Kim Chi Ngự Diệp

Chương 38



Edit: nhinhii1721

Cảnh Nghi đi rồi, đêm khuya yên tĩnh một mình lẻ loi nằm ở trên giường, Tiêu Đình hối hận đến xanh ruột.

Sớm biết nàng sẽ đi hơn nửa năm, tối hôm qua hắn dù chịu đâu cũng sẽ cho nàng. Cảnh Nghi gấp đến đổ mồ hôi, như là đã đói bụng rất nhiều bữa rồi, hắn bưng thịt kho tàu tới trước mặt nàng chờ nàng nếm mùi vị lại chuyển đồ ăn trên bàn đi, nàng không tức giận mới lạ.

Nhưng hối hận thì có ích gì, người cũng không biết bị ông già Từ Nghiễm mang tới ngọn núi gồ ghề nào rồi!

Tiêu Đình xoay người hung hăng đập giường, đập vài cái tay đã đau rồi.

Lăn qua lộn lại, không biết ngủ từ lúc nào.

Ngày hôm sau Minh Tâm, Minh Hồ tới gọi công chúa dậy, ở ngoài màn lụa kêu vài tiếng, người bên trong vẫn không nhúc nhích. Đều đã quen hầu hạ lão nhân, Minh Tâm can đảm kéo màn lụa lên, nhẹ nhàng đẩy một cái, “Công chúa, nên thức dậy rồi.”

Tiêu Đình thức dậy nhưng không muốn động đậy, phiền hai nữ dong dài, “Cút!”

Minh Tâm sợ tới mức tay cũng run lên, Minh Hồ thở dài hạ màn xuống, cùng Minh Tâm lặng lẽ đi ra ngoài. Sau khi công chúa xuất giá tính tình càng ngày càng kỳ quái, có đôi khi mỗi ngày đều cười, cười còn đẹp hơn hoa tong viện, có đôi khi chẳng hiểu sao tức giận, nói chuyện vẫn.... Có chút thô.

Công chúa không đứng dậy, Minh Hồ tới giải thích với bên Liễu thị.

“Thật sự là không thoải mái, trong lòng vẫn còn khó chịu sao?” Liễu thị nghi ngờ hỏi, nếu con dâu thật sự là bị bệnh, vậy chắc chắn phải mời thái y tới xem, nếu như vì chuyện nhi tử lên núi luyện võ mà suy nghĩ tới hoảng sợ, vậy nàng sẽ đi khuyên giải an ủi một chút.

Minh Hồ cúi đầu, khẽ nói: “Nhìn không giống như là bị bệnh.”

Liễu thị nở nụ cười, sắp xếp vài chuyện vặt lại tự mình đi tới Đào Nhiên Cư.

Tiêu Đình vẫn nằm trong chăn, nghe thấy mẹ ruột tới hắn vẫn không nhúc nhích như cũ.

Kỳ thật mẹ chồng nàng dâu ở chung, Tiêu Đình bây giờ giống như không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, hoặc là bày ra vẻ công chúa, cố ý không để mẹ chồng vào mắt, hoặc là quan hệ hai người cực kỳ tốt, con dâu xem mẹ chồng là mẹ ruột, tùy hứng làm nũng, ngược lại lộ ra vẻ vô cùng thân thiết.

Liễu thị đương nhiên là biết con dâu chính là vế sau.

Đuổi bọn nha hoàn đi, Liễu thị nghiêng người ngồi bên giường, khẽ hỏi con dâu đang nằm đưa lưng về phía nàng, “Công chúa có phải là nhớ Đình Sinh rồi hay không?”

Bây giờ Tiêu Đình nghe ai nói chuyện đều sẽ thấy phiền, kéo chăn che kín đầu.

Liễu thị ngẩn người, động tác này củ con dâu tại sao lại có phần giống với nhi tử trước khi cải tà quy chính? Chẳng lẽ làm phu thê lâu liền thay đổi một cách vô tri vô giác rồi hả?

Nhưng mà động tác có xấu giống nhau, nhi tử làm thì làm cho người khác tức giận, còn con dâu làm thì lại thấy yếu ớt làm người khác yêu thương.

Liễu thị sinh ra bốn nhi tử, luôn hy vọng được nữ nhi, bây giờ xem ra tám phần không như ý nguyện, khó có được con dâu không khách khí với nàng, Liễu thị liền đối đãi với con dâu công chúa như nữ nhi. Nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của con dâu, Liễu thị thở dài nói: “Thật ra công chúa không nói ta cũng biết rõ ngươi đang khó chịu, nhưng mà Đình Sinh lựa chọn tập võ, sau này hơn phân nửa sẽ đi theo con đường của phụ thân, ngựa chiến nửa đời, sẽ rất dễ không về nhà, chúng ta là nữ nhân, càng nhớ càng cảm thây gian nan, không bằng nghĩ thông suốt một chút, sớm trở thành thói quen đi.

Tiêu Đình từ từ mở mắt.

Liễu thị cúi đầu nói chuyện xưa với con dâu, “Mười lăm tuổi ta đã gả cho cha chồng của ngươi, thành thân được ba tháng, hắn đi chiến trường, chờ hắn trở về, đại ca của ngươi đều đã biết bò. Lúc mang thai nhị ca của ngươi, ta thiếu chút nữa khó sinh, cha chồng ngươi lại không ở nhà.... Sinh bốn lần, chỉ có lúc sinh Đình Sinh là có hắn bên cạnh....”

“Nương, người đừng nói nữa.”

Tiêu Đình đột nhiên xoay người qua, cúi đầu nằm úp sấp trong lòng của mẫu thân. Những lời này, mẫu thân chưa bao giờ nói với huynh đệ bọn họ, tổ mẫu hình như cũng đã từng đề cập với hắn một lần, để cho hắn ngoan ngoãn đọc sách đừng chọc mẫu thân tức giận nữa, nói mẫu thân sống không được dễ dàng, nhưng hắn lúc ấy không có cách nào lĩnh hội sự khó xử của mẫu thân, cảm thấy thân phận của mẫu thân tôn quý, phụ thân coi trọng mẫu thân không nạp thêm thiếp, mẫu thân rõ ràng sống cực kỳ thư thái.

Bây giờ hắn có Cảnh Nghi, đột nhiên phải xa cách lâu như vậy, Tiêu Đình cuối cùng mới hiểu mẫu thân thật không dễ dàng.

Nếu có thể trở lại lúc đầu, hắn nhất định sẽ cố gắng làm một nhi tử hiếu thuận.

Liễu thị sờ sờ đầu của con dâu, giọng nói khẽ mà ôn nhu, “Chớp mắt đã hai mươi năm, ta đều sắp thành tổ mẫu, nghĩ lại nương cũng có lúc tức giận không đúng, oán giận cha chồng của ngươi, oán giận chỉ mong sao chính mình không gả cho hắn. Nhưng khi hắn về, vừa thấy gương mặt lạnh của cha chồng ngươi, nương thật sự là giống như lập tức quên hết những oán giận kia, trong lòng trong mắt đều là hắn, từ từ thành thói quen. Ôi, trách ai được, nếu như lương tướng ở Đại Chu nhiều một chút, nếu thiên hạ thái bình, cha chồng ngươi sẽ không cần một mình gánh vác phía bắc Đại Lương, nhưng thiên hạ không yên ổn, hắn đã gánh bổn sự, hắn không đi thì ai đi? Nương cũng không thể bởi vì chính mình không nỡ trượng phu liền tóm lấy hắn không cho hắn đi.

Lại nói Đình Sinh, khi hắn không học võ, hầu như không đi quá xa nhà, mỗi ngày sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy người, nhưng mỗi ngày nhìn thì có tác dụng gì? Nhìn đến hắn ta liền tức giận. Bây giờ hắn đồng ý vươn lên, nương cực kỳ vui mừng, thà rằng hắn học xong thương pháp nam chinh bắc thảo, làm một đại tướng quân lưu danh sử sách, cũng không muốn hắn cả ngày trêu mèo đùa cẩu, kẻ vô tích sự.”

Tiêu Đình chột dạ.

Nếu không phải là Cảnh Nghi, hắn khẳng định là còn đang chọc tức mẫu thân.

“Đình Sinh có tiền đồ, nương chỉ yêu thương ngươi.” Liễu thị vuốt xuôi theo tóc của con dâu, cười khổ nói: “Đàn ông bọn họ mỗi ngày đều bận đại sự, khổ cho chúng ta nóng ruột nóng gan, nhưng đây là chuyện không có biện pháp. Chịu đựng đến hôm nay, Thuần ca nhi mới năm tuổi, ta phải chăm sóc hắn còn phải quan tâm hôn sự của đại ca nhị ca của ngươi, thật sự không còn nhàn tâm lại nhớ cha chồng của ngươi, nhưng mà lúc vừa mới thành thân, ta nhớ hắn nhớ đến khó chịu, liền may xiêm y cho hắn, có rảnh thì khâu vài mũi, làm xong lần sau hắn rời khỏi nhà có thể mang theo.”

Nói tới đây, Liễu thị bỗng nhiên nở nụ cười, cúi đầu nói bên tai con dâu: “Chúng ta hại tương tư, nam nhân cũng như vậy, nói không chừng còn nhớ hơn chúng ta, nếu không làm sao nói tiểu biệt thắng tân hôn nha? Phu thê nhà người ta mỗi ngày dính chung một chỗ, thời gian dài, tâm của nam nhân sẽ dễ dàng bị nữ nhân bên ngoài câu đi, cha chồng ngươi không phải, mỗi lần trở về đều đối xử với ta giống như lúc thành thân, nâng niu đủ loại. Công chúa yên tâm, đợi Đình Sinh trở về, ngươi sẽ hiểu thôi.”

Tiêu Đình bĩu môi, tình cảm của cha mẹ tốt, Cảnh Nghi lại không thích hắn, cuối cùng có lấy cớ né tránh hắn, lúc này Cảnh Nghi nói không chừng là đang vui vẻ.

Nhưng hắn quả thật không thể chỉ biết chính mình có ý làm bậy, Cảnh Nghi không thương hắn, mẹ ruột vẫn đang thương.

“Nương, nữ công của ta không tốt, người dạy ta làm xiêm y đi, chúng ta cùng nhau giết thời gian.” Lúc ở trong ngực của mẫu thân, Tiêu Đình chống đỡ ngồi dậy, cúi đầu nói. Làm nữ nhân không thể đi ra ngoài tìm chuyện vui, hắn nhất định phải tìm chút việc giết thời gian, còn làm xong y phục Cảnh Nghi có cảm kích hay không cứ mặc kệ trước.

Con dâu suy nghĩ thông suốt, Liễu thị nhẹ nhàng thở ra cười nói: “Được thôi, tháng chạp Đình Sinh trở về, vậy thì làm bộ đông bào đi, ừm, nửa năm nay vóc dáng của hắn chắc chắn to cao hơn, ta cho người đi tìm xiêm y cũ của đại ca ngươi, thân thể của Đình Sinh giống đại ca ngươi.”

Để cho con dâu thức dậy dùng cơm, Liễu thị đã đi trước rồi.

Nhìn ánh sáng chói lọi ngoài cửa sổ, Tiêu Đình duỗi cái lưng mỏi, rời giường. Cảnh Nghi không có ở đây, tự hắn ăn điểm tâm, Nhị Lang ngồi ở bên cạnh hắn, mắt đen ngập nước mong đợi nhìn hắn. Tiêu Đình vẫn thích con chó săn tự mình lựa chọn này, bây giờ nàng dâu không có ở đây, hắn cuối cùng nhớ lại cái tốt của Nhị Lang, bỏ mấy cục thịt cho Nhị Lang.

Sau khi ăn xong hắn đi tới chỗ Liễu thị đúng hẹn để học may vá.

Con dâu nói nữ công của chính mình không tốt, Liễu thị chỉ coi là khiêm tốn, nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện, con dâu ở trên nữ công thật sự là dốt đặc cán mai, quả thật giống như hài tử mới học nữ công. Không có biện pháp, Liễu thị đành phải dạy lại từ đầu, một ngày rút ra một tiếng, hai người vừa học vừa giết thời gian.

Liễu thị đã từng an ủi bản thân, Tiêu Đình quả thật là rất thông minh, chỉ cần dùng ở chính đạo, học việc vẫn là rất nhanh. Từ chỉ màu nhan sắc đến may vá vải dệt hạ bút thành văn, từ xâu kim đâm tay đến đường may tỉ mỉ chỉnh tề, Tiêu Đình chỉ dùng thời gian ba tháng.

Luyện tập rất có triển vọng, Tiêu Đình lại dùng thời gian một tháng làm một bộ đồ lót cho Thuần ca nhi.

Tẩu tử tặng, Thuần ca nhi yêu thích mặc vào, sau đó xoay người cho mẫu thân và tẩu tử xem.

“Tay áo bên trai hơi ngắn một chút.” Liễu thị phát hiện ra một vấn đề.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
3. Ân Ái Không Buông
4. Sau Khi Linh Khí Trở Lại
=====================================

Tiêu Đình ôm đệ đệ đã thay ngoại bào của tú nương làm, lập tức hiểu ra tú công của hắn không đủ, vẻ mặt vui vẻ mới vừa làm xong y phục nhất thời trở nên ủ rũ. Tú công của hắn, chỉ sợ làm xong y phục Cảnh Nghi cũng mặc không được.

“Tú nương có tay nghề mười mấy năm rồi, công chúa vừa mới học, sau này sẽ làm tốt hơn.” Liễu thị động viên tinh thần của con dâu, “Huống chi công chúa may xiêm y cho Đình Sinh, quan trọng là.... Tâm ý, công chúa yên tâm, Đình Sinh nhất định sẽ thích.”

Tiêu Đình nửa tin nửa ngờ, trở lại Đào Nhiên Cư, tự mình chọn vật liệu may mặc, bắt đầu làm đông bào cho Cảnh Nghi.

Không khí mùa thu cuối tháng chín, tháng mười trời trở lạnh rồi, đặc biệt là hạ tuần*, cho dù ngồi ở lò sưởi, xe chỉ luồn kim cũng không quá tiện.

(*) Hạ tuần: Một tuần mười ngày, một tháng chia thành ba tuần thượng tuần, trung tuần và hạ tuần.

“Công chúa nghỉ ngơi một chút đi.” Minh Tâm, Minh Hồ đã được Liễu thị dặn, mắt thấy công chúa ngồi khâu hai khắc phải lên tiếng nhắc nhở. Gần đây công chúa si mê may áo, phu nhân lo sẽ làm hư mắt của công chúa.

Tiêu Đình “ừm” một tiếng, tay cũng không dừng lại, muốn thêu xong đám mây lành này rồi mới nghỉ ngơi.

Trong viện đột nhiên truyền đến tiếng kêu hưng phấn của Thuần ca nhi, “Tam tẩu, tam tẩu, tuyết rơi rồi!”

Tiêu Đình cả kinh, thả kim chỉ xuống, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ thủy tinh, quả nhiên là tuyết đang rơi.

Thuần ca nhi ồn ào làm người tuyết, Tiêu Đình ngồi trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về nơi xa. Lúc Cảnh Nghi đi chỉ mang theo hai bộ đông bào, bộ đại mao cũng chưa mang, băng thiên núi địa, nàng có cảm thấy lạnh hay không? Người ở trong núi, nàng có chỗ ở không? Ăn cái gì vậy?

Càng nghĩ càng lo lắng.

~~

Tuyết rơi sau hai ngày một đêm, khắp nơi đều trắng xóa.

Trong vùng núi cách kinh thành trăm dặm, Tử Nghiễm dẫn bộ người đệ tử đi ra sơn động, bắt đầu phân công: “Đình Sinh, Cung Cẩn đi săn thú, Hồ Vũ đi đốn củi nhóm lửa, Thế Thông giữ cửa quét sạch tuyết ở phía trước.”

Bốn người chia nhau nhận lệnh.

Cung Nghi mang theo cung tự chế, cùng Trần Cung Cẩn phân chia đường xuất phát. Tuyết đọng trên mặt đất hai thước sâu, giẫm vào kêu cót két cót két, chưa đi được mấy bước trong giày đều là tuyết, hơi lạnh thấu xương từ chân thẳng đến trong ngực. Nhưng mà ở trong núi luyện tập mấy tháng, một chút khổ này đối với Cảnh Nghi mà nói đã sớm không tính là gì.

Phát hiện hai hàng dấu chân của con thỏ, Cảnh Nghi đuổi theo dấu vết, đuổi theo nửa canh giờ, cuối cùng cũng phát hiện một con thỏ lông xám. Cảnh Nghi bất động, im lặng rút ra mũi tên dài, kéo nhắm. “Vù” một tiếng, cung tên dài bắt ra, thỏ xám kinh ngạc quay đầu, chỉ là không đợi nó né tránh, tên dài đã ghim vào cổ của nó.

Thỏ xám vùng vẫy một lúc rồi bất động.

Cảnh Nghi nhanh chóng đi tới xách con thỏ lên, đi về, vai rộng chân dài thân hình rắn rỏi.

Nàng săn một con thỏ, Trần Cung Cẩn săn hai con chim tước, năm người thầy trò nướng thịt ăn.

Ăn xong rồi bắt đầu giảng dạy hôm nay.

Không có thao thao bất tuyệt cũng không hết lòng chỉ dẫn, Từ Nghiễm đi tới trước một gốc cây non khô héo chất đầy tuyết, đảo thương dài trong tay, chỉ thấy ánh sáng chớp lóe, mũi thương đầu hổ Lưu Vân của hắn để ở trên một nhánh cây nhỏ. Nhánh cây nhỏ chịu lực, tuyết động rơi xuống đất, nhưng những cành khác không chịu ảnh hưởng gì.

“Luyện đi, khi nào luyện tới trình độ này của ta, lúc đó chúng ta sẽ xuống núi.”

Bỏ lại bốn ánh mắt của đệ tử, Từ Nghiễm tiếp tục trở về nằm trong động núi.

“Đây, điều này làm sao có thể?” Hồ Vũ lẩm bẩm nói, lui ra phía sau vài bước thử dùng thương.

Kết quả thương vừa ra, toàn bộ tuyết động trên cây đều rơi xuống.

Đàm Thế Thông cười to.

Cảnh Nghi cũng cười, sau đó nhìn cây nhỏ, nàng nắm chặt thương dài, xoay người đi luyện tập ở nơi khác.

Trên đời lại có võ nghệ cao cường như vậy, nàng kinh ngạc kinh diễm, nhưng mà càng muốn sớm ngày lĩnh ngộ võ nghệ cao cường này.