Kim Chi Ngự Diệp

Chương 39



Edit: nhinhii1721

Bây giờ tuyết rất nhiều, mắt thấy còn mấy ngày nữa là qua năm cũ, dân chúng đều trông ngóng qua được một năm tốt, không nghĩ tới ông trời lại rơi một trận tuyết lớn, bông tuyết như lông ngỗng, bay lả tả trong hai ngày. Cuối cùng trời quang mây tạnh, những ngày sau càng lạnh hơn, từ Đào Nhiên Cư đi tới chính viện, Tiêu Đình lạnh đến chóng mũi cũng đỏ lên.

“Chúng ta quyên hai trăm lượng đi.”

Vừa vào buồng sưởi, liền nghe mẫu thân phân phó ma ma quản sự bên cạnh quyên tiền bạc.

Tiêu Đình nghi ngờ nhíu mày.

Liễu thị gọi con dâu ngồi xuống trước, sờ sờ tay nhỏ của con dâu, xác định tay con dâu nóng ấm mới thở dài nói: “Trời rất lạnh, nghe nói không ít dân chúng đều đã bị lạnh đến hỏng rồi, Triệu lão thái thái ở Cẩm Tú Lâu Thành Tây qua đại thọ tám mươi, muốn làm việc thiện. Không ít phú hộ trong kinh thành đều đã quyên tiền bạc, chúng ta cũng quyên góp một chút biểu lộ tâm ý, cho những cô nhi quả mẫu vài bộ áo bông.”

Trượng phu, nhi tử thường xuyen xuất chinh, mỗi khi gặp thiên tai, Liễu thị ddeuf quyên chút tiền bạc, tích phúc cho đàn ông trong nhà.

Tiêu Đình nghe thấy “cô nhi quả mẫu”, trong lòng khẽ động, suy nghĩ nói: “Nương, ta đi thăm ngoại tổ mẫu, buổi trưa ăn ở bên kia.” Từ Nghiễm không có ở nhà, Cao thị lẻ loi lại lớn tuổi, tuy nói có nha hoàn chăm sóc nhưng Tiêu Đình vẫn cho chút lo lắng.

Liễu thị vuốt cằm: “Đi đi, mang theo Thuần ca nhi đi.” Tiểu nhi tử làm cho người thương, nhiều đứa trẻ thì sẽ náo nhiệt hơn.

Tiêu Đình gật gật đầu, để cho Minh Tâm đi chuẩn bị quà trước, hắn đi đón Thuần ca nhi, Thuần ca nhi vừa nghe có thể xuất môn, cực kỳ vui vẻ, lại chọn toàn thân đồ mới. Vừa thay xong Liễu thị đã phái người đưa vì thứ dược liệu bổ dưỡng tới, kêu Tiêu Đình mang qua đó.

Sau hai khắc, xe ngựa của phủ Tướng Quốc chậm rãi đứng trước của Từ phủ.

Từ phủ to như vậy, khắp nơi tuyết đọng trắng xóa, ở trước cửa quét ra một con đường nhỏ để hai người có thể đi vào, ngoằn ngoèo đến trước tiểu viện nông gia của đôi phu thê Từ Nghiễm. Khó có được ngày trời trong, Cao thị đang mang theo tiểu nha hoàn đi phơi chăn, nhìn tháy ngoại tôn nữ từ xa xa đi tới, Cao thị mừng rỡ thúc giục một lớn một nhỏ nhanh chóng đi vào trong phòng ấm áp.

“Ngoại tổ mẫu, buổi trưa bọn ta ăn cơm với người.” Nửa năm nay, mỗi lần Tiêu Đình tới thăm Cao thị đều sẽ mang Thuần ca nhi theo, Cao thị thích hắn, Thuần ca nhi cũng không coi mình là người ngoài, cười lớn nói.

“Được, ngoại tổ mẫu làm sủi cảo nhân thịt cho Thuần ca nhi ăn.” Cao thị ôm lấy nm oa, cũng sờ tay nhỏ của Thuần ca nhi trước, sau đó oán trách ngoại tôn nữ, “Tới thì tới thôi, mang theo đồ làm gì, lần sau khách khí như vậy, ngươi cũng đừng tới đây nữa, chỉ cần kêu Thuần ca nhi tới đây với ta là được rồi.”

Tiêu Đình cười nói suông: “Người tưởng là ta muốn hiếu kính người sao? Đều là do mẹ ta cứng rắn đưa cho ta.”

Thuần ca nhi cười lớn. Truyện Bách Hợp

Ba người ngồi trong phòng, tuy phòng bài trí đơn giản nhưng Từ Nghiễm không đành lòng để cho thê tử chịu khổ, lúc xây nhà cũng biết địa long, vừa vào đông liền đốt lên, trong phòng ấm áp, gần lò sưởi ở đầu giường phía tây đặt một dãy hoa cúc, có đỏ có xanh có hồng, ý xuân dạt dào.

Dọn xong cái bàn trên giường đất, lại kêu tiểu nha hoàn tính cả Thuần ca nhi, bốn người cùng nhau đánh bài lá giết thời gian. Tan cuộc tới giờ ăn cơm, Tiêu Đình thằng hơn trăm đồng tiền, Cao thị, Thuần ca nhi cùng với nha hoàn góp cho đủ đều thua cả, tâm tình của Tiêu Đình không tệ, ném một nắm đồng tiền cho tiểu nha hoàn, còn lại thì giả vờ để vào trong túi.

Thuần ca nhi bỉu môi.

“Sợ thua thì đừng có chơi.” Tiêu Đình vừa xếp đồng tiền vừa chọc bé.

Thuần ca nhi đỏ mặt nói dối: “Ta mới không sợ thua.”

Tiêu Đình hừ hừ, tiện tay ném cái túi vừa xếp xong cho nam oa.

Thuần ca nhi lập tức nhếch môi cười, nhịn không được cười lên.

“Hai người các ngươi ngồi đi, ta đi làm sủi cảo.” Ngoại tôn nữ tới thăm nàng, Cao thị muốn tự mình làm cơm.

“Ta cũng muốn đi làm sủi cảo!” Thuần ca nhi bò tới trước mép giường, muốn cùng đi làm sủi cảo.

Tiêu Đình bĩu môi, nhớ lại tết năm trước, đệ đệ chơi tới hai tay đều là bột, trên mặt cũng dính bột.

“Được rồi, Thuần ca nhi giúp ngoại tổ mẫu gói đi.” Cao thị đỡ lấy nam oa, “Thuần ca nhi ngồi trên giường, một lúc sau ngoại tổ mẫu bưng mâm bột vào.”

Thuần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Cao thị để cho tiểu nha hoàn bưng nước hầu hạ hai tiểu bối rửa tay trước.

Trải xong mâm bột, nhân thịt cũng đã băm xong, Cao thị đứng trước mép giường đất, thuần thục cán vỏ bánh, Thuần ca nhi ngồi xếp bằng ở trên giường, có dáng có vẻ đặt một cái sủi cảo vào lòng bàn tay trái, lại dùng đôi đũa gắp nhân để lên trên vỏ bánh, ghép lại thành một cái sủi cảo vừa tròn vừa xấu.

“Ngươi đây là bánh bao à.” Tiêu Đình thích nhất là đả kích đệ đệ.

“Vậy tam tẩu gói một cái!” Trước kia Thuần ca nhi thích tam tẩu, coi tam tẩu giống như tiên nữ, nửa năm ở chung, Thuần ca nhi càng thích tam tẩu, cũng không còn là cái loại yêu thích kính nể nữa, mà là muốn nói cái gì thì nói.

Tiêu Đình hừ lạnh, thấy Cao thị từ ái nhìn hắn, hắn lại đi tới bên cạnh đệ đệ, dựa vào động tác làm sủi cảo của mẫu thân trong trí nhớ, cũng gói một cái. Kết quả của Thuần ca nhi là sủi cảo tròn, sủi cảo hắn làm là nhỏ dài, Thuần ca nhi ôm bụng cười lăn lộn, cười nhạo tam tẩu gói chính là con chuột.

Đang cười thì trên mặt đột nhiên bị người ta chọc một cái, Thuần ca nhi nhìn nhìn tam tẩu, sau đó nghi ngờ sờ sờ mặt.

Trên khuôn mặt mập mạp đáng lẽ là dấu tay của Tiêu Đình, Thuần ca nhi lại lau mặt một cái, nhất thời biến thành con mèo hoa, Tiêu Đình cười to, Thuần ca nhi nóng nảy, soạt một cái đứng dậy, muốn đi bôi vào tam tẩu. Tiêu Đình một tay nắm lấy hai tay của đệ đệ, lại tiếp tục bôi thêm một cái lên mặt của đệ đệ, “Lại đây, tam tẩu trang điểm cho Thuần ca nhi, lát nữa về nhà, tất cả các tiểu nha đầu đều sẽ thích Thuần ca nhi của chúng ta.”

“Ngoại tổ mẫu người mau tới giúp ta!” Thuần ca nhi xoay xoay như con giun.

Cao thị cúi đầu cán vỏ, cười không khép miệng.

Kêu ngoại tổ mẫu không được, Thuần ca nhi vừa định cầu xin tam tẩu, nhìn thấy hai người đột nhiên mở rèm cửa, mắt của Thuần ca nhi sáng lên, vui vẻ tới quên cả vùng vẫy, mở to mắt nhìn về phía cửa hét lên: “Tam ca!”

Tiêu Đình cả kinh, lập tức quay đầu.

Trước cửa quả nhiên có thêm hai nam nhân, cầm đầu chính là Từ Nghiễm, khoác đại mao cũ nát, vẻ mặt tươi cười, sôi nổi khỏe mạnh. Cảnh Nghi đứng sau lưng hắn, nửa năm trước khi xuất phát vóc dáng chỉ tới cằm của Từ Nghiễm, bây giờ hai người sóng vai, Cảnh Nghi đã đứng tới lông mi của Từ Nghiễm rồi! Thon dài rắn rỏi, mặc dù toàn thân chỉ mặc quần áo mùa đông phong phanh, cũng không làm tổn hại đến dung mạo tuấn lãng, khí độ xuất trần của nàng.

Nhớ tới người hơn nửa năm cuối cùng cũng trở lại, tình hình trở về không giống với những lần ảo tưởng trong đêm khuya yên tĩnh của hắn, Tiêu Đình nghiêng đầu, hoàn toàn cương cứng tại chỗ.

Hắn cứng lại nhưng Thuần ca nhi không cứng, lăn lông lốc đứng dậy, vòng qua tam tẩu đi tới thân thiết với tam ca.

Trong dư quang thấy nam oa đưa tay về phía nàng, lúc này Cảnh Nghi mới thu hồi tầm mắt từ chỗ Tiêu Đình, xoay người bế Thuần ca nhi lên. Mặt nàng bị Thuần ca nhi ngăn lại, Tiêu Đình miễn cưỡng hoàn hồn nhìn nhìn phu thê Từ Nghiễm, Tiêu Đình cúi đầu không hiểu sao cảm thấy chính mình hơi dư thừa.

Phu thê phu thê, Từ Nghiễm và Cao thị đều đã là vợ chồng già, Từ Nghiễm vừa về liền nhìn chằm chằm Cao thị, Cảnh Nghi thì ngược lại, không nói với hắn câu nào còn chơi với Thuần ca nhi trước.

“Vừa trở về à?” Cao thị cũng chậm rãi bước tới, để chài cán bột xuống, kích đọng hỏi, xem lão nhân một hồi lại xem ngoại tôn nữ tế một hồi.

Từ Nghiễm sờ râu cười: “Ừm, ta để cho bọn Cung Cẩn về nhà, Đình Sinh muốn tới thỉnh an nàng trước, không nghĩ tới Cảnh Nghi cũng ở đây.” Vừa rồi ông cùng ngoại tôn nữ tế đi tới, ở xa đã nghe thấy tiếng cười đùa của ngoại tôn nữ cùng Thuần ca nhi, giống như chim sơn ca làm cho trong lòng người nghe thấy thoải mái.

Cao thị quay đầu, thấy ngoại tôn nữ xấu hổ, lại nhìn nhìn ngoại tôn nữ tế bị Thuần ca nhi cuốn lấy, Cao thị khéo hiểu lòng người nói: “Cảnh Nghi mau xuống đây, Đình Sinh phong trần mệt mỏi, nơi này có quần áo cho hắn thay, ngươi đưa Đình Sinh tới Tây ốc rửa mặt thay quần áo trước đi.”

Tiêu Đình quét mắt nhìn xiêm y trên người của Cảnh Nghi, vừa muốn di chuyển thì Cảnh Nghi đã nói trước: “Công chúa nói chuyện với ngoại công trước đi, tự ta làm được rồi.”

Nói xong liền thả Thuần ca nhi trên giường đất, nàng quay người lui ra ngoài. Trong lòng của ngoại công và ngoại tổ mẫu, ngoại tôn nữ chắc chắn sẽ thân hơn nữ tế, nàng thật sự là để cho Tiêu Đình hầu hạ thì sợ ngoại công sẽ không vui. Mỗi lần nàng cùng Tiêu Đình tới đây, Liễu thị đều khuyên nàng phải biểu hiện thật tốt, tất yếu là phải để cho ngoại công và ngoại tổ mẫu nhìn ra Tiêu gia kính trọng công chúa.

Nàng vừa nói như vậy, Cao thị chỉ cảm thấy ngoại tôn nữ tế quá hiểu cấp bậc lễ nghĩa còn Từ Nghiễm thì cực kỳ hài lòng, chỉ có Tiêu Đình là cực kỳ buồn bực.

“Cảnh Nghi đi mau đi.” Bất kể là có qua có lại, nhưng vẫn là vì cho hai vợ chồng son bồi dưỡng tình cảm, Cao thị cũng hy vọng ngoại tôn nữ đi.

Tiêu Đình giận dỗi không muốn đi.

“Ngươi không đi vậy ta đây để cho Nhạn nhi đi nhé?” Cao thị khẽ trêu ngoại tôn nữ.

Tiêu Đình vừa nghe liền quét mắt nhìn nha hoàn Nhạn nhi ở phía sau Cao thị, tuy biết là Cao thị chỉ tùy tiện nói thôi, nhưng hắn vẫn lưu loát xuống đất đẩy rèm cửa đi tìm Cảnh Nghi.

Tây ốc, nước ấm, quần áo để thay đều đã được chuẩn bị xong, Cảnh Nghi cởi ngoại bào, đang muốn kéo tay áo chuần bị rửa mặt thì Tiêu Đình đã tới đây. Cảnh Nghi duy trì động tác kéo tay áo, ánh mắt bỗng nhiên dừng trên mặt của Tiêu Đình có chút khó dời đi. Tháng năm rời khỏi kinh, đến nay đã hơn nửa năm, y phục nên người nàng ngắn, vóc dáng của Tiêu Đình hình như cao lên không ít, nhưng khuôn mặt của hắn hồng hào, mắt phượng nén giận trừng qua đây, không có bất kỳ lực uy hiếp nào, ngược lại cảm thấy đều là phong lưu quyến rũ.

Bên tai ma xui quỷ khiến nghĩ đến tiếng hừ ái muội của hắn đêm đó, một tiếng rồi một tiếng, trêu chọc lòng người.

Cành Nghi cụp mắt, trước kia ở chung với Tiêu Đình cũng không có gì để nói, đều là Tiêu Đình nói chuyện với nàng, bây giờ xa cách rất lâu lại có cảm giác kỳ quái.

Nàng chỉ là không biết nói gì, ở trong mắt của Tiêu Đình lại cảm thấy nàng lại như băng, không khỏi mím môi đi tới trước mép giường đất, cúi đầu nói: “Ta mang thai rồi.”

Cảnh Nghi mạnh mẽ xoay người, nhìn bụng của hắn, nhưng bụng bình thường, nhìn như thế nào cũng không giống với mang thai được mấy tháng.

Tiêu Đình quay đầu về phía cửa, giọng nói cay đắng: “Mất rồi, lần đầu ta mang thai, không có kinh nghiệm.”

Sắc mặt của Cảnh Nghi tái mét, đứng thẳng bất động hồi lâu mới từ từ đi tới trước mặt của Tiêu Đình, thử nắm tay hắn, “Thật xin lỗi.”

Nếu nàng không đi nửa năm, nếu có nàng nhắc nhở, Tiêu Đình có thể sẽ không gặp chuyện không may.

Trong lòng bàn tay thô ráp, dày rộng ấm áp của nàng, Tiêu Đình nhìn chằm chằm bàn tay xa lại kia, chịu đựng một hồi đột nhiên nở nụ cười, ngửa đầu nhìn nàng: “Nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là ngốc, bên cạnh ta có nha hoàn, nương cũng đối xử với ta rất tốt, thật sự mang thai, làm sao có thể mất đi? Hơn nữa, dựa vào công phu mấy hơi thở của ngươi, cũng muốn làm cho ta mang thai?”

Nói xong mấy lời khinh thường, nhưng trong mắt cũng không có sự châm biếm, không chớp mắt nhìn chằm chằm người trên đỉnh đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt kia.

Cảnh Nghi cũng nhìn hắn, nhìn thấy khóe miệng đang cười thật lòng của Tiêu Đình, nhìn ra sự nhớ nhung trong mắt phượng của Tiêu Đình, cuối cùng cũng xác định Tiêu Đình thật sự là đang lừa nàng.

Cảnh Nghi nhẹ nhàng thở ra, theo sát sau là trong lòng dâng lên sự bất đắc dĩ quen thuộc, nói với hắn: “Về sau đừng đùa kiểu này nữa.”

Tiêu Đình cười xán lạn: “Được thôi.”