Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 17: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi



"Nương nương muốn mượn tay ai đối phó bọn họ?"

Chỉ Nhược cô cô vừa cẩn thận kiểm tra bộ y phục mực sắc, vừa nghe những lời Ngụy Huệ Nhụy nói, tò mò ngẩng đầu lên hỏi. Ngụy Huệ Nhụy đứng dậy, thướt tha bước đi đến cửa sổ, đôi mắt ưu tư nhìn ra ngoài, chăm chú về phía những tòa cung điện san sát nhau xa phía tây nam hoàng cung, mở miệng: "Bổn cung chọn Lục Hải Linh và Tôn Tình Thiên."

* * *

Đêm ngày xuân, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, Dạ Hương nhăn mày ngồi dậy, bóp trán một cái. Nàng hôm nay liên tục có nhu cầu đi nhà xí, hiện tại nửa đêm mà cái bụng lại cực kì khó chịu. Dạ Hương không nỡ đánh thức Ngân Hạnh nằm ngủ bên cạnh, khẽ khàng xuống giường, cố gắng không gây tiếng động lớn cho nàng.

Dạ Hương một mình đi về hướng tây điện, khóe mắt bỗng chú ý đến một bóng người nhỏ nhắn lén lén lút lút từ bên ngoài tiến vào sườn điện Chiêu Hạ. Dạ Hương một bụng đầy nghi ngờ, không kìm lòng được bí mật đi theo sau bóng người kia.

Tuy vẫn liên tục giữ khoảng cách, Dạ Hương có thể nhìn rõ bóng người kia là nữ nhân, mặc trang phục màu xanh theo quy định của cung nữ. Dạ Hương theo cung nữ đó đến một cái cây to, tuy nhìn xa không thấy rõ lắm, nàng vẫn xác định được cung nữ đó đào một cái hố, đem đồ vật trong tay thả xuống, sau đó đắp đất lại, san cho đất đều như cũ, làm việc cực kì khéo léo.

Trong đêm tối, lúc cung nữ kia nhấc chân, Dạ Hương bỗng nhiên nhìn thấy có cái gì lấy lánh sau váy nàng ta.

Sáng ngày hôm sau, khi Dạ Hương đem đĩa bánh rau cải lên cho Lục Hải Linh, lòng có chút căng thẳng. Nàng lo lắng liếc nhìn quanh các cung nhân trong phòng, sau đó nói với chủ tử: "Nương nương, nô tì có chuyện muốn nói. Là liên quan đến đại sự Chiêu Hạ điện chúng ta."

Ánh mắt Lục Hải Linh dừng trên khuôn mặt thanh tú quý giá mà cương nghị của Dạ Hương, sau đó thấy nàng như không muốn nói, phất tay cho đám cung nhân lui ra, cẩn thận khép cửa phòng. Dạ Hương hít một hơi, vọt đến trước mặt Lục Hải Linh, run rẩy nói: "Đạ tạ nương tử xem trọng."

Khuôn mặt bầu bĩnh của Lục Hải Linh toát ra một khí chất cao sang, cư cao lâm hạ (*), giọng nói mang theo vài phần thiếu kiên nhẫn: "Ngươi tới, nói cho bản uyển dung là chuyện gì?"

Dạ Hương thật thà kể lại chuyện đêm qua cho Lục Hải Linh, một chi tiết nhỏ cũng không dám bỏ sót.

"Nương tử, cung nữ trên giày có thêu tuyến vốn không nhiều, huống hồ tuyến này trong đêm tối phát ra ánh sáng vô cùng rõ, chứng tỏ nàng ta được chủ tử ưu ái cùng tín nhiệm. Hơn nữa, chủ tử nàng có lẽ thân phận được xem là cao, mới có thể hào phóng cho cung nữ của mình trên giày có thêu tuyến."

Lục Hải Linh thong thả cắn từng miếng bánh, lắng nghe Dạ Hương nói, sau đó mỉm cười trấn an nàng: "Ngươi không cần quá lo lắng. Ta bây giờ kêu Tề Anh và Khởi La dẫn người đến đào lên, nhất định sẽ có công của ngươi."

Tề Anh cùng Khởi La đều bị Lục phủ khống chế, có thể tin dùng được. Dạ Hương cũng yên tâm các nàng.

Phía sau điện có vẻ hơi đơn sơ, Dạ Hương sốt ruột đứng chờ, mắt không dời nơi gốc cây một đám cung nhân đang hì hục đào bới. Lòng nàng cũng đang rối như tơ vò. Cung nữ kia muốn giấu cái gì chứ? Liệu kẻ nào đang âm mưu cái gì với Chiêu Hạ điện của nàng? Và vì sao? Dù không phải thân phúc, Dạ Hương vẫn là cung nữ tam đẳng của sườn điện Chiêu Hạ, nàng nắm rõ Lục Hải Linh thời gian qua như thế nào yên phận không tranh không đấu.

Rốt cuộc đã đắc tội với ai?

Một tiểu cung nữ đang đào, bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Dạ Hương chú ý thấy, chân rất mau đi đến, nhìn tiểu cung nữ hỏi: "Ngươi thấy được cái gì?"

Tiểu cung nữ nhìn thấy Dạ Hương, vội nói: "Dạ Hương tỷ, là một cái lọ bằng sành men nâu."

Đầu Dạ Hương đông một tiếng, cùng Tề Anh và Khởi La hai mắt nhìn nhau, để Tề Anh ở lại phân phó đám tiểu cung nhân, còn mình đi theo Khởi La vào báo cáo với chủ tử.

Lục Hải Linh đều đều gõ ngón tay lên bàn, như đang suy nghĩ cái gì. Nàng chính là cảm thấy, nếu như trong lọ có nữ tranh hoặc tín vật, mới chính là khả nghi. Bất quá, bằng chứng cho thấy có kẻ muốn hãm hại nàng lại vô tình là tuyến thêu giày quá sáng, thì không còn nghi ngờ gì nữa.

Lục Hải Linh nghe Khởi La nói, siết chặt khăn tay. Cái lọ nhỏ kia có lẽ là vụ Khương Xuân Liễu trúng độc vừa rồi.

Nàng tuy thời điểm ở phủ làm không ít điều xấu để giành sự sủng ái cho bản thân và mẫu thân, nhưng thời điểm nhập cung cũng đã xác định thâm cung nguy hiểm, bản thân lại không yêu đế vương, mình sẽ tranh không lại, yên yên ổn ổn sống, không đụng đến ai, vậy mà vẫn có kẻ muốn gây chuyện, nhắm vào nàng. Đã như vậy, cũng đừng trách nàng phản đòn ác độc!

Lục Hải Linh thật ra không biết, nàng đã đắc tội Ngụy quý phi. Mà Dạ Hương là tam đẳng cung nữ cũng sẽ không biết được, thân phúc của Lục Hải Linh bị Lục phủ khống chế, sinh lòng oán hận, tự tiện liên kết với đám người Lý Huệ phi làm điều xấu, sau đó đổ hết lên đầu Lục Hải Linh. Hoàng thượng tra không ra hay không tra thì thôi, bất quá đám phi tần kia nếu đi tra, đương nhiên tra được Chiêu Hạ sườn điện nhúng tay.

Mà nghe sườn điện Chiêu Hạ, người chủ mưu đầu tiên được nghĩ đến còn không phải Lục uyển dung được thị tẩm gần cuối kia sao? Ai lại đi nghĩ đến hai đại cung nữ chứ? Mà dù có, thì nói là chủ tử sai khiến, ngoại trừ lời phủ nhận một phía từ Lục Hải Linh, không một ai có thể xác thực cả.

(*) Từ trên cao nhìn xuống