Kim Chi Ngự Diệp

Chương 33



Edit: nhinhii1721

Ngã nhào trên mặt đất, eo và chân đều không còn sức lực, nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, Cảnh Nghi bỗng nhiên có cảm giác sảng khoái như sắp mọc cánh thành tiên. Từng luồng nhiệt ý phát ra từ chân và eo, đây là biểu hiện do nàng kiên trì đứng tấn trong nửa canh giờ. Lúc đứng tấn rất mệt nhưng bây giờ Cảnh Nghi cảnh thấy thể xác và tinh thần rất dễ chịu.

Nàng nghe thấy giọng nói của Tiêu Đình, nhưng Cảnh Nghi chỉ muốn hưởng thụ, Tiêu Đình vội vã chạy tới, nàng thậm chí vẫn nở nụ cười.

“Bị thương rồi?” Đầu của nàng đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn đã sớm đỏ lên vì phơi nắng, Tiêu Đình hoàn toàn nhìn không ra là nàng đang cười hay là nhếch môi đau khổ, tay nhỏ cầm khăn, ngồi xuống giúp nàng lau mồ hôi.

Công chúa và phò mã ân ái, Trần Cung Cẩn tuân thủ lễ nghi quay lưng lại, đi tới chỗ nghỉ ngơi.

Hồ Vũ phản ứng chậm một bước, ngơ ngác nhìn chằm chằm tứ công chúa đang ngồi xổm ở đằng kia, thật xinh đẹp, đời này hắn chưa từng thấy qua mỹ nhân như vậy, nếu lúc hắn mệt mỏi cũng có một đại mỹ nhân tới lau mồ hôi cho hắn, vậy mỗi ngày hắn nhất định sẽ tê liệt tới mười lần tám lần.

“Đi thôi.” Tiểu quỷ Đàm Thế Thông nắm lấy tay áo của hắn.

Lúc này Hồ Vũ mới chậm rãi rời đi.

Trong mắt Tiêu Đình không có người khác, Cảnh Nghi lại chú ý tới hành động của ba vị sư huynh đệ, nhất thời thu hồi trái tim buông lỏng, ngăn tay của Tiêu Đình nói: “Ta không sao, ngươi về phòng đi.”

Nàng cự tuyệt như vậy, Tiêu Đình thu tay nhìn chằm chằm nàng.

Cảnh Nghi thử đứng dậy, nhưng mới vừa thử duỗi thẳng hai chân thì bên trong đùi giống như là bị cứng lại, chỉ là kéo nhẹ cũng vô cùng đau nhức. Trán lại đổ mồ hôi, Cảnh Nghi hít thật sâu chuẩn bị thử lần thứ hai. Tiêu Đình vừa muốn đỡ nàng thì bên cạnh đột nhiên có một bàn tay to duỗi tới, nắm lấy bả vai của Cảnh Nghi dùng lực một chút liền xách cả người đứng dậy.

Cảnh Nghi lại càng khó chịu hai chân càng không ngừng run rẩy, gần như đứng không vững.

“Đi tới cánh đồng chạy một vòng.” Từ Nghiễm buông bả vai của ngoại tôn nữ ra, giọng nói không vui không giận.

Với cái đạo lý chạy vòng quanh, đứng tấn xong cũng không thể lập tức nghỉ ngơi, đi một chút mới có thể giảm bớt đau nhức.

Cảnh Nghi gật đầu, khó khăn xoay người lại từ từ đi. Tiêu Đình cúi đầu nhìn chân của nàng, chỉ thấy Cảnh Nghi lúc đi gần như là không cong đầu gối. Đoán là nàng cũng không phải là quá khó chịu, Tiêu Đình mím môi, muốn đi theo sau an ủi nàng nhưng lại sợ nàng giống như lúc nãy, không trậ trọng.

“Đi kêu ngoại tổ mẫu của ngươi làm “canh ba tiêu”, trước khi ngủ bôi lên trên eo và chân, sáng mai sẽ không sao, ngoại tổ mẫu sẽ dạy ngươi cách pha chế và xoa bóp.” Thoáng nhìn ánh mắt đau lòng phò mã gia của ngoại tôn nữ, Từ Nghiễm sờ sờ râu, không quá vui vẻ nói. Ngoại tôn nữ rất để ý trượng phu, ngộ nhỡ Tiêu lão tam tâm thuật bất chính, sau này phu thê ở chung ngoại tôn nữ nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

Mắt của Tiêu Đình sáng lên. Canh ba tiêu nghe nói là thuốc trị thương bí chế của Từ gia, chuyên trị các nơi sưng và đau nhức, dùng trước khi ngủ, ngày hôm sau có thể sẽ tốt hơn, bởi vì là khôi phục vào ban đêm nên gọi là canh ba tiêu. Có loại thuốc hay này, Cảnh Nghi lăn qua lăn lại như thế nào thì hắn cũng không cần phải lo lắng rồi!

Lại nhìn Cảnh Nghi một cái, bước chân của Tiêu Đình nhẹ nhàng đi tìm Cao thị.

Cao thị lấy ra hai bình thuốc cao bằng sứ cho ngoại tôn nữ, đây là thứ sắp dùng tới, còn về phương thuốc canh ba tiêu, Cao thị đọc một lần sau đó nói: “Ngày mai ngươi lại cùng Đình Sinh qua đây, ngoại tổ mẫu dạy ngươi, ôi, ngoại tổ mẫu vô dụng không thể cho ngươi thêm một người cậu.....”

Ngoại tôn nữ kết hôn với ngoại tôn nữ tế, nghĩ đến thương pháp, thuốc cao bí chế của Từ gia ở trong tay nàng đều sẽ thay thành họ của người khác, trong lòng của Cao thị cực kỳ áy náy, cảm thấy rất có lỗi với tổ tông của Từ gia.

Tiêu Đình là nam nhân, càng hiểu cái ý nghĩa con nối dòng truyền đối với một gia tộc, cúi đầu trầm tư một lúc, Tiêu Đình rất nhanh liền hạ quyết tâm, trấn an Cao thị: “Ngoại tổ mẫu, trong cơ thể của con cũng có huyết mạch của Từ gia, người chờ ta sinh thêm vài đứa con trai, ngoại trừ đứa con cả, những đứa khác người chọn một, để cho hắn kế thừa họ Từ, sau này truyền cho hắn thương pháp của Từ gia, để cho hắn lại khơi mào Từ gia đại lương.”

Cao thị mừng rỡ, nhưng nhìn chằm chằm ngoại tôn nữ một hồi nàng lại thở dài: “Ngươi muốn lại đơn giản nhưng Tiêu gia không hẳn sẽ đồng ý.”

Tiêu Định vội vàng hỏi: “Ông ngoại đồng ý truyền thụ tuyệt học của Từ gia cho phò mã, cha chồng, mẹ chồng đều đã cảm kích không thôi, lại nói ta sẽ đi khuyên bảo phò mã, bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Ngoại tổ mẫu, chẳng lẽ ngươi cảm thấy cha mẹ chồng của ta là loại người tính toán chi li so?”

Cao thị không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: “Sao có thể, Tiêu tướng quân có dũng có mưu, mẹ chồng ngươi hiền lành hiểu lẽ....”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Cha mẹ được khen ngợi, Tiêu Đình cũng có chút vinh hạnh.

Cao thị đột nhiên nắm lấy cái mũi của ngoại tôn nữ, khẽ cười nói: “Việc này không vội, Cảnh Nghi sinh ngoại tôn của ta trước rồi lại nói.”

Tiêu Đình nhất thời không nói nên lời, hắn chỉ muốn dỗ Cao thị vui vẻ, thật ra là cũng nguyện ý cho con thừa tự Từ gia, nhưng hắn không tính sẽ sinh ngay lập tức nha, Cảnh Nghi có nguyện ý đụng chạm hắn hay không lại là một chuyện khác, suy nghĩ trong bụng có một đứa nhỏ, Tiêu Đình nhịn không được sợ đến run người.

Trong viện, Cảnh Nghi đi đến, Từ Nghiễm gọi bốn đồ tệ truyền thụ nội gia quyền pháp.

“Bắt đầu từ sáng mai, giờ dần* các ngươi rời giường, chạy bộ nửa cnh giờ, luyện quyền nửa canh giờ, giờ thìn* sẽ tới chỗ của ta, bất kể là mưa tuyết nóng lạnh, nếu như vô cớ đến muộn vậy sau này sẽ không cần trở lại đây nữa.” Dạy xong một bộ quyền pháp, vẻ mặt của Từ Nghiễm nghiêm túc phân phó, ánh mắt đảo qua bốn đồ đệ, nhìn đến Đàm Thế Thông nhỏ tuổi nhất, càng đổi thời gian luyện võ của Đàm Thế Thông thành hai khắc.

(*) Giờ dần: Từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng gọi là giờ dần.

(*) Giờ thìn: Từ bảy giờ sáng đến chín giờ sáng gọi là giờ thìn.

Bốn người đồng thanh xác nhận.

Buổi trưa đều ăn ở Từ gia, có cá có thịt có đồ ăn có nước canh, đám người Cảnh Nghi, Tiêu Đình đã sớm ăn quen sơn hào hải vị, chỉ có Hồ Vũ thèm đến ứa nước miếng, nhìn sư Cao thị giống như là nhìn mẹ ruột. Cơm nước xong Từ Nghiễm sắp xếp bốn người Cảnh Nghi đi nghỉ trưa ở tây ốc, tỉnh dậy vẫn còn phải dạy binh pháp.

“Ngoại tổ mẫu....” Tiêu Đình đương nhiên là không muốn Cảnh Nghi ngủ chung một phòng với ba nam nhân, lén lút nhờ Cao thị nói giúp.

Cao thị đương nhiên là không nghĩ tới máu ghen của “ngoại tôn nữ” lại lớn đến mức nam nhân cũng phòng hờ, chỉ coi là ngoại tôn nữ bám người, lại kéo tiểu cô nương sang một bên khẽ khuyên nhủ: “Cảnh Nghi, nam nhân không thể quản chặt được, ngươi thật sự muốn kêu Đình Sinh đến bồi ngươi, bọn Cung Cẩn chắc chắn là sẽ cười Đình Sinh, vậy mặt mũi của Đình Sinh sẽ để ở đâu? Đợi về nhà rồi, phu thê các ngươi dính nhau thế nào cũng được.”  ~~DDLQD

Đều do nàng không không sớm đi thăm ngoại tôn nữ, hại ngoại tôn nữ không đủ hiểu chuyện.

Tiêu Đình chiếm không được lí, lại không thể lấy thân phận công chúa tới phòng của bốn người đồ đệ, đành phải nhẫn nhịn đi theo Cao thị tới chính viện phủ của Hộ quốc công, Cao thị không nỡ để cho ngoại tôn nữ ở trong một cái phòng thô sơ, cố ý sai người thu dọn một tọa viện tử, cho ngoại tôn nữ chuyên dùng.

Nhưng Tiêu Đình chỉ là suy nghĩ nhiều rồi, bốn người Cảnh Nghi mệt mỏi tới trưa, nằm trên giường đất liền ngủ thiếp đi, một câu nói cũng không muốn nói. Ngủ được nửa canh giờ đã bị Từ Nghiễm đánh thức, ba người Trần Cung Cẩn lưu loát nhảy lên, Cảnh Nghi xoa nhẹ chân một hồi mới khó khăn đứng dậy.

May mà buổi chiều chỉ cần ngồi nghe Tử Nghiễm giảng giải binh pháp, không luyện võ nữa.

~~

Mặt trời đỏ nghiêng về phía Tây, khóa võ, khóa văn của ngày hôm nay cuối cùng cũng đã kết thúc.

Cao thị muốn đi tiễn người lại bị Từ Nghiễm kêu lại, đều là hài tử, nàng là trưởng bối tiễn khách cái gì.

“Ngoại tổ mẫu, người trở về đi.” Cảnh Nghi nho nhã lễ độ khuyên nhủ.

Tiêu Đình cũng khuyên nhủ theo.

Cao thị không có nghe lời của trượng phu nhưng lại tiếp thụ tâm ý hiếu kính của đôi phu thê trẻ.

Chân của Cảnh Nghi chua xót đi rất chậm, nàng cùng Tiêu Đình đi tới cửa chính của Từ phủ, ba người Trần Kính Cẩn đã đi xa, trước cửa chỉ còn xe ngựa của phủ tướng quốc mà Tiêu Đình ngồi cùng với tuấn mã Cảnh Nghi cưỡi tới.

“Ngươi vẫn cưỡi ngựa trở về?” Tiêu Đình nhếch môi hỏi người bên cạnh.

Cảnh Nghi muốn ngồi xe ngựa, nhưng Tiêu Đình hỏi như vậy nàng chỉ có thể gật đầu.

Tiêu Đình không lên tiếng.

Cảnh Nghi đi tới trước xe ngựa, dìu hắn lên xe. Lúc Tiêu Đình hoàn toàn ngồi vào trong xe, nàng thu hồi tầm mắt, tay cũng chuẩn bị buông ra, chỉ là ngón tay vừa mới buông Tiêu Đình ra thì hắn đột nhiên trở tay bắt lấy nàng. Cảnh Nghi ngoài ý muốn ngẩng đầu chỉ thấy Tiêu Đình liếc xéo nàng, “Tỏ ra mạnh mẽ cái gì, đi lên đây.”

Nói xong liền đi vào.

Cảnh Nghi ngây người tại chỗ.

Tiêu Đình lại chui ra, một tay đỡ xe ngựa một tay duỗi về phía nàng, nghiêm mặt.

Tuy chân của Cảnh nghi chua xót, động tác chậm một chút nhưng nhảy lên xe ngựa vẫn là không thành vấn đề, chỉ là quét mắt nhìn xa phu cùng gã sai vặt dẫn ngựa, Cảnh Nghi không muốn làm mất mặt của Tiêu Đình, dừng một chút, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy Tiêu Đình tay trái vén vạt áo, chậm rãi lên xe, vẻ mặt lạnh lùng, mi thanh mục tú*.

(*) Mi thanh mục tú: Hình dung người có dung mạo thanh tú, không dung tục.

Tiêu Đình nhìn tay của hai người nắm cùng một chỗ, trái tim xao động cả một ngày dễ dàng bị nhiệt độ trên tay của nàng an ủi.

Vào xe ngựa, Cảnh Nghi khẽ nói cám ơn.

Tiêu Đình miễn cưỡng tựa vào chỗ kia, ánh mắt nhìn khe hở của tấm màn nói: “Ngoại tổ mẫu muốn truyền bí phương “canh ba tiêu” cho ta, tuyệt học của Tuwfc gia đều vào tay của người khác họ, ta thấy lão nhân gia này cũng không phải là không có cảm thụ.”

Cảnh Nghi trầm mặt. Nàng có thể hiểu sự lo lắng của ngoại công và ngoại tổ mâu, nhưng vấn đề con nối dòng của Từ gia, nàng bất lực.

“Ngươi không muốn không công chiếm lấy cơ thể của ta, ta cũng không muốn nhận không lợi ích của Từ gia, sau này con của chúng ta nhiều rồi, cho một đứa thừa tự của Từ gia, sau này ngươi dạy hắn thương pháp của Từ gia, không cần truyền cho con cháu khác họ Tiêu.” Tiêu Đình xoay người nghiêm túc nói, “Ta nói với ngoại tổ mẫu như vậy, nàng rất vui vẻ.”

Cảnh Nghi mím môi, muốn cám ơn nhưng lại không được tự nhiên.

Hài tử còn chưa nghĩ xong là sẽ sinh như thế nào, bây giờ nói thừa tự có phải là sớm quá hay không?

Nhưng nàng nhận tâm ý của Tiêu Đình, “Cám ơn.”

Tiêu Đình nhìn chằm chằm nàng vài lần, thấy nàng không có ý muốn nhiều lời, hắn cũng ngậm miệng lại.

~~

Màn đêm buông xuống, Cảnh Nghi đi tắm trước, trong nước ấm có thêm dược liệu thư gân cốt, ngâm nước một khắc cuối cùng chân cũng không còn khó chịu nữa, nhưng khom lưng chà lau, eo và chân vẫn chua xót như cũ.

Trở lại phòng, thấy Tiêu Đình ngồi xếp bằng ở trên giường, Cảnh Nghi đi tới trước một cái giá nến, mệt mỏi hỏi: “Ngủ?”

Nếu hắn không có việc gì nàng sẽ thổi đèn.

Tiêu Đình sờ sờ bình sứ trong tay áo, gật gật đầu.

Cảnh Nghi thổi từng cái đèn, trong nháy mắt phòng tối đi, nàng đi tới bên giường thả màn lụa trước.

Chờ nàng cởi giày ngồi vào, Tiêu Đình mới đưa ra bình sứ cho nàng xem, mở to mắt nói: “Đây là canh ba tiêu, ông ngoại kêu ta bôi vào trên eo và chân cho ngươi, vẫn còn phải xoa bóp một lúc, thuốc cao mới phát huy hiệu lực.”

Cảnh Nghi trở nên cương cứng, sau khi phản ứng lại liền đưa tay nhận cái bình sứ, “Tự ta làm.”

Tiêu Đình cười lạnh cầm lấy cổ tay của nàng, nhìn thẳng vào nàng nói: “Ngày mai nếu còn muốn tiếp tục luyện võ thì ngoan ngoãn nằm xuống.”

Cảnh Nghi cụp mắt, thắt lưng đùi có bao nhiêu chua xót, nàng rõ nhất nhưng.....

“Chiếu theo loại luyện pháp này của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thói quen.” Tiêu Đình đứng dậy, không khỏi thanh minh ấn nàng nga xuống giường.

Cảnh Nghi nhíu mày, là vì lúc xoay người toàn thân không thoải mái, cũng vì động tác của Tiêu Đình, nhưng nghĩ đến khuôn mặt nghiêm khắc của ngoại công, nghĩ đến sáng mai vẫn còn phải chạy vòng luyện quyền, Cảnh Nghi nhắm mắt lại, hai tay lặng lẽ nắm chặt.

Tiêu Đình nín thở tập trung, sợ nàng hiểu lầm, cố gắng dùng phương thức quân tử cởi áo của nàng rất quy củ. Hai mắt thích ứng với bóng tối, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, có phần khao khát, Tiêu Đình cố gắng chịu dựng, nghiêm trang ngồi bên cạnh Cảnh Nghi, cầm lấy bình sứ, dùng ngón tay lấy một ít thuốc mỡ quẹt lên bụng, mang mùi hương dược thảo nhàn nhạt.

“Ngoại tổ mẫu dậy ta.”

Để phòng hờ nàng ngạc nhiên, trước khi làm Tiêu Đình đã giải thích trước.

Cảnh Nghi không nói chuyện.

Tiêu Đình liếc nàng một cái, cúi đầu, giống như nữ nhân có chút son phấn trên mặt, nhẹ nhàng ấn vài cái vào chân của Cảnh Nghi, thuốc cao mát rượi giống như hạt mưa rơi vào trên đùi, mỗi một ấn của Tiêu Đình, tim và thân của Cảnh Nghi liền run rẩy một phen, đợi tới lúc Tiêu Đình đã ấn xong, tay của nàng đã nắm chặt ga trải giường.

Tiêu Đình cố gắng bỏ qua vị tướng quân đã tỉnh ngủ kia, để cho Cảnh Nghi chống chân trái lên, hắn giúp nàng bôi đều thuốc mỡ trước.

Đầu tiên là chân sau đó là eo, đầu tiên là chính diện sau đó là phản diện.

Bôi thuốc xong, Cảnh Nghi giống như vừa mới đứng tấn nửa canh giờ, toàn thân đều là mồ hôi.

Tiêu Đình đóng xong nắm thuốc mỡ, nghe thấy hô hấp rất áp lực của nàng, hắn từ từ nằm xuống, lại chậm rãi nửa phủ lên người của nàng, buồn bả nói: “Nam nhân đều như vậy, muốn quản cũng quản không được, ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, ta dạy cho ngươi.”

Cảnh Nghi không hiểu hắn đang nói cái gì, cũng không hiểu Tiêu Đình muốn dạy cái gì, nàng chỉ biết là Tiêu Đình mềm mại dựa vào như vậy, nhỏ nhẹ nói chuyện bên tai của nàng, nàng càng cảm thấy khó chịu, giống như có người gãi vào lòng của nàng. Cảnh Nghi nhớ tới buổi sáng trước kia cũng vậy, sau khi đi tiểu có thể khôi phục lại.

“Ta....”

Nhưng lúc nàng chuẩn bị đứng dậy, mệnh môn đột nhiên bị nắm lấy.

Cảnh Nghi nhất thời giống như dây cung kéo chặt, vô giác nắm lấy tay của Tiêu Đình, nhưng Tiêu Đình lại giành trước vội vàng ngồi dậy, đầu gối vào bả vai của nàng nói: “Ngươi nhẫn nhịn, lập tức tốt lên.” Không biết vì sao giọng nói của hắn phát run, giống như ngay cả chính mình cũng không tin.

Cảnh Nghi không biết có nên tin hay không, nhưng giờ này khắc này, nàng hoàn toàn không quản được hoặc là không muốn quản.

Nàng tập trung tất cả khí lực ở khớp hàm, không muốn phát ra bất cứ âm thanh nào.

Nhưng Tiêu Đình có thể nghe được tiếng tim đập thùng thùng của nàng, cho dù nàng không nói nhưng hắn cũng biết bây giờ nàng đang cảm thụ....

Chắc chắn là thích.