Kim Chi Ngự Diệp

Chương 32



Edit: nhinhii1721

“Nương, trước kia ngoại công rất ít khi tiến cung, dặn ta sau này khi đi học võ mang theo công chú cùng đi.”

Dùng xong bữa sáng, Cảnh Nghi và Tiêu Đình cùng nhau thỉnh an Liễu thị, Phủ Tướng Quốc có quy tắc, công tử chưa thành thân thì chỉ cần ở nhà ăn cơm với mẫu thân, đã cưới thê tử thì hai phu thê cùng nhau nấu ăn, người một nhà có thể quây quần bên nhau.

Cảnh Nghi nói xong, Tiêu Đình xấu hổ nhìn Liễu thị cười cười.

“Nên thôi nên thôi, ông quốc công cùng phu nhân quốc công đều đã lớn tuổi, công chúa nên thường xuyên đi thăm hỏi bọn họ.” Ân oán của Từ gia và Hoàng gia, trong lòng Liễu thị hiểu rõ, Từ Nghiễm muốn nhìn ngoại tôn nữ nhiều một chút, cho dù con dâu không phải công chúa, mẹ chồng là nàng đây cũng sẽ không ngăn cản.

“Ta cũng muốn đi.” Thuần ca nhi mong chờ nhìn tân tẩu tử.

Tiêu Đình mới không muốn mang theo đệ đệ, lại giả vờ làm ra bộ dáng suy nghĩ cho Thuần ca nhi, khom lưng xoa đầu của Thuần ca nhi: “Thuần ca nhi còn phải học bài, đợi hôm nào ngươi được nghỉ, tam tẩu lại mang ngươi đi.”

Thuần ca nhi thất vọng chu môi.

Liễu thị cực kỳ vui mừng, Thuần ca nhi còn nhỏ, lúc này cần phải dạy dỗ, nếu con dâu dung túng cưng chiều, ngược lại sẽ không tốt. Kéo tiểu nhi tử về, Liễu thị nghiêm mặt dặn dò tam tử: “Đình Sinh chăm chỉ học, đừng phụ kỳ vọng của quốc công gia với ngươi.”

Cảnh Nghi vuốt cằm: “Mẫu thân yên tâm, ta hiểu rõ.”

Nói xong nhìn Tiêu Đình, hai phu thê xoay người đi. Ngoài cửa xe ngựa đã đợi sẵn, Tiêu Đình ho khan, Cảnh Nghi thoáng nhìn hắn đưa tay nhỏ lên, trong lòng cười khổ, trên mặt lại lộ ra vẻ bình tĩnh, đi qua cầm tay của Tiêu Đình, dìu hắn lên xe ngựa.

Ngồi xong, đợi thật lâu cũng không thấy Cảnh Nghi, Tiêu Đình nghi hoặc đẩy tấm màn ra, chỉ thấy Cảnh Nghi đang xoay mình lên ngựa.

“Ngươi không ngồi xe sao?” Tiêu Đình cắn răng hỏi, nữ nhân này, có phải không muốn ngồi cùng xe với hắn đúng không?

Cảnh Nghi đã ngồi xong, nhìn hắn gật đầu, “Xuất phát?”

Nàng là đi học võ, bị ngoại công nhìn thấy đệ tử ngồi xe ngựa, làm ra bộ dáng quý công tử sợ là sẽ làm cho lão nhân gia không thích.

Tiêu Đình quét mắt nhìn thị vệ ở trước của Phủ Tướng Quốc, giận dỗi hạ màn, không để ý tới Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi phân phó người đánh xe đi trước.

Phu thê bọn họ xuất phát không tính là trễ, chỉ là tới Từ phủ, mới đi tới khu đất trống nằm ở ba gian nhà ngói, xa xa nhìn thấy Trần Cung Cẩn, Hồ Vũ và Đàm Thế Thông đứng ở đằng kia, trong tay mỗi người đều cầm một cây thương gỗ dài, không nhúc nhích tí nào. Dưới mái hiên, Từ Nghiễm thoải mái nằm ở trên một cái ghế nằm, trên mặt che cái mũ rơm không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ.

Bỗng nhiên Cảnh Nghi có dự cảm không tốt, nhìn Tiêu Đình, hai người nhanh chóng bước tới.

“Lão nhân mau đứng lên, Cảnh Nghi và Đình Sinh tới rồi.” Cao thị vẫn đang ngóng trông tân phu thê, cuối cùng cũng trông tới rồi, Cao thị khẩn trương tới gọi trượng phu.

Từ Nghiễm tiếp tục nằm, chờ tiếng bước chân tới trước mặt, ông mới chậm rãi dời mũ rơm, híp mắt nhìn đôi tân nhân.

Cảnh Nghi cúi đầu nhận sai: “Đệ tử đã tới trễ, xin sư phụ trách phạt.”

Tiêu Đình là bị phụ thân trong nhà răn dạy mà lớn lên, vừa thấy bộ dáng Từ Nghiễm liền biết lão nhân này muốn nổi giận, lo lắng Cảnh Nghi chịu tội, vội vàng nhận lỗi lên thân của mình, “Ngoại công, là ta đã dậy trễ lại muốn phò mã chờ ta cùng đi, người tha thứ cho hắn một lần đi?”

Từ Nghiễm nhìn ngoại tôn nữ, lại nháy mắt với thê tử.

Làm phu thê hơn nửa đời người, Cao thị hiểu trượng phu nhất, biết người này đang dạy đồ đệ, ngự tướng sĩ không thích người nhàn rỗi lắm miệng vì vậy vội vàng kéo lấy tay của Tiêu Đình, mang người vào trong: “Bọn họ là nam nhân học võ, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi.” Ngoại tôn nữ mới gả đi, nàng muốn hỏi xem ngoại tôn nữ có quen ở trong Phủ Tướng Quốc hay không. ~~DDLQD

Tiêu Đình không dễ bị lừa như vậy, cương quyết không chịu đi nhìn chằm chằm Từ Nghiễm.

“Đi qua bên kia đứng tấn, nửa canh giờ.” Từ Nghiễm không nhìn ai, chỉ xong địa điểm cho ngoại tôn nữ tế lại úp mũ rơm lên mặt.

Cảnh Nghi không nói hai lời liền muốn đi qua.

Tiêu Đình lại giống như bị sét đánh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Ngoại công, ông.....”

“Công chúa, ta tới trễ vốn phải bị phạt, ngươi đi bồi ngoại tổ mẫu đi.” Cảnh Nghi quay đầu cắt ngang lời của hắn.

Có lòng tốt muốn giúp nàng nàng lại không cảm kích, Tiêu Đình hung hăng trừng mắt nhìn nàng lại trừng Từ Nghiễm một cái, nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng.

Cảnh Nghi đến tới bên cạnh Trần Cung Cẩn, ba người bọn họ nâng thương lên, nàng bày ra tư thế đứng tấn.

Ba người Trần Cung Cẩn cũng không chịu nổi, cây thương nặng như vậy hoàn toàn tựa vào lực của cánh tay đang giơ lên, dựa theo cách nói của lão nhân, chờ bọn họ luyện đến nơi đến chốn liền có thể vận động lực toàn thân để nâng thương, nhưng lúc bắt đầu, bọn họ chưa hiểu được kỹ xảo huyền diệu này chỉ có thể để cho cánh tay chịu khổ rồi.

Có thể nói ba người Trần Cung Cẩn cũng không dễ chịu hơn Cảnh Nghi, Đàm Thế Thông mười tuổi khá hơn một chút, Trần Cung Cẩn và Hồ Vũ lại khổ hơn... Hâm mộ tam công tử Tiêu gia ở bên cạnh cưới được một kiều thê vừa xinh đẹp vừa yêu thương trượng phu.

Mà “kiều thê” Tiêu Đình vừa mới vào nhà liền tới chỗ cửa sổ, bóng dáng trốn tránh lén nhìn Cảnh Nghi, giận Cảnh Nghi hồ đồ tùy ý dể cho lão nhân xử phạt nhưng lại đau lòng đến không chịu được. Nhớ ngày đó hắn cũng đứng tấn, đừng nói là nửa canh giờ, nửa khắc cũng thiếu chút nữa phế đi chân của hắn.

“Đừng nhìn nữa, ngoại công của ngươi không phải phạt hắn, chỉ là muốn xem kiến thức cơ bản của Đình Sinh như thế nào thôi.” Cao thị cầm cổ tay của ngoại tôn nữa vừa kéo vào trong phòng vừa cười giải thích, “Nam nhân tập võ sao có thể không nếm qua một chút khổ cực, Cảnh Nghi yên tâm đi, sau khi ngoại công của ngươi dạy dỗ mười ngày nửa tháng đảm bảo sẽ làm cho Đình Sinh thay da đổi thịt.”

Thay da đổi thịt.....

Chân của Tiêu Đình đều đã mềm rồi.

“Tới đây, hai người chúng ta nói chuyện thân mật một chút.” Ấn tân nương lên giường, Cao thị cười tít mắt nói.

Tiêu Đình ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt tươi cười quá xán lạn của trưởng bối, không hiểu sao trong lòng của hắn có chút sợ hãi.

“Đình Sinh đối xử với ngươi có tốt không?” Cao thị ngồi xuống nắm lấy tay của ngoại tôn nữ, giọng điệu nhẹ nhàng nói.

Tiêu Đình đương nhiên là gật đầu, cúi đầu giả vờ e thẹn nói: “Rất tốt, cha chồng, mẹ chồng đều rất thích ta.”

Cao thị hài lòng cười, cẩn thận hỏi thăm một chút chuyện thường này, cuối cùng mới hỏi tới chuyện quan trọng nhất: “Ban đêm Đình Sinh có săn sóc ngươi hay không?”

Phàm là cô nương xuất giá, lúc trở về nhà trưởng bối nhất định sẽ hỏi chuyện này, cũng không phải là rảnh rỗi không có việc gì hoặc là già mà không đứng đắn mới hỏi thăm chuyện trong phòng của phu thê người ta, mà là muốn xác định con dâu có ổn không, giống như là trong nhà trai đã chuẩn bị xong nguyên khăn, để ý con dâu có phải là còn trong sạch hay không. Trước kia có công chúa xuất giá, trước đại hôn còn an bài nữ quan đi hầu hạ phò mã một đêm, cũng là vì ngộ nhỡ phò mã không được vậy công chúa cũng không cần phải gả đi nữa.

Trước kia Tiêu Đình cùng với đám cẩu bằng hữu có nói qua cái này, rõ ràng là không có bất kỳ kinh nghiệm nào, hắn có thể mặt không đổi sắc mà thổi ngưu lên trời, nhưng bây giờ là hai nữ nhân tán gẫu, Tiêu Đình vừa nghẹn lại không thể không chịu đựng, cứ gật đầu, khẽ nói lung tung: “Được, rất được.”

Đáp án mơ hồ như vậy, xem xét khuôn mặt hồng hồng của ngoại tôn nữ, Cao thị bất đắc dĩ vỗ vỗ vào tay của ngoại tôn nữ nói: “Được rồi, nhìn ngươi thẹn thùng như vậy, ngoại tổ mẫu lại hỏi thêm một câu cuối nữa.” Nói xong lại tiến tới thì thầm vào bên tại của ngoại tôn nữ.

Tiêu Đình đảo mắt, giả vờ quay đầu, sau đó vươn ra một đầu ngón tay.

“Một phút?” Cao thị kinh ngạc hỏi, một phút cũng được nhưng.....

Cao thị không biết nam nhân nhà bên như thế nào, nhưng lão nhân nhà mình lúc còn trẻ sinh long hoạt hổ, bây giờ cao hứng lên cũng vượt quá một phút nha.

Tiêu Đình cảm nhận được sự chấn kinh trong lời nói và đau đớn thâm sâu của nàng, không chút nghĩ ngợi liền giải thích: “Không phải, là một canh giờ.”

Cao thị rốt cuộc cũng nở nụ cười, nghĩ đến bộ dáng nghiêm túc trong sạch lại lạnh lùng của ngoại tôn nữ tế, ban đêm lại lâu như vậy, chắc chắn là cực kỳ hài lòng với tân nương tử rồi.

Tiêu Đình không muốn tiếp tục nói những chuyện này với Cao thị, lại chạy tới trước cửa sổ nhìn lén.

Cảnh Nghi từ ngày đầu tiên quyết định luyện võ đã được Tiêu Ngự và Tiêu Tiệm đề nghị tập đứng tấn, hai chân ngang với mặt đất, hai tay nắm chặt ở bên hông, lưng eo thẳng tắp, mắt nhìn về trước. Trước hôm nay, nàng đã có thể kiên trì trong hai khắc, nhưng hai khắc này tuyệt đối không thoải mái.

Hai chân phát run, tầng tầng lớp lớp đều run rẩy, giống như là sóng biển chuyển động muốn từ bên trong thân thể đánh sập cặp chân kia của chủ nhân.

Mặt trời dần dần lên cao, mồ hôi chảy từ trên trán của nàng xuống trượt đến cằm, vừa tới đáy lại một giọt nữa rơi xuống. Đàm Thế Thông nhỏ tuổi bên cạnh kết thúc khổ huấn trước, tự mình đi tới một chỗ thật xa để duỗi thân, tay chân từ từ bình phục, còn Trần Cung Cẩn và Hồ Vũ cánh tay cầm thương cũng đã run lên, quần áo trước ngực và sau lưng đã sớm ướt đẫm.

Tiêu Đình chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Nghi, lúc thấy Cảnh Nghi kiên trì sắp được hai khắc, ánh mắt của Tiêu Đình đã sớm thay đổi.

Lần đầu tiên hắn bội phục một nữ nhân.

Lúc Cảnh Nghi tuyên bố muốn luyện võ hắn đã bội phục chí hướng của nàng, nhưng ai mà không thể chỉ nói mồm, khi đó sự bội phục của hắn chỉ là cảm xúc nhất thời. Có thể thấy Cảnh Nghi từng chạy quanh hồ, thấy Cảnh Nghi hai tay vững vàng nâng tản đá ba mươi cân lên xuống, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy Cảnh Nghi đứng tấn lâu như vậy. Tiêu Đình rất kính nể này, giống như dòng suối nhỏ hẹp đột nhiên biến thành biển lớn mênh mông.

Hắn vẫn đau lòng như cũ, nhưng lại không hấp tấp tới khuyên can. Bây giờ đi khuyên đi cầu tình, vậy không phải là quan tâm mà là phiền toái, Cảnh Nghi thật sự là muốn học công phu, thật sự là muốn kế thừa thương pháp của Từ gia, hắn rất thích nàng nên chỉ nhìn nàng ở xa, không gây thêm phiền toán cho nàng.

Nhưng mà nhìn nhìn, hai mắt của Tiêu Đình bất giá trở nên trống rỗng rồi.

Không thích bóng dáng của ba người Cảnh Nghi nữa, hắn thấy chính mình trước kia, cái người chỉ biết tìm cách tránh phụ thân để đi ra ngoài chơi bời lêu lổng còn tự xưng là cậu ấm phong lưu, thấy được cái người sau khi phạm sai lầm liền chạy ới trước mặt tổ mẫu, trơ mặt xin tổ mẫu nói giúp hắn là lão tam Tiêu gia, thấy được sau đêm động phòng hoa chúc, cầm kéo do dự hồi lâu, sau cùng để cho “phò mã gia” là người trong lòng uất ức cầm kéo tự mình hại mình đổ máu.

Không có chí khí không có bản lĩnh lại không can đảm, có lẽ là do cái xác nữ nhân bình thường này cho nên gia thế của hắn có chút kính trọng hắn, nhưng Cảnh Nghi, cái người kế thừa huyết mạch của Từ gia, là tứ công chúa tâm cao hơn trời, làm sao có thể để ý tới hắn?

Tiêu Đình rũ vai.

Hắn chỉ nghĩ Cảnh Nghi lạnh lùng vô tình, nhưng không nghĩ tới chính hắn không có ưu điểm để cho người ta thích.

Cao thị vừa giao thực đơn cho nha hoàn, trở về liền thấy ngoại tôn nữ bày ra vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở đằng kia, lấy làm sợ hãi, “Cảnh Nghi, đang suy nghĩ gì vậy?”

Tiêu Đình đầy bụng tâm sự không thể nói với ai, khuôn mặt thân thiết của Cao thị làm cho hắn cảm thấy gần gũi, nghĩ nghĩ, nhịn không được khẽ thở dài: “Ngoại tổ mẫu, nàng luyện tập nghiêm túc như vậy, tương lai nhất định sẽ giống với ngoại công, là đại anh hùng nổi danh tứ hải, ta, ta cái gì cũng không có, nàng có thể sẽ không thích ta nữa hay không?”

Nhận ra sự chênh lệch của hai người, Tiêu Đình đột nhiên cảm thấy đời này hắn có thể sẽ không thể chiếm được trái tim của Cảnh Nghi.

Cao thị đã sớm biết ngoại tôn nữ thích phò mã gia nhiều bao nhiêu, lại nghe ngoại tôn nữ phát sầu vì tình trường của nhi nữ, lần đầu tiên nàng không coi ngoại tôn nữ là hài tử nữa, chỉ đi tới nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai của tiểu cô nương, từ ái nói: “Cảnh Nghi ngươi nói một chút, ngoại tổ mẫu có sở trường gì đáng để cho ngoại công của ngươi toàn tâm toàn ý với ta?”

Tiêu Đình hoang mang ngẩng đầu, ai cũng biết Hộ quốc công Từ Nghiễm chỉ cần một cây Lưu Vân thương có thể phá thiên quân vạn mã, nhưng phu nhân của Hộ quốc công Cao thị, bên ngoài cũng không có tiếng đồn nào đặc biệt. Nhưng mà mẹ con Cảnh Nghi đều lại đại mỹ nhân hiếm thấy, lại nhìn Cao thị, tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng trên mặt vẫn như xưa có thể nhận ra lúc còn trễ chính là quốc sắc phương hoa.

Mỹ mạo sao?

Nam nhân là thích mỹ nhân, nhưng bây giờ khuôn mặt của hắn là của Cảnh Nghi, Cảnh Nghi đâu thể sinh ra sắc tâm.

Cao thị thấy ngoại tôn nữ đánh giá mặt của nàng liền đoán được tiểu cô nương đang suy nghĩ cái gì, không khỏi bật cười sờ sờ mặt của mình, cảm khái nói: “Có thể lúc mới bắt đầu ngoại công của ngươi là bị mặt của ta tóm lấy, nhưng người có đẹp hơn nữa cưới vào nhà khoảng một hai năm, chỉ nhìn mặt thì cũng nhìn đến chán rồi.”

Tiêu Đình kinh ngạc, ngoại trừ mặt thì còn có cái gì?

Giống như là thấy được suy nghĩ trong đầu của ngoại tôn nữ, Cao thị cười chỉ chỉ vào ngực của tiểu cô nương, “Chỉ cần trong lòng ngươi có Đình Sinh, yêu thương hắn chăm sóc hắn, tuy Đình Sinh không nói nhưng trong lòng hắn cũng sẽ hưởng thụ, từ từ biến thành thói quen cuối cùng sẽ không thể rời khỏi ngươi rồi.”

Trên đời này có hai loại nam nhân, có người gặp được cô nương tốt hợp ý, chỉ sống thủ tiết, cho dù mỹ nữ bên ngoài đẹp như mây cũng sẽ không nhìn một cái. Nhưng có người ăn trong bát nhìn trong nồi, cả ngày muốn trái ôm phải ấp, huorng thụ tề nhân chi phúc*.

(*) Tề nhân chi phúc: là hưởng phước khi một chồng nhiều vợ.

Cao thị cảm thấy ngoại tôn nữ tế là một người đứng đắn, như vậy chỉ cần ngoại tôn nữ thật lòng đợi hắn, hai vợ chồng nhất định sẽ có cuộc sống mỹ mãn ân ái.

Tiêu Đình cụp mắt, ra vẻ đăm chiêu.

“Tam ca!”

Trong viện đột nhiên truyền đến âm thanh kinh hoảng của Đàm Thế Thông, Tiêu Đình sửng sốt, ý thức được tiếng “tam ca” kia là gọi người nào, sắc mặt của hắn đại biến, xoay người chạy ra người, chạy tới trước cửa phòng, chỉ thấy Cảnh Nghi té trên mặt đất, Trần Kính Cẩn và Hồ Vũ lần lượt chạy tới trước người nàng muốn đỡ nàng lên.

“Dừng tay!”

Tiêu Đình giận dữ, vừa chạy ra ngoài vừa hét to.

Đó là nữ nhân của hắn, ngoài trừ hắn thì không ai có thể đụng vào!