Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 18: Xác chết ở Lạc Tiên điện



Trời không hề nắng, Tôn Tình Thiên chán nản ngồi trên xích đu ngoài tiểu viện, lông mi đen của nàng khẽ run, trong lòng không khỏi buồn bã. Nàng hôm qua biết được Dịch Bạch Vy thăng lên tiệp dư, đã tức giận đánh ba cung nữ liền. Tuy rằng địa vị các nàng không ảnh hưởng gì được quý tần vị trí, nhưng Kính ca ca thực chất không có sủng ái nàng.

"Nương tử, có chuyện!"

Tiếng kêu thất thanh của Kỷ Lâm không khỏi làm nàng giật mình, nhăn mày nhìn về phía sau. Kỷ Lâm gương mặt hoảng sợ, mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm trán, mặt mày trắng bệch.

"Có chuyện gì?"

"Nương tử, người có nhớ khuyên tai trân châu người ban thưởng cho Điềm Điềm?"

"Ngươi là nói cái tiểu cung nữ khéo tay làm bánh ngọt tuyết phù dung cực kì ngon?"

"Nương tử, chính là nàng a. Hôm nay cung nữ cùng phòng với nàng đến gặp nô tì, nói nàng đã chết."

Tôn Tình Thiên bị kích động, đứng bật dậy, quát: "Chuyện là như thế nào? Còn đứng đó làm gì? Không mau để nàng ta vào để nói rõ."

Cung nữ kia nhanh chóng được đưa vào. Nàng ta mặt mày tái mét sợ sệt, cả người run lẩy bẩy. Nhan Ngọc nhìn thấy vậy, dịu giọng trấn an nàng: "Mỹ Xuân, nương tử gọi ngươi vào chẳng qua là để hỏi chuyện, cũng không phải muốn trách mắng ngươi, không cần quá lo lắng."

Được kêu Mỹ Xuân cung nữ vội vã hành lễ.

"Nô tì Mỹ Xuân, quý tần nương tử kim an."

Tôn Tình Thiên mở miệng "Miễn lễ" một câu, để nàng đứng dậy, liền hỏi: "Ngươi là cung nữ cùng phòng với Điềm Điềm?"

Mỹ Xuân gật đầu một cái, dù có vẻ chưa hết sợ hãi, vẫn một bộ dáng cung kính nói: "Hồi nương tử, đúng là nô tì."

Mỹ Xuân len lén liếc mắt nhìn, thấy Tôn Tình Thiên ra hiệu mình nói tiếp, liền tiếp tục: "Sáng nay, nô tì thời điểm thức dậy thấy Điềm Điềm vẫn chưa có dậy, nhưng không để ý nàng. Có điều sau khi nhớ ra nàng hôm nay ca trực, liền lay nàng, gọi nàng dậy. Nô tì gọi mãi không thấy nàng nhúc nhích, mới lật người nàng dậy, liền thấy nàng hai mắt trợn trừng, vô hồn.."

Mỹ Xuân giống như nghĩ đến cái gì ghê sợ, run rẩy tiếp tục nói: "Ở cổ nàng có được bó băng, lúc chưa lật người nàng lại nô tì không thể thấy vì bị cổ áo sau của nàng che khuất. Băng đó đẫm một màu máu, lúc nô tì đánh bạo gỡ ra, chính là thấy yết hầu của nàng bị cắt rồi."

Tôn Tình Thiên ngay lập tức cảm thấy buồn nôn. Cũng quá kinh tởm rồi đi. Đã cắt yết hầu, lại còn băng vào đó. Tên hung thủ cũng không phải là có bệnh chứ?

"Sau đó?"

"Sau đó nô tì cũng không dám nói cho ai biết, một mạch chạy tới báo cho Kỷ Lâm tỷ tỷ."

Tôn Tình Thiên tựa hồ hài lòng với cách làm của Mỹ Xuân, nàng đứng dậy, phân phó Nhan Ngọc chạy đi gọi mấy cung nhân, lại quay lại nhìn Mỹ Xuân.

"Dẫn bản quý tần đến đó."

Chỗ ở của Mỹ Xuân cùng Điềm Điềm nằm ở phía bắc Lạc Tiên điện. Các nàng băng qua một khoảng sân lầy lội, Tôn Tình Thiên sắc mặt thực khó coi miễn cưỡng bước qua. Nàng nếu không phải muốn xem tình hình của Điềm Điềm, sẽ không hạ thấp thân phận đi đến nơi ở của một đám cung nữ thô sử nhỏ bé.

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, bên trong rất tối khiến người ta không khỏi rùng mình. Mỹ Xuân không dám mở ra cửa sổ. Nàng chính là sợ hơi thối xác chết bay ra ngoài, hoặc người bên ngoài nhìn vào trong sẽ thấy xác chết, mới đóng cửa sổ. Bất quá, lại khiến bên trong vừa tối vừa hôi hám.

Tôn Tình Thiên rùng mình. Nàng cau mày quay sang Mỹ Xuân, định nói gì đó, lại thấy Kỷ Lâm gan dạ nhanh nhẹn bước đến chỗ xác chết, hơi xắn tay áo, đem cơ thể cứng đờ của Điềm Điềm lật lại.

Tôn Tình Thiên thất kinh, khẽ hô một tiếng, bụng nàng trào lên cổ một ít dịch chua chua, sau đó nhanh chóng bị nuốt xuống. Điềm Điềm nằm đó, tóc tai tán loạn, tứ chi co cứng, mắt mở trừng trừng tựa hồ cực kì khiếp hãi cùng khó tin cái hung thủ. Trên cái cổ ít mỡ thừa chảy xệ kia, một dải băng đỏ thẫm được băng qua loa, có thể thấy là Mỹ Xuân gấp gáp băng lại trước khi đi báo cho Kỷ Lâm biết.

Vì sợ hãi, tim đập nhanh hơn nên hô hấp nàng bây giờ có chút nhanh, quay đầu nhìn Kỷ Lâm.

"Ngươi ra ngoài xem, Nhan Ngọc đã đến?"

Nhan Ngọc không giống như Tôn Tình Thiên chủ tử cao quý không biết vị trí chỗ ở của thô sử cung nữ. Nàng là đại cung nữ, quản lí chuyện trong điện, đương nhiên biết rõ Mỹ Xuân cùng Điềm Điềm nơi nào chỗ ở.

Tôn Tình Thiên nói chuyện cũng thật linh, không lâu sau Nhan Ngọc dẫn đầu một đám cung nhân liền đến. Một thái giám khoảng gần ba mươi tuổi, xem như có kinh nghiệm, tiến đến xem xét xác Điềm Điềm. Kiểm tra xem xét kĩ lưỡng xong, hắn quay sang hành lễ với Tôn Tình Thiên.

"Quý tần nương tử, nha đầu này đúng thật chết do bị đâm một nhát. Nô tài to gan phỏng đoán, hiện trường không phải nơi này."

Tôn Tình Thiên nhướn cao chân mày.

"Ồ? Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy?"

"Hồi nương tử, nha đầu này vết cắt ở yết hầu rất ngọt, máu lại không bắn tung tóe ra xung quanh, chứng tỏ nàng lúc kia đã đi ra ngoài, sau đó lại bị người chém, khả năng cao là người quen đi. Tiếp theo, hung thủ là lấy băng cột cổ của nàng lại, ngăn máu chảy ra, rồi đem xác nàng về lại phòng. Ngoại trừ khả năng đó, còn có một khả năng là Mỹ Xuân không sai biệt cái kia hung thủ!"

Thái giám nhìn thấy vẻ kích động cùng vẻ mặt oan ức của Mỹ Xuân, giờ tay ngăn nàng kêu, tiếp tục bẩm với Tôn Tình Thiên: "Nhưng khả năng này xác thực không cao. Nếu là nàng ra tay, máu sẽ bắn cả lên giường. Tiểu cung nữ như các nàng, rất khó tìm được chăn cùng nệm mới để thay vào."