Kính Sơn Thuỷ

Chương 5: Không thấy tinh không



Goo YinGu dịch

"Chó biết cắn người cũng không kêu đâu." Lâm Hữu Nhạc sau lưng dáng vẻ cà lơ phất phơ nói, "Đừng tưởng thầy chủ nhiệm bình thường rất dễ nói chuyện, kì thực thật thâm độc nha"

"Làm sao cậu biết?" Lâm Hữu Nhạc ngồi cùng bàn Phương Chấn nghi vấn hỏi,

Lâm Hữu Nhạc tựa lưng vào tường, bút trong tay không ngừng xoay, bày ra bộ mặt thần thần bí bí, "Đoán thử xem."

Phương Chấn liền mắng, "Cậu là chó à?"

Hưa Lộ ban đầu chỉ là ngồi nghe, lại không nghe được mấu chốt nội dụng nhịn không được "hừ" một tiếng: "Đừng sỉ nhục con chó như vậy."

Lâm Hữu Nhạc không thèm so đo nhe răng, "Gâu!"

Hứa Lộ chưa từng thấy ai không cần tới sĩ diện, liền làm người không muốn lại muốn làm chó đến vậy, nghẹn cả nửa ngày liền quát, "Im lặng!"

Giản Hạnh nhịn không được cười ra tiếng.

Hứa Lộ đỏ mặt, "Cậu cười cái gì?"

Giản Hạnh nói, "Cười cậu việc mắng chửi người cũng không biết."

Hứa Lộ khựng lại, trên mặt má bắt đầu đỏ ửng lên. Cô nhìn Giản Hạnh một chút, rồi lại vùi đầu vào đọc sách, mấy giây sau lại ngước lên nhìn Giản Hạnh.

Giản Hạnh cảm nhận được động tác của Hứa Lộ có chút không quang minh chính đại, thậm chí còn lén lén lút lút, nhưng cũng không hỏi.

Hồi sau, bên cạnh đột nhiên đẩy tới một cuốn sách, giản hạnh giương mắt nhìn, phía trên kèm một hàng chữ nhỏ: Vậy muốn mắng thì phải làm sao?

Giản Hạnh cảm thấy buồn cười, trực tiếp quay đầu qua muốn cùng Hứa Lộ nói chuyện, kết quả lại thấy vẻ mặt thành thật đọc sách của hứa lộ, cắt đứt suy nghĩ cùng cô nàng trò chuyện, cô đành viết xuống dưới dòng chữ ban nãy: Không cần, nếu vậy sẽ bị cậu ta nói "miệng đầy phun gạo "

- gạo?

Lần này hứa lộ quay đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra tia mờ mịt.

Giản Hạnh lại cười, hướng tới bên tai Hứa Lộ, che miệng nói nhỏ, "Từ trên xuống dưới đều chắp vá."

Hứa Lộ kịp phản ứng, đảo mắt nhìn Giản Hạnh một cách sâu sắc.

Lần này giản hạnh không chú ý tới ánh mắt của cô nàng, bởi vì mắt nàng liếc thấy thân ảnh cao gầy được ánh đèn phản chiếu lên, là Từ Trường Lâm.

Bên cạnh cậu ta còn có một người, nhưng vì người kia đứng khuất mắt cô, nên giản hạnh chỉ thấy được nửa phần đầu và vai, không thấy được mặt.

Dù cho như thế, cô vẫn nhận ra người này.

Là Từ Chính Thanh.

Không đầy một giây sau, Từ Trường Lâm xoay người, Giản Hạnh liền thấy trên tay Từ Chính Thanh là một chồng giấy.

Từ Trường Lâm bày ra bộ mặt ghét bỏ nói, "Có thể tìm tệp giấy ghi chú không?"

Từ Chính Thanh bất đắc dĩ, "Làm như vậy quá lòe loẹt..."

"Cậu làm sao hiểu, đó là thú vui của đàn ông trưởng thành." Từ Trường Lâm nói, "Lấy về viết lại."

Viết cái gì?

Giản Hạnh nghĩ không ra, ngước lên bắt gặp Từ Trường Lâm đi đến gần.

Cô lại đưa mắt nhìn ra phía cửa lớp, phát hiện Từ Chính Thanh vẫn đứng đó chưa rời đi, trong tay vẫn là chồng giấy, tuỳ tiện lấy một tờ giấy rời ở trên cùng gấp máy bay giấy.

Cậu giống như mấy đứa trẻ, kêu ha một tiếng rồi mới giương cánh tay ném ra ngoài.

Ban đêm thoang thoảng gió, thiếu niên khoan khoái ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt lộ ra vẻ sạch sẽ, khôi ngô.

Đèn phòng học chiếu vào bên trên hành lang, chiếu trên gò má hắn một lớp mỏng.

Chính là lúc thiếu niên hăng hái, trong lòng có ngưỡng vọng, ngẩng đầu có tinh không.*

*trong lòng có tín ngưỡng có hy vọng

thì khi ngẩng đầu sẽ thấy được trời sao rộng lớn

Giản Hạnh nhìn xem, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác khó tả.

Hai năm trước, cô mặc kệ cậu với cô có bao nhiêu chênh lệch học lực ở Tam Trung, cô luôn cố gắng từng ngày chạy đến bên cạnh hắn.

Bây giờ đi bên cạnh, cô mới hiểu được khoảng cách giữa mình và Từ Chính Thanh lại xa như vậy, không chỉ đơn giản là từ lớp một đến lớp ba.

Từ Chính Thanh và cô, căn bản không cùng một thế giới.

Nhoáng một cái như chớp, thiếu niên xoay người, thân ảnh thẳng tắp biến mất khỏi cửa ra vào lớp học.

Giản Hạnh nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt.

Lúc này trên bục giảng Từ Trường Lâm tiến lại gần Trần Tây đang chép thời khoá biểu của học kì này, chờ Trần Tây chép xong mới cất giọng: "Thời khoá biểu này là tạm thời, bản cố định cuối tuần sẽ thông báo, các em trước mắt theo cái này."

Dưới lớp vài tiếng thưa thớt nói vọng lên: "Vâng ạ."

Từ Trường Lâm không quan tâm hình thức giảng dạy, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, nói tiếp: "Các em trước hết để sách trong tay cùng bút xuống bàn hết đi, ngẩng đầu lên nhìn thầy một chút, nhìn xem gương mặt này của thầy có đẹp trai hay không."

Dưới lớp rộ lên cười.

Trần Tây nhịn không được liền nói, "Mặt thầy thật to nha."

Từ Trường Lâm cười nói, "Cũng tạm, hẳn là không to bằng em đâu."

Trần Tây mặt đúng thật rất to, mới đi học được một tuần đã được phong danh hiệu Trần mặt to.

Cả lớp cười vang.

Trần Tây đường đường là đại nam nhân, hôm nay bị cười đến hai tai đỏ bừng, cuối cùng thật sự không còn cách nào đành chắp tay xin tha.

Tiếng cười nhạt dần, Từ Trường Lâm mới nói tiếp: "Cũng không có việc gì, tôi muốn tâm sự với các em, ngày mai là nhập học, về sau hẳn là các trò không có thời gian cùng tôi tâm sự nói chuyện phiếm nhiều, sau này muốn cùng nhau nói chuyện cũng phải thi xong cầm phiếu điểm tới phòng thầy rồi nói tiếp."

Một nhóm phía dưới ồ lên một tiếng.

"Đừng ồ, nói đàng hoàng xem nào." Từ Trường Lâm nói, "Kì thi đại học năm nay rất chú ý đến điểm số không phải sao? Đừng cho là mình còn có nhiều thời gian, ba năm trung học chớp mắt một cái liền qua nhanh. Hôm nay nói hai chuyện, thứ nhất là chuyện điểm số, các trò mỗi người viết một cái mục tiêu điểm số, năm nay các trò chưa thi đại học, nhưng là năm sau các trò sẽ thi đại học, đến lúc đó liền lấy điểm thi cuối kì của các trò xem xét, viết xong thì nộp lại cho Trần Tây, Trần Tây phụ trách giao lại cho thầy."

"À, dùng giấy ghi chú, đừng tuỳ tiện xé tờ giấy trắng đưa cho tôi, định qua loa mắt tôi không dễ đâu." Từ Trường Lâm lại bồi thêm một câu.

"Giấy nào mà chẳng được? Lại còn xem thường giấy trắng."

"Liền xem thường." giọng điệu Từ Trường Lâm truyền tới một cách ngạo kiều, chọc cho đám học sinh cười không ngừng.

Từ Trường Lâm, "Cái thứ hai, chính là vấn đề chia ban, các em chú ý văn lý chia lớp, Hoà Trung chúng ta mỗi năm đều là học kì sau của lớp mười mới bắt đầu chia lớp, cái này chủ yếu đều do các em lựa chọn. Nhưng tôi vẫn muốn nói vài câu, mặc kệ về sau chọn ban nào, học kì này, đều xử lý sự việc công bằng, như một chén nước bằng phẳng, nếu ai làm rỉ nước ra ngoài, chúng ta vẫn phải ngồi uống trà đàm đạo vài câu, đã biết chưa?"

"Em không, em phải chọn lịch sử, em phải chọn lịch sử nha." Lâm Hữu Nhạc cố ý.

Từ Trường Lâm mặc dù là chủ nhiệm lớp, nhưng lại không phải giáo viên dạy môn chính, mà là dạy lịch sử, chính là kiểu này, lớp ba sau này phân chia lớp sẽ thành ban văn.

Lâm Hữu Nhạc nói xong, những người khác cũng hùa theo ồn ào, "Đúng vậy đúng vậy, cùng chọn lịch sử hết đi."

Từ Trường Lâm cười cả nửa ngày mới mở miệng nói, "Lâm Hữu Nhạc, bài kiểm tra lịch sử của cậu nếu không xếp thứ nhất, tôi liền mời cậu uống trà cùng tôi."

Lân Hữu Nhạc ngây ra, hắn từ hồi sơ trung đã có tiếng lệch khối, chín môn liền tạch tám môn ưu tú, còn lại một môn lịch sử là may mắn qua môn.

"Em biết sai rồi, đại ca, em biết sai rồi." Lâm Hữu Nhạc van, "Em tuyệt đối sau này làm trâu làm ngựa cho thầy."

Từ Trường Lâm nói, "Đừng, nhà tôi không có đất, dắt trò về tôi còn tốn thêm một miệng ăn."

Đám nhóc cười vang cả sảnh đường.

Trò chuyện là trò chuyện, cười là cười, nhưng vẫn phải nghiêm túc học tập.

Kì thi đại học và thi học kì ở Hoà Trung đều không giống nhau, các trò ngồi đây chưa ai trải qua kì thi đại học, cho nên kì thi đại học hết thảy đối với mọi người đều là vẫn không biết.

Bởi vì không biết, cho nên thấy sợ hãi.

Tiết tự học buổi tối học liên tục không ra chơi, muốn đi vệ sinh có thể trực tiếp đi, trong lớp không có giáo viên, cũng không cần chào hỏi.

Giản Hạnh phía trước, một tay cầm bút, một tay vô thức vân vê góc sách, trông rất giống đang thật sự đọc sách, nhưng kì thực trước mắt tất cả đều là thân ảnh thiếu niên đứng dưới ánh đèn chơi máy bay giấy.

Máy bay giấy được ném đi, rơi xuống sân trường, hẳn sẽ bị xem là rác.

Có lẽ còn bị người đi qua đi lại giẫm tới giẫm lui.

Sẽ không một ai biết, có lẽ trong đó cất giấu một giấc mộng thuở thiếu niên. Cũng sẽ không một ai biết, chỉ một tờ giấy trắng nhẹ nhàng đơn bạc kia, nhưng đối với cô mà nói, có lẽ đó là cả một giấc mộng thời niên thiếu.

Những lần chạm mặt của cô và hắn đếm trên đầu ngón tay, cô sao có thể nỡ bỏ lỡ sự sở hữu đặc biệt nhất này.

Nghĩ tới đây, Giản Hạnh bỗng nhiên buông bút xuống, chớp chớp mắt nhìn góc sách đã bị mình vô thức cuốn lên tầng tầng nếp uốn, trong lòng cô cũng là những vết tích xoắn xuýt dãy dụa.

Cô nhếch môi lại nhìn chằm chằm vài giây, sau đó đứng lên.

Hứa Lộ ngồi bên cạnh ngước đầu lên sững sờ, "Cậu đi ra ngoài sao? Đi vệ sinh à?"

Giản Hạnh đang trong cơn mơ hồ không nghe rõ Hứa Lộ nói gì, nhanh chóng bước chân ra khỏi phòng học.

Cô vốn chỉ là đang đi, đến đầu cầu thang bỗng nhiên chuyển sang chạy.

Buổi tối gió so với ban ngày thoáng hơn, nhẹ nhàng mát mẻ, gió thổi tới trước mặt, tâm trạng thật thư thái.

Mới đầu Giản Hạnh vẫn là một bước một bực cầu thang, đằng sau liền một bước ba bực cầu thang, nhịp tim lên rồi lại xuống, cảm xúc phấn khởi mơ hồ kia xông tới.

Dưới ánh trăng nhạt nhẽo, sân trường rộng lớn giống như mặt biển về đêm thật yên tĩnh, Giản Hạnh cảm thấy bản thân tựa một con cá, chỉ có thể tìm lấy thứ màu trắng cuồn cuộn ở bên trong để có chút ánh sáng.

Quảng trường thật sự rất lớn, Giản Hạnh đại khái ngó nghiêng một chút, cảm xúc trở nên kích động dần dần thối lui, cảm xúc nôn nóng nhàn nhạt trong lòng.

Giản Hạnh đi được hai bước, chợt nhớ tới gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng phòng học.

Cô nhớ rất kĩ động tác của Từ Chính Thanh, nhưng cô không biết phương hướng gió.

Cô muốn tìm máy bay giấy kia.

Máy bay giấy tay Từ Chính Thanh gấp.

Mặt biển đang tĩnh lặng bỗng chốc gợn sóng, cảm xúc thất lạc bỗng dưng tuôn trào mãnh liệt, chẳng biết mây kéo đến lúc nào, che khuất đi mất vầng trăng duy nhất đêm nay.

Giản Hạnh khựng chân đứng lại chỗ, có chút mờ mịt, cô ngửa nửa đầu, không thấy được tinh không*, cũng không thấy được ánh sáng.

*vì sao sáng

- hết chương 5 -