Kim Chi Ngự Diệp

Chương 37



Edit: nhinhii1721

Đuổi Cảnh Nghi đi, Tiêu Đình nhe răng nhếch miệng thu thập chính mình. Trước kia sợ nhất là bị phu thân đánh bằng roi, đêm nay Tiêu Đình mới biết được, cái gì gọi là đau chân chính, đau đến sống không bằng chết, nếu không phải là Cảnh Nghi, đổi là người khác, hắn nhất định sẽ đạp người kia một cước!

Cái gì mà sự vui vẻ của phu thê, vui vẻ cái rắm!

Thật không dễ dàng mới tóm được cái quần lụa bị xé nát, Tiêu Đình hít thở lau qua loa, muốn nhìn xem tình huống tới cùng là có bao nhiêu thê thảm, phòng tối như mực. Tiêu Đình lại càng không sảng khoái, hướng về phía gian cửa của nhà chính kêu Cảnh Nghi: “Người đâu!” Tự mình thoải mái liền không quan tâm tới hắn nữa phải không? Đều nói nam nhân kéo quần lên sẽ trở mặt, vị tứ công chúa này còn ngoan độc hơn nam nhân.

Cảnh Nghi không chịu được ác ngôn của hắn mới lui vào nhà chính bình tĩnh chút, nghe Tiêu Đình kêu nàng, Cảnh Nghi xoa xoa trán, lại đi tới đứng trước cửa hỏi hắn: “Có việc gì?”

“Đốt đèn.” Tiêu Đình tức giận nói. Trước kia vẫn coi nàng như nữ nhân, tồn tại tâm tư thương tiếc, cố gắng đối xử cẩn thận với nàng. Bây giờ Tiêu Đình chỉ đau lòng chính mình, Cảnh Nghi sinh long hoạt hổ còn cần hắn đồng tình sao?

Sau lưng Cảnh Nghi bị hắn tóm lấy, đầu vai cũng hung hăng cắn một ngụm, nhưng nàng biết Tiêu Đình khó chịu hơn nàng, cho nên vẫn không để những cử chỉ phát tiết của Tiêu Đình ở trong lòng. Đi vào trong phòng ôm ra cái chăn đắp cho Tiêu Đình, mới mang hộp quẹt tới, đèn ở trong phòng, thứ gian, nhà chính đều được đốt sáng lên.

Nàng bận việc chung quanh, Tiêu Đình trốn trong chăn xem xét thương thế, không có gương, xương sống thắt lưng cũng không cong xuống được, đương nhiên cái gì cũng không nhìn tới, nhưng hắn có thể thấy băng gạc dính máu. Bởi vậy Cảnh Nghi vừa về tới, Cảnh Nghi oán giận nèm băng gạt vừa lau mấy nơi về phía nàng, ném xong, hắn không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi cúi đầu, không nghĩ tới hắn bị thương tổn nghiêm trọng như vậy.

Lúc ấy, nàng nhớ không ra tại sao qua đi, trong đầu hình như có sóng biển mãnh liệt, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

“Thật xin lỗi.”

Cảnh Nghi thành tâm nói.

Tiêu Đình nằm nghiêng, nhìn vẻ mặt áy náy của Cảnh Nghi đứng ở đó, có chút không cách nào liên hệ nàng cùng với tên gia hỏa lỗ mãng vừa nãy cùng nhau. Có lẽ đáp lại câu nói kia, lại là đàn ông đứng đắn, trên giường đều sẽ biến dạng? Nghe nói cũng có tiểu thư khuê các nhìn đoan trang, ban đêm.....

Cảnh Nghi vây ở trong thân nam nhi của hắn, không có cách nào đang xinh đẹp liền biến thành một nam nhi lỗ mãng rồi.

Đổi lại là hắn....

Nghĩ đến nếu thân thể không hoán đổi, tội hắn vừa mới gặp đều sẽ rơi vào đầu của Cảnh Nghi, không chừng Cảnh Nghi còn có thể khóc thành tiếng, lửa giận trong lòng của Tiêu Đình từ từ dịu xuống. Thôi, không phải Cảnh Nghi chịu tội chính là hắn chịu tội, hưởng thụ hay không hưởng thụ đều đã là hai phu thê bọn họ, dù sao không thể đổi trở về, hắn đã nhận thức được rồi.

“Thôi, nghe nói lần đầu tiên đều sẽ như vậy, lần sau ngươi, nhẹ chút.”

Nói được một nửa, Tiêu Đình không hiểu sao có chút khổ vì tình, không kìm được lòng rụt vào trong ổ chăn.

Lần sau?

Cảnh Nghi không có cách nào tưởng tượng tình hình lần sau, khom lưng thu thập quần áo rơi trên đất, sau đó đi ra ngoài gọi nước.

Nước ấm chuẩn bị xong, Tiêu Đình thử hồi lâu, chính mình ngồi không đứng dậy, kêu Cảnh Nghi dìu hắn.

Cảnh Nghi thấy khuôn mặt của hắn trắng bệch, trán đều là mồ hôi, biết hắn thật sự là đang khó chịu, không nói hai lời đi tới dìu hắn. Tiêu Đình thích thân cận với nàng, nhưng hắn không thích được Cảnh Nghi chăm sóc như vậy, quá mất khí khái nam nhi, đứng vững, lại bỏ Cảnh Nghi ra, kết quả vừa mới nhấc chân, cả người liền ngã về trước!

Cảnh Nghi nhanh tay nhanh mắt kéo người vào trong ngực.

Tiêu Đình đau đến hít sau, giận dỗi liếc Cảnh Nghi một cái.

“Ta, ôm ngươi qua kia.” Hắn như vậy, Cảnh Nghi khom lưng, chuẩn bị bế Tiêu Đình lên.

Tiêu Đình một tát đẩy tay nàng ra, không biết là xấu hổ hay là tức giận, mặt đỏ lên rồi! Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, dù là biến thành nữ nhân cũng không thể để cho người khác ôm trong lòng nha!

Đẩy Cảnh Nghi ra, Tiêu Đình cố nén đau, chính mình kiên trì đi.

Đi được hai bước, trên lưng đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay, ngay sau đó hai chân cách mặt đất, vậy mà lại bị người bế lên thật sự rồi!

Tiêu Đình kinh ngạc quay đầu.

Cảnh Nghi không nhìn hắn, lập tức đi tới phòng tắm.

Tiêu Đình nhép nhép miệng, nhưng mà cảm nhận được thân thể không khỏe, cuối cùng hắn nuốt lời cự tuyệt trở về.

Cảnh Nghi ôm hắn tới trước thùng tắm, cúp thấp khom người, để cho Tiêu Đình thử nước ấm trước, Tiêu Đình thuận tay vẩy hai lần, nghiêm mặt gật gật đầu. Cảnh Nghi chậm rãi thả hắn vào, ánh mắt nhìn thùng tắm sau lưng hắn. Tiêu Đình vẫn mặc một bộ quần áo trong voan mỏng, voan y hơi dính nước, lập tức gắt gao áp vào người của hắn.

Tiêu Đình không thoải mái, hai ba lần liền cởi voan y ra, quăng ra ngoài.

“Ta đi ra ngoài trước.” Cảnh Nghi đứng thẳng, quay đầu nói.

Tiêu Đình liếc mắt nhìn nàng: “Ra ngoài cũng được, nhưng một lát ta tắm xong, ngươi phải đi vào hầu hạ ta.”

Hắn không cần Minh Tâm, Minh Hồ hầu hạ, trước kia đều là tự mình làm, bây giờ đi đứng không lưu loát, vậy thì Cảnh Nghi tới.

Hắn có thương tích trong người, Cảnh Nghi gật gật đầu, để cho Minh Tâm xách thùng nước, nàng lau qua loa một lần ở gian ngoài phòng tắm. Bên trong Tiêu Đình nghe tiếng nước ở phía nàng, ma xui quỷ khiến lại nghĩ tới viên phòng vừa rồi. Bây giờ nhớ lại, tư thế Cảnh Nghi ném chính mình, dũng cảm tiến tới.....

Thật sự là nam nhân tốt.

Sau hai khắc, cây đèn đều đã tắt, đôi phu thê lại nằm lên giường lớn ở trong phòng.

Cảnh Nghi nằm xong, Tiêu Đình liền chui vào trong ngực của nàng, ghé vào lỗ tai nói nhỏ, “Đời này ta chưa làm qua nam nhân, đã cho ngươi chiếm tiện nghi rồi, nói thật đi, tới cùng là có cảm giác như thế nào?”.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Cảnh Nghi mím môi không nói.

Tiêu Đình nhẹ nhàng đẩy nàng.

Cảnh Nghi lấy tay của hắn ta, lần đầu tiên lúc Tiêu Đình thanh tỉnh, xoay người hướng ra ngoài, từ chối trò chuyện.

Tiêu Đình trêu nàng một hồi, nửa ghé vào vai của nàng nghiêm túc nói, “Ngươi nói, có thể một lần liền mang thai hay không?”

Cảnh Nghi không biết.

Tiêu Đình giống như có thể thấy vẻ mặt của nàng vậy, cười nhẹ hỏi: “Ngươi hy vọng một lần liền mang thai sao?”

Vòng vèo thăm dò nàng tới cùng có thích làm nam nhân hay không.

Cảnh Nghi cũng không ngốc, vẫn không để ý tới hắn.

Tiêu Đình mệt mỏi, dùng sức xoay nàng qua, ôm nàng đi ngủ, mơ hồ nói: “Ngày mai nghỉ ngơi, đừng dậy sớm như vậy.” Mỗi ngày hắn mở mắt, nàng cũng không ở trong phòng, Tiêu Đình muốn nếm thử dậy cùng nàng là có tư vị gì.

Mí mắt ngày càng nặng, nhanh chóng ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng, giống như nghe nàng “ừm” một tiếng.

Nhưng mà hôm sau, Cảnh Nghi vẫn dậy trước, bởi vì Tiêu Đình thương thế chưa phục hồi, chi muốn nằm trên giường, điểm tâm đều dùng ở trên giường. Sau khi ăn xong Cảnh Nghi muốn đi thỉnh an trưởng bối, hỏi hắn muốn đi hay không, Tiêu Đình trực tiếp quay vào trong giường tiếp tục ngủ.

Cảnh Nghi đành tự mình đi.

Liễu thị đang nói chuyện với Khương lão thái quân, nhìn thấy nhi tử của mình tới, nàng cùng mẹ chồng liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ đoán ra gì đó. Đợi Cảnh Nghi đi vào, Khương lão thái quân cười hỏi: “Công chúa đâu?”

Cảnh Nghi ung dung, tối hôm qua là viên phòng lần đầu tiên, hơn nữa nàng làm nam nhân, cũng không chịu đỏ mặt, cúi đầu che dấu nói: “Cóng chúa có chút không khỏi, ta để cho nàng nghỉ ngơi trước, dưỡng xong thân thể sẽ tới đây.”

Khương lão thái quân cười vui mừng, “Phải phải, nhưng mà Đình Sinh ngươi cũng chú ý một chút, công chúa là thiên kim thân thể, có thể không chịu được thân thể của ngươi bây giờ.” Thiếu niên huyết khí phương cương, mỗi ngày buổi sáng tập võ, phải chịu đựng, cuối cùng có thể nghỉ ngơi khó tránh khỏi phóng túng.

Cảnh Nghi vừa nghe, cuối cùng cũng biết là các trưởng bối hiểu lầm, chỉ có thể im lặng, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên.

Mới vừa về Đào Nhiên Cư, canh bổ của Khương lão thái quân cũng tới.

Tiêu Đình cũng đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, bị người kêu dậy ăn canh, hai mắt của hắn mờ mịt, nhìn chén canh hỏi Cảnh Nghi: “Đây là cái gì?”

Cảnh Nghi nhìn nha hoàn mà Khương lão thái quân phái tới.

Tiểu nha hoàn nghĩ tam công tử da mặt mỏng, đỏ mặt giải thích: “Lão thái quân nói, đây là canh bổ thân thể...”

Tiêu Đình hoàn toàn tỉnh dậy, hoài nghi nhìn Cảnh Nghi, nữ nhân này, chẳng lẽ là đã tuyên dương trắng trợn rồi hả?

Nhưng nếu là canh bổ, lại là do tổ mẫu đưa tới, Tiêu Đình uống một hơi sạch sẽ, hương vị hơi ngọt.

Uống xong tiếp tục ngủ.

Ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối Tiêu Đình ngủ không được, kéo đầu của Cảnh Nghi qua muốn hôn môi.

Cảnh Nghi nhíu mày: “Ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian của ngươi.” Tiêu Đình lấy tay nàng ra, cúi đầu bu lại.

Cảnh Nghi tùy hắn sắp xếp.

Qua một lúc lâu, Tiêu Đình muốn hôn cổ của nàng.

Cảnh Nghi ngăn hắn lại, giọng nói khàn khàn: “Đủ rồi.”

“Ta muốn sinh hài tử.” Tiêu Đình ngẩng đầu nói ở bên tai của nàng.

Cảnh Nghi trầm mặc một lúc, đột nhiên xoay người, chuẩn bị giống như tối hôm qua. Tiêu Đình lại trốn đi, quay người lại, hài tử chơi đùa ấn Cảnh Nghi xuống dưới, cắn răng nói: “Coi như là sinh hài tử cũng không phải là ngươi sinh như vậy, trừ khi ngươi có ý định muốn giết chết ta.”

Cảnh Nghi nghe vậy, trong đùa hiện lên mấy hàng chữ, nhưng, nàng có thể dễ dàng tha thứ cho sự sắp xếp của Tiêu Đình, nhưng không cách nào động thủ động cước với thân thể của nữ nhân.

Tiêu Đình coi như nàng đang suy nghĩ làm việc như thế nào, nở nụ cười, khẽ dỗ dành: “Ngươi đừng động, thời cớ tới ta sẽ nói với ngươi.”

Cảnh Nghi nắm tay, nhắm hai mắt lại.

Đại khái sau một phút, Tiêu Đình đột nhiên thử động thủ, Cảnh Nghi nhất thời hiểu ra chính mình bị người này trêu chọc, đẩy Tiêu Đình ra. Dưới tình thế cấp bách Tiêu Đình ôm lấy nàng, hơi mím môi kiên trì nói: “Được, đổi ngươi làm đàn ông rồi.”

Cảnh Nghi bất động.

Tiêu Đình liên tục dỗ đổi người, chỉ là lúc Cảnh Nghi tiếp cận, thân thể của Tiêu Đình lại cứng đờ. Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, Tiêu Đình thật sự là sợ tối hôm qua, do dự một chút, hắn khẽ nói với Cảnh Nghi: “Nếu không đêm nay như vậy trước đi? Giống như còn chưa được lưu loát.....”

Mới nói xong, trên mặt đột nhiên rơi xuống một giọt mồi hôi.

Tiêu Đình sửng sốt.

Cảnh Nghi đã đứng dậy rời khỏi, đi nhanh tới phòng tắm.

Tiêu Đình từ từ xoay người, nghĩ tới hô hấp nặng nề của Cảnh Nghi vừa rồi, hắn lại hối hận, Cảnh Nghi tắm xong nước lạnh trở về, hắn lấy lòng ôm lấy Cảnh Nghi, “Ta.....”

“Ta mệt rồi.” Cảnh Nghi lạnh lùng nói.

Nàng nói năng cẩn trọng, nhưng bình thường lúc nói chuyện với người khác, giọng nói ôn hòa, bây giờ giọng nói là lạnh lùng. Tiêu Đình biết Cảnh Nghi tức giận, mà lúc Cảnh Nghi tức giận hán không dám dây dưa với nàng. Buông Cảnh Nghi ra, Tiêu Đình thành thật nằm xong, ôm cũng không dám ôm.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Cảnh Nghi đã tới Từ phủ.

Tiêu Đình nhịn không được thở dài, suy nghĩ buổi tối nhận tội mới được.

Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn ngủ nướng xong dậy dùng cơm, Cảnh Nghi lại trở về.

Tiêu Đình kinh ngạc để bát đũa xuống, “Hôm nay không cần luyện võ sao?”

“Ngoại công muốn mang bọn ta đi tập võ rèn luyện ở trong núi, ta về thu dọn vài bộ quần áo.” Nhìn Tiêu Đình, vẻ mặt của Cảnh Nghi như bình thường, giống như nàng đang nói chỉ là một chuyện nhỏ cực kỳ bình thường, “Đã chào hỏi với mẫu thân rồi, thu dọn đồ xong ta liền đi, cuối năm trở về.”

Cuối năm?

Tiêu Đình kinh ngạc nhảy xuống đất: “Tại sao lại lâu như vậy?”

Hắn đi chân trần quên cả mang giày, Cảnh Nghi nhíu mày, để cho hắn mang vào trước.

“Ta đi với ngươi.” Tiêu Đình qua loa mang giày xong, hai ba bước đi tới trước mặt của Cảnh Nghi, bất kể là nàng đi bao lâu cho hắn đi cùng là được.

“Ông ngoại sẽ không đồng ý.” Giọng nói của Cảnh Nghi có chút chậm, cúi đầu dặn hắn: “Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi nếu như không muốn tiến cung thì cũng không cần miễn cưỡng chính mình.” Phủ Tướng Quốc là nhà của Tiêu Đình, Cảnh Nghi tin Tiêu Đình có thể sống như cá gặp nước, chỉ có trong cung thì nàng không quá yên tâm, sợ Tiêu Đình lấy thân phận công chúa tiến cung sẽ bị người khác khinh thường.

“Ta mặc kệ, ngươi đi đâu ta sẽ đi tới đó!” Tiêu Đình không muốn nghe nàng giao phó, quay đầu phân phó nha hoàn đi thu dọn xiêm y. Nàng đi nửa năm hắn sẽ rất lo lắng.

Hắn kiên trì muốn đi theo, Cảnh Nghi khuyên không được, đám người Liễu thị cũng không dám khuyên ngăn “công chúa”.

Đáng tiếc là tới Từ phủ, Từ Nghiễm bỏ qua Tiêu Đình, để cho thê tử coi chừng “ngoại tôn nữ”, hắn mang theo các đệ tử xuất phát.