỗ ngực.

“Để nói sau.” Lâm Thấm quay mặt về phía cửa sổ xe.

Trong mắt Cao Nguyên Dục chớp qua nghi hoặc.

Hắn cảm thấy tiểu kiều thê đang giận dỗi, nhưng mà, bọn họ rõ ràng thật tốt, cũng không cáu kỉnh mà…

Buổi tối đi ngủ, Cao Nguyên Dục cầu hoan tiểu kiều thê, Lâm Thấm giống như không vui vẻ, nói thầm nho nhỏ, “Sẽ có tiểu oa nhi nha.”

Trong bóng tối, nghe được câu nói mềm mại hờn dỗi này của Lâm Thấm, Cao Nguyên Dục chấn động toàn thân.

Thật giống như có chỗ nào không đúng… A Thấm rất thích hài tử, nhưng nàng rất sợ có tiểu oa nhi…

Nóng rực trên người Cao Nguyên Dục rút lui từng chút một, dịu dàng ôm tiểu thê tử vào trong ngực, hôn trán nàng, “Ngoan, ta ôm nàng, không làm gì.”

Lâm Thấm rất hài lòng, giống như mèo con nhu thuận nằm trên ngực hắn, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Cao Nguyên Dục không nhúc nhích ôm nàng, mắt lóe sáng trong bóng tối.

Hắn nghĩ tới ngày đó cùng Lâm Thấm nghe lén được lời Tiêu Lan nói, ánh mắt tĩnh mịch.

A Thấm, nàng bị Tiêu Lan lão thái bà kia dọa sợ sao?

Cao Nguyên Dục thương tiếc nhìn tiểu thê tử ngủ say, ấn xuống một cái hôn êm ái lên gò má nàng.

Ngày hôm sau, Cao Nguyên Dục một mình đi Hầu phủ, nói việc nhà với Hầu gia, “Ông ngoại, A Thấm còn có một người cậu, có đúng không? Cậu năm một mực ở Thành Đô.”

Nhắc tới ngũ nhi tử La Quân, vẻ mặt Hầu gia hơi phiền muộn, “Quân nhi từ nhỏ thân thể không tốt, chỉ thích đọc sách, không thích múa thương chơi gậy. Khi còn bé ta chê hắn không có tiền đồ, đánh chửi mấy lần, đại khái hắn mang thù đi, vẫn không muốn hồi kinh.”

Cao Nguyên Dục thoáng nghĩ, nói: “Ông ngoại, nào có nhi tử nào bởi vì bị cha đánh chửi nên ghi thù chứ? Không có chuyện này. Cháu đi Lại bộ thay ngài nói một tiếng, trực tiếp triệu hồi cậu năm về, ngài nói được không?”

Hầu gia tự nhiên không hề không vui, khẽ mỉm cười, “Rất tốt. Ông ngoại có thể gặp được tiểu nhi tử rồi.”

La Quân một mực nhậm chức ở Thành Đô được điều về kinh.

Hắn đã có thê có tử, cả cháu cũng có, lần này điều về kinh, dĩ nhiên cả nhà dời về.

Hầu gia thấy tiểu nhi tử, cháu, chắt, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười vui mừng.

Cao Nguyên Dục không hề có hứng thú gì với những người này, chỉ bái phỏng riêng La Quân, “Cậu năm, những năm này cậu một mực nhậm chức ở Thành Đô, là bởi vì quê của Tô thái di nương là ở Thành Đô, vậy sao?”

La Quân là một người trung niên nho nhã gầy gò, khẽ cười nói: “Những năm gần đây hai mẹ con chúng ta vẫn muốn tránh đi xa xa, cách xa thị phi, nhưng vẫn bị gọi về rồi. Xem ra, có một số việc muốn tránh cũng tránh không thoát được.”

Cao Nguyên Dục lộ vẻ không tán thành, “Cậu năm, ngày trước cháu không nói, nhưng bây giờ là tình thế gì? Tương lai cậu cả là chủ nhân Hầu phủ, cậu năm có lời gì mà không thể thẳng thắn nói ra chứ?”

La Quân im lặng chốc lát, chậm rãi nói: “Từ khi nhận được lệnh của Lại bộ, trong lòng ta đã có hoài nghi. Ta chẳng qua chỉ là tiểu nhi tử thứ xuất ở Hầu phủ, cho dù có cháu ngoại làm hoàng hậu, sao lại nhớ đến ta người cậu không hề quan trọng gì này chứ? Trên đường tới đây, có vài gia quyến quan lại địa phương có lui tới với chuyết kinh, nhưng lại không hề có hứng thú gì với chuyết kinh, chỉ hỏi mẹ đẻ ta. Khi đó ta biết rõ, chỉ sợ có người cảm thấy hứng thú với chuyện cũ vài chục năm trước.”

“Cậu năm thông minh hơn người.” Cao Nguyên Dục khẽ khom người.

La Quân nói: “Xin chờ một chút.”

Trở lại phòng trong, đỡ vị lão phu nhân tóc mai muối tiêu đi ra. Tuy lão bà này tuổi đã hơn lục tuần, nhưng từ trên mặt mày có thể nhìn ra được năm đó đã từng là mỹ nhân.

Cao Nguyên Dục nhìn La Quân cung kính thận trọng đỡ bà, đã biết rõ đây là Tô thái di nương mẹ đẻ của La Quân rồi, nho nhã lễ độ đứng lên chào hỏi.

Tô thái di nương mỉm cười chào hỏi hắn, nói: “Những chuyện cũ năm xưa kia, điện hạ cần gì phải nhắc đến chứ? Vẫn quên đi.”

Cao Nguyên Dục lạnh nhạt nói: “Không phải bổn vương cố ý truy cứu chuyện cũ năm xưa, mà là a Thấm bị dọa.” Thoáng nói qua tình hình hôm đó hắn và Lâm Thấm nghe lén được, “… Tiêu Lan nói, đây là số mệnh của bà ngoại, nhạc mẫu, tỷ tỷ và a Thấm, chạy không thoát.”

Tô thái di nương trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Đại cô nãi nãi sinh hạ hai trai hai gái, hoàng hậu nương nương cũng có ba vị điện hạ một vị công chúa rồi, có thể thấy được Tiêu Lan hoàn toàn đang nói bậy, không đủ làm bằng chứng. Sở Vương điện hạ, ngài nên khuyên nhủ Vương phi, đừng để lời nói xằng nói bậy của Tiêu Lan vào trong lòng.”

Cao Nguyên Dục tỏ vẻ thành khẩn, “Nhạc mẫu từ nhỏ biết mọi việc phải dựa vào bản thân rồi, tỷ tỷ là trưởng nữ trong nhà, thuở nhỏ đã có đảm đương. A Thấm lại là nữ nhi ăn sung mặc sướng, cả đời chưa từng trải qua sóng gió gì. Nàng là một đóa kiều hoa sinh trưởng trong nhà ấm, khác nhạc mẫu, tỷ tỷ, chưa từng trải qua bất cứ mưa gió gì.”

Ánh mắt Tô thái di nương nhạy cảm xẹt qua khuôn mặt hắn, “Nói như vậy, điện hạ nhất định phải hỏi rõ ràng chuyện năm đó rồi hả?”

“Vâng.” Cao Nguyên Dục thản nhiên nói: “Bổn vương phải xóa đi lo lắng hoài nghi trong lòng Vương phi, nàng không thể cả đời sống trong bóng ma bà ngoại khó sinh mà chết mang đến.”