Kiều Nữ Lâm gia

Chương 188



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Tô thái di nương sâu xa thở dài, “Xem ra, ta không nói không được rồi.”

Bà trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi nói đến chuyện năm đó, “Năm Kính Hiếu phu nhân sinh đại cô nãi nãi, ta còn nhỏ, mới mười một tuổi, chỉ là tiểu nha đầu tầm thường ở Hầu phủ thôi. Nữ nhân sinh con là chuyện hung hiểm một chân bước vào quỷ môn quan, ngày Kính Hiếu phu nhân sinh con từ trên xuống dưới phủ tự nhiên đều khẩn trương, ta tuổi còn nhỏ, không đến lượt hầu hạ gần bên, cả viện kia đều không có tư cách đến gần, chỉ quét sân ngoài viện, mắt thấy từng chậu máu được bưng ra từ trong phòng, ta cảm thấy rất sợ, rất sợ…”

Giọng bà chậm lại, Cao Nguyên Dục và La Quân đều giỏi nhẫn nại, không hề thúc giục bà, lẳng lặng chờ bà tiếp tục nói.

Một lát sau, bà mới như từ trong mộng vừa tỉnh nói tiếp, “… Có một nha đầu bưng nước tên là Tĩnh Hương, bình thường đối xử với ta không tệ lắm, khi nàng bưng chậu máu đi qua bên cạnh ta, nhếch nhếch miệng với ta, nói hình như nàng ăn đồ hư rồi, tiêu chảy, khó chịu không thôi, ta khuyên nàng nhịn một chút, nàng gật gật đầu cắn răng rời đi. Nhưng khi nàng lại một lần nữa đi qua trước mặt ta thật sự không nhịn được nữa, nên giao chậu trong tay cho ta, để cho ta thay nàng một lần, nàng muốn đi nhà vệ sinh. Lòng ta rất sợ, định cự tuyệt, nhưng nàng kiên quyết dúi chậu vào trong tay ta rồi vội vội vàng vàng đi, ta không dám chậm trễ, không thể làm gì khác hơn đành thế nàng một lần đi phòng sinh…”

Bà rùng mình.

Sắc mặt Cao Nguyên Dục và La Quân đều nặng nề.

“Phu nhân đã sinh hạ đại cô nãi nãi rồi, ta vốn không nên ngẩng đầu, nhưng ta quá hiếu kỳ rồi, không nhịn được len lén nhìn phu nhân, thấy sắc mặt phu nhân rất trắng, rất mệt mỏi, nhưng khi nhìn hài nhi nho nhỏ bên cạnh, phu nhân cười, dịu dàng như vậy, thánh khiết như vậy… Mặc dù ta chỉ nhìn hai lần, nhưng vẫn nhớ rất rõ ràng dung mạo vẻ mặt của phu nhân, dịu dàng, thánh khiết, không có từ khác có thể hình dung được… Ta bưng máu ra ngoài, vừa đúng Tĩnh Hương cũng từ nhà vệ sinh ra ngoài, vội vã cảm tạ ta, rời đi… Về sau ta không gặp lại Tĩnh Hương nữa.” Giọng bà rất khổ sở.

“Phu nhân đột ngột đi. Lúc Hầu gia trở lại chỉ thấy được thi thể của phu nhân, khổ sở sắp phát điên. Hễ là người hầu hạ trong ngoài phòng sinh hôm đó đều không có kết quả tốt, hoặc là âm thầm không còn, hoặc bị đuổi đến sơn trang, qua vài ngày rồi đi, tóm lại, không có một ai sống sót. Mà ta, ngày đó không ai lưu ý đến ta đây một tiểu nha đầu, ta, có lẽ là người duy nhất từng đi qua phòng sinh mà còn sống rồi.”

La Quân thở phào, nắm chặt lấy tay bà.

Bà vỗ vỗ La Quân, cười khổ nói: “Nói ra thật xấu hổ, mặc dù ta coi như là thiếp thị của lão Hầu gia, nhưng mà ta và lão Hầu gia vốn không hề nói chuyện nhiều…” Bà giống như cảm thấy rất khó giãi bày, nhưng mà, suy nghĩ một chút, bà vẫn cắn răng nói: “Ngày đó Hầu gia uống say, Tiêu Lan thân thể bất tiện, chọn nha đầu đi vào hầu hạ, bà chọn trúng ta trong mấy nha đầu, khi đó ta bị sợ đến hồn bay phách tán. Tiêu Lan người này rất nham hiểm, hễ là nha đầu đã từng hầu hạ Hầu gia bà ta đều không chịu bỏ qua, ta không muốn chết! Hôm sau ta nhân lúc người ta không để ý chạy đến trước mặt thái phu nhân, nói dối sau khi ta hầu hạ Hầu gia đã mơ thấy một con gấu nhào về phía ta, thái phu nhân rất vui mừng, nói gấu hiện ra trong mộng, có thể thấy được ta sinh cháu trai cho thái phu nhân, nên thu xếp một viện nhỏ cho ta, lại sai hai ma ma tới chăm sóc ta. Mặc dù Tiêu Lan hiểm độc nữa, nhưng không dám giở trò ở trước mặt thái phu nhân, ta cứ chạy thoát được tính mạng như vậy, sinh hài nhi. Sau đó, ta vẫn ru rú trong nhà, trừ chăm sóc nhi tử, một mực chẳng quan tâm chuyện khác, lại không dám tiếp cận tới trước mặt Hầu gia. Có lẽ Tiêu Lan thấy ta không tranh thủ tình cảm, không đáng để lo, dần dần cũng không quản ta nữa. Sau khi a Quân trúng cử tìm cách ra ngoài nhậm chức, ta cầu xin thái phu nhân, nói Hầu gia vốn không nhận ra ta, ngũ thiếu gia ở bên ngoài lại không ai chăm nom, còn không bằng để ta đi theo. Thái phu nhân rốt cuộc vẫn thương cháu trai, nể tình a Quân nên đồng ý. Ta rời khỏi Hầu phủ, cảm giác sống sót thật sự, Thành Đô vốn là quê quán của ta, sau khi ta đến đây cũng không muốn rời đi. A Quân không có dã tâm gì, kể cả thăng quan đều không nghĩ đến, người một nhà chúng ta cứ yên phận sống qua nhiều năm như vậy…”

Cao Nguyên Dục nhìn bà mấy lần, trịnh trọng nói: “Có một số việc ngài vẫn không có cách nào nói với lão Hầu gia được, đây cũng không trách được ngài. Thứ nhất thấp cổ bé họng, không dám tùy tiện mở miệng, thứ hai cho dù bỏ qua được thân thể, nhưng không nhất định có thể kéo được kẻ ác xuống ngựa, ngược lại hại hai mẹ con không còn tính mạng. Cái này, cho dù ngài không nói, nhưng bổn Vương vẫn biết, lão Hầu gia thông tình đạt lý, cũng nhất định hiểu được.”

Tô thái di nương nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầm giật mình.

Sở dĩ bà nói toàn bộ chuyện với lão Hầu gia ra, đơn giản là để giải vây cho mình, nói rõ tại sao những năm qua bà vẫn trầm mặc không mở miệng, không ngờ Cao Nguyên Dục nhạy cảm như vậy, lập tức đã hiểu rõ được ý đồ của bà.

“Sở Vương điện hạ thật thông tuệ.” Bà càng không dám xem thường Cao Nguyên Dục.

Chính bà cũng là người thông minh – nếu như không thông minh, đoán chừng không sống được tới hôm nay, cỏ trên mộ đã sớm um tùm --, rất biết xem xét thời thế, nên thành khẩn nói: “Mặc dù khi ở phòng sinh ta chỉ liếc nhìn hai lần, nhưng mà, cả đời ta đều không thể quên được mặt mũi phu nhân. Sở Vương điện hạ, những năm gần đây ta đã thấy dáng vẻ con dâu sinh con, nhìn thấy dáng vẻ cháu dâu sinh con, ta có thể rất khẳng định nói cho ngài biết, ít nhất khi ta nhìn thấy phu nhân, phu nhân tuyệt đối không có dấu hiệu hậu sản rong huyết! Nhưng mà, bởi vì ta chỉ vào phòng sinh một khoảng thời gian rất ngắn, chỉ nhìn phu nhân hai lần, hơn nữa ta thật sự chỉ là người thấp cổ bé họng, cho nên, ta có thể nói cho Sở Vương điện hạ, cũng chỉ nhiều như vậy.”

Tuy Tô thái di nương chỉ nói nhiều như vậy, nhưng Cao Nguyên Dục đã cảm thấy thu hoạch được không ít.

Ít nhất, hắn biết Tiêu Huỳnh đã từng rất bình thường; ít nhất, hắn biết hễ là người đi qua phòng sinh, cuối cùng đều chết hết, một người đều không còn sống.

Ở đây nhất định có âm mưu.

Nếu vạch trần âm mưu này, như vậy, Lâm Thấm sẽ biết không có cái gọi là số mệnh. Nàng sẽ đau lòng, khổ sở, tức giận thay bà ngoại, nhưng nàng sẽ không sợ hãi mang thai sinh con nữa, cũng sẽ không sống trong sợ hãi và lo lắng.

Cao Nguyên Dục đi thỉnh giáo Hàn đại phu, nếu như sau khi sản phụ sinh hài tử xong vẫn tốt đẹp, có người muốn hãm hại, vậy có cách nào khiến sản phụ chảy nhiều máu mà chết?

Trên mặt Hàn đại phu thoáng qua vẻ kinh ngạc lại chán ghét, “Ta có một vị sư huynh, y thuật cực tốt, nhưng không đi chính đạo, thích nghiên cứu chế tạo các loại thuốc độc, thuốc hại người. Hắn đã từng khoe khoang với ta, có một loại thuốc người thường uống vào không có vấn đề gì, nhưng nếu sản phụ uống vào, sẽ bị chảy máu quá nhiều mà chết. Loại thuốc này cho dù đại phu có kinh nghiệm phong phú đi kiểm nghiệm đều không kiểm nghiệm ra được.”

Cao Nguyên Dục vội hỏi: “Vị sư huynh này của ngài hiện giờ đang ở đâu?”

Hàn đại phu cười khổ, “Hắn hại thảm ta, rồi biến mất không thấy.”

Năm đó Hàn đại phu vốn có chồng có con, một nhà ba người, hạnh phúc tốt đẹp. Sau đó sư huynh của Hàn đại phu Lăng Hư chữa bệnh cho ái thiếp của một quan to, bệnh tình của ái thiếp này cũng không khó trị, nhưng thê thiếp trong nhà hắn tranh đấu rất lợi hại, thuốc của Lăng Hư bị đổi rồi, cuối cùng ái thiếp này không trị mà chết. Quan to này trút giận sang người khác, không chỉ đánh Lăng Hư gần chết, còn đập nhà Hàn đại phu nát bươm, trượng phu của Hàn đại phu giảng đạo lý với bọn họ, lại bị đánh cho một trận tàn nhẫn, thư sinh yếu đuối, vì vậy bỏ mạng. Tiểu nữ nhi mới được bao tháng, bị dọa sợ, vài ngày sau cũng thoi thóp một hơi, không còn rồi. Quan to này thế lớn, Hàn đại phu lý luận với hắn tự nhiên không thành, tố cáo hắn, vốn không có nha môn nào dám nhận. Hàn đại phu tích tụ trong lòng, nên mới lập ra lời thề không xem bệnh cho quan phủ. Lăng Hư vốn thích chế độc, kể từ sau sự kiện kia càng thêm không chịu làm đại phu tốt, chuyên đi làm chuyện xấu.

“Hàn đại phu, tên quan to kia…” Trên mặt Cao Nguyên Dục thoáng hiện vẻ giận dữ, trầm giọng hỏi.

Hàn đại phu nói ngắn gọn: “Đã bị bệ hạ xử quyết.”

Cao Nguyên Dục bình tâm lại, “Như vậy, sư huynh của ngài…?”

Hàn đại phu cau mày, “Bệ hạ đã hạ lệnh lùng bắt. Nhưng mà, người này hành tung bất định, muốn bắt được hắn, không phải chuyện dễ.”

Hoàng đế tự nhiên không thể để cho một đại phu giỏi chế độc tùy ý nhảy lên trong quốc thổ của hắn, đã sớm hạ mật lệnh lùng bắt. Về phần ngày nào bắt được Lăng Hư, vậy khó nói.

Cao Nguyên Dục nói “Đã là chuyện mấy chục năm trước rồi. Người tham dự vào chuyện năm đó đã vắng mặt toàn bộ trên nhân thế, muốn tra chân tướng, thật sự rất khó. Nhưng mà, thật ra ta cũng không định tra chân tướng, chỉ muốn để cho Vương phi của ta thoát khỏi ám ảnh chuyện cũ. Cho nên, ta định…”

“Ngươi định làm gì?” Hàn đại phu hỏi.

Cao Nguyên Dục cười cười, nói lảng sang chuyện khác.

Hắn đã quyết định rồi, nếu như tra được đương nhiên tốt, nếu như thật sự không tra được, không ngại lập một lời nói dối hoàn mỹ vô khuyết, mở lòng Lâm Thấm.

Tóm lại, hắn không thể để cho Lâm Thấm sống trong bóng ma.

Cao Nguyên Dục vừa bắt tay tra chuyện năm đó, vừa vắt hết óc nghĩ thiết kế một chuyện xưa có thể tự bào chữa, để nói cho Lâm Thấm nghe.

Lâm Thấm rất ngây thơ, nhưng rất thông minh, muốn dỗ dành nàng tin tưởng cũng không phải chuyện dễ, cho nên Cao Nguyên Dục vì chuyện này đã hao hết tâm cơ.

Khi Cao Nguyên Dục đang sử dụng toàn bộ thông minh tài trí bịa chuyện xưa, Lăng Hư cuối cùng bị bắt rồi.

Hắn người này hành tung không cố định, thật sự rất khó bắt, nhưng mà có mật lệnh của hoàng đế, các quan viên không dám không tận tâm. Khi các quan viên tận tâm, thật ra lại được việc.

Lăng Hư nhận tội hắn làm rất nhiều chuyện độc ác, bao gồm bán ra một loại thuốc độc dùng cho sản phụ cho một tỳ nữ Tiêu phủ.

Bởi vì Lăng Hư đòi giá cực cao, cho nên có thể mua thuốc độc của hắn đều không phải người bình thường. Hơn nữa Lăng Hư có một đặc tính, hắn là người xấu, cũng là dược si, cho nên sau khi hắn bán thuốc độc ra muốn nhìn thấy tử trạng của người trúng độc, để cải tiến lần sau. Mỗi lần hắn quan sát tử trạng người trúng độc đều ghi chép cặn kẽ, trên bản ghi chép của hắn, viết rõ ràng tướng mạo, ăn mặc, đủ loại tử trạng của người chết, từ miêu tả, xem thời gian, vậy hẳn là Tiêu Huỳnh không sai.

“Thật sự là tỳ nữ Tiêu phủ?” Quan viên Hình bộ lần nữa hỏi tới.

Lăng Hư lười phải trả lời, chỉ lên bản ghi chép. Trên ghi chép này của hắn có ghi người mua thuốc độc là do người quen dẫn tới, nói là tỳ nữ Tiêu gia.

“Là một tỳ nữ dung mạo rất đẹp, phong thái chỉnh tề.” Lăng Hư lười biếng nói.

Trong tất cả những người mua, hắn khắc sâu ấn tượng tỳ nữ này nhất. Bởi vì nàng rất đẹp, đầy vẻ phong tình, cũng quá nham hiểm. Nữ tử như vậy, là kiểu hắn thích.

“Trên người nàng có mùi đồ vu hương.” Lăng Hư nhớ lại chuyện năm đó, “Mùi đồ vu hương rất đặc biệt, nếu vùi sâu dưới đất, trong đất đều có mùi thơm; công chúa ngồi liễn xa xuất hành, giắt hương này trong túi ngọc, đầy đường cũng thơm. Khi đó ta tốn số tiền lớn mua một chút, rất quen thuộc với mùi thơm này, ngửi thấy được trên người nàng có mùi thơm này, đã biết rõ nàng nhất định là tỳ nữ thân phận không tầm thường. Nàng cái gì cũng tốt, chính là hơi lớn tuổi, vừa nhìn đã biết rõ không phải thiếu nữ mười sáu.”

Tỳ nữ có thể có đồ vu hương, hơi lớn tuổi…

Cao Nguyên Dục thoáng nghĩ, trở về bẩm báo hoàng đế, mang Lăng Hư ra khỏi đại lao Hình bộ, dẫn tới hẻm nhỏ phía sau Hầu phủ.

Lăng Hư nhận ra Tiêu Lan, “Mỹ nhân nhi, chúng ta lại gặp mặt. Hân hạnh, hân hạnh.”

Tiêu Lan không chịu thừa nhận, Lăng Hư cười nói: “Thôi đi, sau này ngươi còn muốn tìm ta mua xuân dược, ta không muốn lấy tiền của ngươi, yêu cầu ngươi cởi xiêm áo xuống cho ta xem. Trước ngực trái của ngươi có một nốt ruồi đỏ, có đúng không? Có cần cởi quần áo nghiệm chứng không?”

Tiêu Lan trắng bệch mặt.

Đến một bước này, chân tướng năm đó cuối cùng phơi bày khắp thiên hạ.

Tiêu Huỳnh không phải thật sự hậu sản rong huyết, mà bị Tiêu Lan thiết kế hại chết.

Sau khi bà bể mộng hoàng hậu, người môn đăng hộ đối đều không muốn cầu hôn bà nữa, thanh thế Tiêu gia cũng không còn lớn như trước, mắt thấy bà sẽ biến thành gái lỡ thì rồi. Tiêu thái phu nhân tràn đầy tiếc nuối nhắc tới với bà, “Vốn La Khởi tới cầu hôn, đáng tiếc ta cự tuyệt, còn gả Tiêu Huỳnh đi. Ngược lại tiện nghi Tiêu Huỳnh.”

Tiêu Lan là người độc ác, thấy Hầu phủ quyền thế, La Khởi tiền đồ vừa đúng, sinh lòng “Cướp rồi thay thế vào đó”, thừa dịp cửa ải Tiêu Huỳnh sinh con, mua thị nữ La phủ, trộn lẫn bí dược vào trong bát súp của Tiêu Huỳnh, hại tính mạng Tiêu Huỳnh. Sau đó bà lại thêm mọi cách lấy lòng thái phu nhân, ban đầu thái phu nhân muốn cưới con dâu chính là bà, vẫn không nhìn trúng Tiêu Huỳnh, vì vậy lợi dụng lý do “Nội trợ thiếu người”, sau khi Tiêu Huỳnh qua đời đã cưới Tiêu Lan vào cửa.

Mặc dù Hầu gia hoàn toàn vì bất đắc dĩ mà cưới Tiêu Lan, nhưng không chịu viên phòng với bà, phải đợi một năm sáu, hiếu kỳ tròn mới được. Tiêu Lan nào đợi được? Nếu Hầu gia không viên phòng với bà, bà ở La gia luôn không yên lòng, giống như địa vị không được xác định. Bà nghĩ đến Lăng Hư, tự mình đi đòi hắn thuốc – Hầu gia không phải nam nhân bình thường, bà sợ xuân dược bình thường vô dụng, muốn hiệu quả đặc biệt.

Lăng Hư trong lòng yêu bà, nhân cơ hội muốn chiếm tiện nghi, Tiêu Lan dã tâm lớn, lá gan cũng lớn, khẽ cắn răng đã đồng ý rồi. Ai ngờ nhiều năm sau, Lăng Hư cứ chỉ điểm bà như vậy.

Sau khi chân tướng rõ ràng, Hầu gia giận dữ, không để ý đến đám người La Anh và Thẩm Minh Châu ngăn cản cầu khẩn, mang Tiêu Lan lên ngựa, phóng ngựa bay nhanh, đi đến trước mộ phận Tiêu Huỳnh, muốn lóc xương róc thịt Tiêu Lan, báo thù thay Tiêu Huỳnh.

Tiêu Lan nào chịu được đau đớn như vậy? Đụng đầu vào mộ bia, khí tuyệt mà bỏ mình.

Bà hại tính mạng Tiêu Huỳnh, cũng làm hại một trai một gái của Tiêu Huỳnh ăn hết khổ cực, nhưng từ sau khi đám người Lâm Đàm, Lâm Thấm vào kinh bà vẫn cam chịu, sau lại ăn hết khổ cực nhiều năm, bị ghen tỵ hành hạ đến gần như điên cuồng, cuối cùng đổi lấy kết cục thảm đạm lại tàn khốc như vậy.

La Anh và Thẩm Minh Châu đuổi tới rồi, mấy người Lâm Phong, La Thư và Lâm Đàm, Lâm Thấm cũng đuổi tới rồi.

La Anh và Thẩm Minh Châu thấy thi thể Tiêu Lan, thất thanh khóc rống.

“Sao cha có thể ác độc như vậy? Bà là mẹ ruột con.” La Anh thét chói tai về phía Hầu gia.

Hầu gia tung một cước, đạp nàng bay ra ngoài.

Thẩm Minh Châu bị sợ đến ngây ngốc.

Hầu gia đạp bay La Anh, ngửa mặt lên trời rơi lệ, “Huỳnh Huỳnh, ta thật có lỗi với nàng! Ta cưới nữ nhân hại nàng, sinh con dưỡng cái với ả, ta cũng là người hại nhi nữ nàng sinh…” Đôi mắt đẫm lệ, ông vung cương đao lên, chém cổ mình!

“Ông ngoại!” Khi đám người Lâm Đàm và Lâm Thấm đi tới vừa hay nhìn thấy một màn này, hồn bay lên trời.

Hoàng đế và Cao Nguyên Dục đồng thời phát ra ám khí, đánh rơi cương đao trong tay Hầu gia.

“Ông ngoại.” Lâm Thấm khóc chạy về phía ông, “Sao ông có thể như vậy chứ? Ông ngoại, chúng cháu không trách ông, ông bị người xấu lừa, cũng không phải cố ý có lỗi với bà ngoại. Ông không thể như vậy, ông không thể như vậy…” Ôm lấy Hầu gia, nước mắt giàn giụa.

“Ông ngoại, ngài không thể chết được.” Lâm Đàm đi nhanh tới đây, “Ngài thiếu bà ngoại, cũng chính là thiếu chúng cháu, ngài phải sống tiếp, hơn nữa phải rất trường thọ, yêu thương chúng cháu, chăm sóc chúng cháu thay bà ngoại!”

“Đúng vậy.” La Thư khóc như mưa, “Ta đã không có mẹ rồi, ngài còn định để cho ta không có cha sao?”

Thẩm Minh Châu len lén đứng dậy từ dưới đất, đến bên cạnh La Anh đã lăn một vòng, “Nương, nương.” Nhỏ giọng gọi nàng.

La Anh ngất xỉu, thật lâu sau mới chậm rãi tỉnh lại, “Châu nhi, ông ngoại con muốn tính mạng ta, ông là cha ruột của ta…”

Thẩm Minh Châu vội vàng che miệng nàng, lo lắng, nhỏ giọng nói cho nàng biết, “Ông ngoại muốn vung đao tự vận đấy, ông quá đau lòng! Nương, ngài đừng để ý, ông không cần cả tính mạng của mình, nào còn nhớ được ra ngài chứ.”

La Anh nửa tin nửa ngờ, “Là như vậy sao?’

Thẩm Minh Châu chảy nước mắt gật đầu, ôm nàng thật chặt vào trong ngực.

Thẩm Minh Châu dỗ dành La Anh như dỗ hài tử, nhưng nàng biết, không giống rồi, tất cả đều không còn giống, ngày trước Hầu gia vẫn nể tình họ là huyết mạch La gia, tóm lại chịu chăm sóc bọn họ. Hiện giờ Tiêu Lan thành hung thủ sát hại Tiêu Huỳnh, Hầu gia còn có thể đối đãi với bọn họ giống như trước kia sao? Còn có Lâm Đàm, nàng đã quý làm hoàng hậu, chẳng lẽ nàng có thể khoan dung cho con cái, cháu của Tiêu Lan sống trên nhân thế sao?

Thẩm Minh Châu lạnh cả người, hàm răng trên hàm răng dưới va vào nhau.

“Ông ngoại không sáng suốt nhận người, không có mặt mũi sống tiếp rồi.” Hầu gia gian nan, chậm rãi nói.

Lâm Thấm ôm ông khóc, “Không cho nói như vậy, ông ngoại, cháu không cho ông nói như vậy.”

Cao Nguyên Dục bước nhanh đi tới bên cạnh Lâm Thấm, sắc mặt thành khẩn, “Ông ngoại, nếu ngài một mực ở kinh thành, ở nhà, vậy ngài quả thật không thể đẩy trách nhiệm. Nhưng ngài hàng năm thủ biên quan, trong một năm ở nhà được mấy ngày chứ?”

La Thư cũng được Lâm Phong đỡ tới, khóc nói: “Ta hiểu, ngài cho rằng trong nhà có thái phu nhân, có mẹ ruột của ngài, nên cho rằng chuyện gì đều có thể giao cho bà ta, ai biết bà ta không thích nương ta, thích Tiêu Lan, nên Tiêu Lan có thể thu mua thị nữ ở La gia, sát hại Hầu phu nhân…” Nghĩ đến mình vừa mới ra đời mẹ ruột đã bị người hại chết, dựa vào vai Lâm Phong khóc rống không dứt.

Hầu gia được nữ nhi và cháu ngoại khuyên hồi lâu, chợt lớn tiếng bi thương, buông Lâm Thấm ra, nhào tới bên cạnh mộ bia Tiêu Huỳnh, đụng đầu vào bia, vết máu loang lổ, Lâm Thấm và Lâm Đàm, La Thư vội đi qua cản ông, hoàng đế lại nói: “Lão nhân gia phát tiết ra là được. Nếu giấu ở trong lòng, ngược lại sẽ sinh bệnh.”

Lâm Phong tán đồng gật đầu.

Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm cùng nhau khuyên Hầu gia, “Bà ngoại dưới suối vàng biết cũng không muốn ngài như vậy.”

Hầu gia siết chặt tay hắn, giống như kìm sắt kẹp làm đau hắn, “Dục nhi, đồng ý với ta, tự mình chăm sóc thê tử của ngươi, không được đưa nàng cho bất cứ kẻ nào, cho dù người nọ là mẹ ruột của ngươi, cũng không thể.”

Cao Nguyên Dục trịnh trọng gật đầu, “Dạ, ông ngoại, cháu nhất định tự mình chăm sóc a Thấm, tuyệt đối không mượn tay người khác.”

Hoàng hôn phủ xuống, Hầu gia thê lương bi thương trong ánh chiều tà còn sót lại, khiến người ta thảm thương.

La Giản cũng cưỡi khoái mã chạy đến, xuống ngựa, lảo đảo đến bên cạnh Hầu gia, “Cha, ngài không sao chứ?”

Hầu gia mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

La Văn Lễ và La Văn Tích ở trong hẻm nhỏ sau Hầu phủ mà oán trách, hiện giờ, bọn họ không thể tiếp tục ở đây được nữa.

Hầu gia không muốn nhìn thấy hậu nhân của Tiêu Lan nữa, cũng biết hoàng đế không tha cho bọn họ, trục xuất toàn bộ khỏi kinh thành, đến Tây Bắc hội họp với La Châm.

La Anh vốn không muốn đi Tây Bắc, làm ầm ĩ một phen. Nhưng mà, vào lúc này La Văn Lễ và La Văn Tích không lo nổi thân mình, Thẩm Minh Châu nản lòng thoái chí, không có ai đến khuyên nhủ nàng.

Thẩm Minh Châu sinh ra và lớn lên ở kinh thành, nghĩ đến vùng đất khổ cực Tây Bắc đã không rét mà run, thật sự không muốn đi cùng.

Đúng lúc ấy, Thẩm Minh Họa qua đời.

Nàng mang thai tròn mười tháng, sinh hạ một tiểu nữ anh gầy gò.

Khang Vương vì vậy mà mắng nàng không biết bao nhiêu lần, “Là ai lừa gạt ta nói ngươi mang thai nhi tử, lừa ta muốn đoạt cung tạo phản? Sớm biết ngươi sẽ sinh khuê nữ, ta việc gì phải mạo hiểm như vậy?”

Thẩm Minh Họa đã sớm xem thường hắn, cũng không để ý đến hắn, Khang Vương nổi giận, dù sao ở nhà không có việc gì, mọi cách hành hạ nàng.

Nếu như Thẩm Minh Họa cầu cứu Hầu gia, sẽ không gặp phải độc thủ của hắn, nhưng kể từ sau khi Thẩm Minh Họa biết nàng và Hoài Viễn Vương hữu duyên vô phận là do Tiêu Lan (nàng cho là vậy), nên hận cả Tiêu Lan và Hầu gia, không muốn mở miệng xin, nên đã lặng yên không tiếng động ra đi.

Sau khi thái thượng hoàng biết được, giận dữ, sai người trông chừng nghiêm ngặt Khang Vương, không cho hắn tự do hành động, càng không cho phép hắn tùy tiện đả thương người. Khang Vương không chịu đựng nổi cuộc sống như thế bao lâu, cùng ra đi với Thẩm Minh Họa.

Tiểu nữ anh gầy teo, đáng thương đó thành cô nhi.

Thẩm Minh Họa dâng thư cho thái thượng hoàng nguyện cả đời không gả, chăm sóc hài tử Thẩm Minh Họa lưu lại. Thái thượng hoàng đồng ý, dời Thẩm Minh Châu và tiểu nữ anh đến một nơi yên tĩnh, Thẩm Minh Châu yên tâm chăm sóc hài tử này, sống nương tựa lẫn nhau với hài tử này rồi.

Đến mức độ vậy rồi La Anh vẫn còn đùa bỡn tính tình đại tiểu thư, La Văn Lễ và La Văn Tích đến bước này nào còn nhân nhượng tôn kính nàng như trước? La Anh còn chưa chịu đựng được đến Tây Bắc, đã hít vào một hơi.

Nàng chết giữa đường, La Văn Lễ và La Văn Tích mai táng qua loa cho nàng, kể cả cỗ quan tài đều không có.

Sau khi đến Tây Bắc, La Châm và La Văn Lễ, La Văn Tích ngày đêm lo lắng hoàng đế hoàng hậu sẽ nhớ tới chuyện xưa, sớm muộn gì cũng có ngày giết bọn họ, thương lượng tới thương lượng lui, nên phản quốc theo địch rồi. Hầu gia một đời anh danh, lại có con cháu như vậy, thống hận đến tột đỉnh, chỉ coi như mình chưa từng sinh dưỡng đám con cháu này. Mấy năm sau, cha con La Châm bị bắt, tất cả chém đầu.

Không ai nói cho Hầu gia biết kết quả của bọn họ, Hầu gia cũng không hỏi.

Kể từ sa khi biết Tiêu Lan là hung thủ sát hại Tiêu Huỳnh, tình cảm của ông đối với đám người La Châm, La Anh đã không giống trước rồi.

Đó là hài tử của ông, cũng là hài tử của hung thủ giết người, ông không có cách nào thương yêu giống như trước kia.

Tiêu Lan sát hại đường muội của mình, gả cho Hầu gia, cuối cùng nhận được chỉ là kết cục như vậy thôi.

--

Hai năm sau, Lâm Thấm mang thai.

Nàng vừa mang thai đã kinh động hết tất cả nhà Lâm gia, cả nhà Hầu gia, còn có đám người hoàng đế hoàng hậu, thái hoàng thái hậu, thái thượng hoàng, “Bản thân a Thấm còn là một hài tử đó, đã sắp sinh con rồi hả?” Người nào người nấy đều không yên lòng.

La Thư chạy tới phủ Sở Vương một ngày ba lần, Lâm Đàm qua lại không dứt đưa các loại thuốc bổ, dược liệu tới phủ Sở Vương, mỗi ngày có thái y vội tới kiểm tra mạch tượng cho Lâm Thấm, thái hoàng thái hậu và thái thượng hoàng không cho nàng tùy tiện đi lại rồi, tự mình đến thăm nàng, Tương Dương trưởng công chúa cười híp mắt nói cho nàng kinh nghiệm mang thai sinh con, Hầu gia dứt khoát đến phủ Sở Vương ở.

Ông không biết chuyện sinh con, nhưng mà, ông có thể nhìn thấy Cao Nguyên Dục, còn có thể nói chuyện giải buồn với Lâm Thấm.

Khi Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh và cửu công chúa đến thăm Lâm Thấm đều rất cảm khái, “Chúng ta đều đã sinh hài tử, nhưng chưa hề gặp trận chiến như vậy.”

Ba người bọn họ làm mẫu thân sớm hơn Lâm Thấm, dĩ nhiên trong nhà đều là bảo bối rất quý giá rất để ý, nhưng nếu so sánh với Lâm Thấm, vậy đương nhiên kém xa.

“Hết cách rồi, ta khiến người khác ưa thích.” Lâm Thấm tự luyến nâng gò má.

“Thật không biết mắc cỡ.” Mở ra rất nhiều xem thường.

Đến lúc thân thể Lâm Thấm càng ngày càng nặng nề, Lâm Đàm luôn luôn trấn định cũng đứng ngồi không yên, tự mình đi thương lượng với Hàn đại phu, “Ngài dừng dạy một thời gian, đi qua với a Thấm, được không?”

Hàn đại phu vốn vân du bốn phương xem bệnh cho người nghèo, Lâm Đàm đã xây dựng đại dược đường tốt nhất cho nàng, trừ kê thuốc cho người nghèo ra, còn mở lớp y dược, miễn phí thu nữ hài có chí học y nhập học, do Hàn đại phu đảm nhiệm lão sư.

Chí nguyện trọn đời của Hàn đại phu là trị bệnh cứu người, vì vậy ở lại kinh thành. Nhưng mà, hiện giờ Lâm Thấm sắp sinh con rồi, Lâm Đàm thật sự lo lắng, muốn Hàn đại phu đi qua Sở Vương phủ canh chừng.

“Ta đi.” Hàn đại phu không chút do dự.

Lâm Đàm trịnh trọng nói cảm tạ nàng.

Hàn đại phu mỉm cười, “Không, ta nên cám ơn ngươi. A Đàm, giống như ta bây giờ có thể cứu càng nhiều người hơn, đây là công lao của ngươi.”

Hàn đại phu đi Sở Vương phủ.

Có thần y như vậy trấn thủ, tất cả mọi người yên tâm.

Nhưng mà, đến khi Lâm Thấm bắt đầu sinh, mỗi người đều ngồi không yên, rối rít tới Sở Vương phủ.

Người của Lâm gia, người của La gia, thái hoàng thái hậu, thái thượng hoàng, hoàng hậu, một người không sót.

Riêng hoàng đế không tới, nhưng sai người không ngừng tới hỏi tin tức.

Vào lúc này Cao Nguyên Dục mồ hôi đầy mặt, nhếch nhác không ra dáng hình, kiễng chân nhìn vào phòng sinh, thiếu chút nữa thành hòn vọng thê.

“Oa a – oa a –” trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc anh nhi vang dội.

“Hài tử sinh ra.” Mọi người đều thần kinh run lên.

Hàn đại phu từ trong phòng sinh mệt mỏi ra ngoài, chạm mặt chính là hơn mười gương mặt bức thiết, “A Thấm như thế nào?”

“Rất tốt.” Hàn đại phu cười nói.

Mọi người mừng rỡ.

“Hài tử như thế nào?” Mọi người vui sướng, sau lại hỏi.

“Là tiểu nữ anh, nặng năm cân sáu lạng, rất khỏe mạnh, rất đẹp, thật đáng yêu.” Hàn đại phu nói vô cùng cặn kẽ.

“Là tiểu a Thấm.”

Trong viện vang lên từng tiếng hoan hô.