Kính Sơn Thuỷ

Chương 6: Một chín tám bốn



Ban đêm, tiếng chuông tan học vang lên, Giản Hạnh không vội thu dọn sách vở, lại đi đến trước nhà vệ sinh trước.

Hứa Lộ đi theo, thuận miệng nói: "Mới bao lâu thôi mà cậu đã đến nhà vệ sinh hai lần rồi đấy."

Giản Hạnh dừng động tác rửa tay lại, mập mờ lên tiếng: "Uống nhiều nước mà thôi."

Hứa Lộ cũng không quá để ý, chỉ là hơi sầu mà thở dài: "Tớ cũng không biết có bao nhiêu cái trường đại học, lớn đến chừng này mà biết mỗi Thanh Hoa Bắc Đại."

"Theo xếp hạng các trường trung học trong nước đi."

"Hở? Có thể đấy!" Hứa Lộ hơi kích động, sau đó lại ngẩn ra, "Nhưng chúng ta lại không biết xếp hạng."

"Thế thì, đi quầy sách cũ tìm xem có danh sách đăng kí trường không?" Giản Hạnh nói.

Hứa Lộ sáng mắt lên, "Thật hả? Sẽ có chứ?"

Giản Hạnh nói: "Hẳn là có, chúng ta lát nữa đi nhìn xem."

Hòa Trung có hai cánh cổng, bên cạnh cổng chính có rất nhiều tiệm sách, cổng phụ thì lại không có gì, hướng về nhà Hứa Lộ vốn là đi qua cổng phụ, giờ lại phải đi cùng Giản Hạnh, nói: "Vậy cậu tới mua một bản đi, tớ không đi đâu, ngày mai cậu mang tới, rồi chúng ta..."

"Không cần," sách cũ cũng rất tiện lợi, còn rẻ hơn nhiều, Giản Hạnh nói, "Chúng ta tùy tiện mua một bản, rồi cùng xem đi."

"Oa, cảm ơn cậu!"

Giản Hạnh hơi cười nói không có việc gì.

Lúc trở về, Giản Hạnh nghĩ sẽ trực tiếp đi đến quầy sách cũ, lúc đi ra chỗ dạy học chợt thấy có mấy người cùng bạn bè đi theo hướng ngược lại, vừa đi vừa nói về tiệm sách Tân Hoa có thêm sách mới, Giản Hạnh suy nghĩ một chút, tiệm sách đó ít nhất phải trên dưới 100 mét vuông, rồi cũng đi theo.

Tiệm sách xác thực có thêm sách mới, thậm chí còn chưa kịp xếp lên giá sách, đều đặt trong mấy cái rương lớn ở bên cạnh.

Chẳng qua bây giờ trong tiệm chỉ có mấy người, làm cho mấy cái rương trông cũng không chật chội, ngược lại trông giống như đồ sinh hoạt hàng ngày.

Giản Hạnh thấy trời vẫn còn sớm, liền đi vào tiệm sách dạo mấy vòng.

Tiệm sách cũng không vì mở ở cao trung mà kiên quyết cấm hết tiểu thuyết tình cảm, chỉ là có hơi ít, mấy người vừa đến đã cùng nhau đi thẳng vào khu tiểu thuyết, Giản Hạnh lại không có hứng thú với loại sách kia, liền đến chỗ khu văn học nước ngoài.

Cô tùy tiện lật mấy quyển tiểu thuyết rất nổi tiếng, là dạng sách mà ít có bút tích chú thích, đây là truyền thống của tiệm sách Hòa Trung.

Có đôi khi nhìn chú thích còn chăm chú hơn là đọc sách, bởi vì có người sẽ để lại mấy đoạn hội thoại kì lạ, ví dụ như đoạn này:

Dòng chữ màu đen viết: Ranh giới cuối cùng bên trong xin hãy dũng cảm lấy một lần.

Màu mực đỏ theo sau: Cho nên "Cậu có muốn cùng tôi yêu đương thử không"?

Giản Hạnh cười cười trả sách về chỗ cũ.

Thời gian trôi qua không dài lắm, dù mấy ngày nay Giản Như không chú ý cô, nhưng ở thời điểm này lại rất mực cẩn thận, Giản Hạnh nhanh chóng dạo qua một vòng, lúc đi đến quầy hàng, chợt nhớ tới danh sách báo danh rồi dừng bước.

Trong quầy có một người, hắn lười nhác nằm trên ghế làm đầu ghế hơi ngửa ra, trên đầu chụp một cái mũ.

Giản Hạnh hơi do dự, vẫn là đi tới, gõ gõ quầy hàng nói: "Xin chào?"

Trong quầy hắn đặt hai chân xuống, rồi chậm rãi đưa cái mũ chụp trên đầu xuống.

Hắn cởi mũ xuống, Giản Hạnh mới thấy người này thế mà lại để tóc dài, cũng không tính là quá dài, hai bên vẫn để đầu đinh, nhưng mà trên đỉnh đầu lại để rất dài, trông giống như tóc đuôi ngựa.

Đại khái là do bị đánh thức nên hắn không dễ chịu lắm, im lặng một hồi liền hỏi: "Có chuyện gì?"

Giản Hạnh cảm thấy có lỗi, nhưng dù gì cũng đã đánh thức người ta, vẫn là hỏi một câu: "Xin hỏi ở đây có danh sách báo danh không?"

"Danh sách báo danh?"Hắn nhìn Giản Hạnh từ trên xuống dưới, "Lớp mười hai?"

"Không phải," Giản Hạnh nói, "Lớp mười."

"Hả? Lớp mười muốn mua cái đồ chơi này để làm gì? Cho rằng cuộc sống cấp ba dài dằng dặc nên lo sớm?"

... Con người này thật giống như loại không đứng đắn.

Giản Hạnh nhịn không được liền đảo mắt nhìn trái nhìn phải, bắt đầu hoài nghi người này không phải là nhân viên ở đây.

Người này ngoài miệng lắm lời nhưng vẫn xoay người lấy ra một bản, hắn vẫn bày ra cái tư thế ngồi lười nhác, trực tiếp ném lên trên quầy thanh toán, "Đăng kí ở bên cạnh, nhớ kĩ đúng hạn trả."

Giản Hạnh nói: "A được"

Cô lật bản đăng kí ra, nhìn thấy phía trên đại đa số đều là học sinh cấp hai, việc đăng kí đơn giản kết thúc, Giản Hạnh nhịn không được lật hai trang, bỗng nhiên, cô liếc sang thấy một cái tên quen thuộc để lại bút tích.

Người đăng kí: Từ Chính Thanh

Lớp: mười (1)

Thư tịch: một chín tám bốn

(mượn) thời gian: 23 tháng 8 năm 2009

(trả) thời gian: 31 tháng 8 năm 2009

Giản Hạnh khựng lại, buông bản đăng kí cùng bút xuống, tay cô có chút run, giống như đang mừng thầm cũng giống như đang kích động, nhưng giọng điệu giấu nhẹm đi giả bộ tuỳ ý hỏi. "Ở đây có 'một chín tám bốn' sao?"

Nhân viên quầy hàng không đứng đắn kia chỉ tay về hướng đó.

Giản Hạnh liền xoay người có chút gấp, tâm cô một mực lơ lửng giữa trời, lòng hơi lo sợ ở đây chỉ có một cuốn 'một chín tám bốn' duy nhất đó, càng sợ một giây trước đó đã có người mượn đi.

Trong lòng Giản Hạnh bây giờ như có trận đại loạn, thậm chí danh sách vừa mới xem đều không nhớ ra được, lật bản danh sách xem còn người nào khác mượn quyển này hay không.

Tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được ở trong góc, nhưng mà lại là gửi trả sách.

Giản Hạnh cấp tốc chạy ra phía quầy hàng, giọng cô có chút không tự kiềm chế mà cứng đờ, "Cho hỏi, cuốn 'một chín tám bốn' không có đơn gửi trả sách sao?"

Trong lòng cô loạn lên một hồi, bản thân vừa mới làm gì cũng không nhớ, lật phía sau danh sách đăng kí tìm xem có người nào khác cũng mượn quyển sách này không.

Tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy ở trong góc,nhưng lại không có gia hạn mượn sách.

Giản Hạnh cấp tốc quay về quầy hàng, giọng không kiềm chế nổi mà hơi cứng đờ, "Cho hỏi, cái 'một chín tám bốn' không có gia hạn trả sách sao?"

Nhân viên quầy hàng sửng sốt một chút, nói: "Chẳng phải có người gia hạn rồi sao?"

Giản Hạnh ngây ra hồi lâu, lúc này mới nhớ Hòa Trung sách cũng có thể gia hạn tùy ý, cô dừng laij một chút, mấp máy môi.

Cô có thể gia hạn trả sách.

Nhưng cô không chỉ muốn mỗi quyển sách này.

"Được rồi" Giản Hạnh thấp giọng nói, "Cũng không vội."

Cô muốn đi, lại nghĩ phía trên có thời gian phải trả lại, có chút không cam lòng hỏi: "Quyển sách này, nhất định phải đúng giờ trả lại sao?"

Nhân viên quầu hàng nhìn cô môt cái, "Bình thường thì đúng thế."

"A," Giản Hạnh lại hỏi, "Vẫn có thể đăng kí mượn thêm lần nữa sao?"

"Không cần đâu, vẫm còn thời gian mà, đánh số dò phía sau là được."

Giản Hạnh lúc này mới nhớ tới, cột cuối cùng của đơn đăng kí là chỗ đánh số dò, nhưng cô lại không chú ý Từ Chính Thanh kia có đánh số dò hay không.

Giản Hạnh do dự một lúc, liền kiên trì ngay chỗ nhân viên quầy hàng mà mở sổ ghi chép ra.

Quả nhiên, không có số dò.

Cậu vẫn chưa có trả.

Giản Hạnh không một tiếng động mà nhẹ thở ra, động tác nhanh hơn không ít mà đóng sổ ghi chép lại.

Sau khi chờ Giản Hạnh đi khỏi, nhân viên quầy hàng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, đưa tay với một cái đem số ghi chép đến gần, lật một cái, thấy chỗ đăng kí mới nhất là: Giản Hạnh, lớp mười (3).

Giống như vô tình, hắn cầm lấy một tờ, liếc qua một cột rồi nhẹ nhàng nhíu mày.

Giản Hạnh không đem danh sách báo danh về nhà, cô về trước lớp, lúc này trong lớp đã không còn ai, đèn đã tắt, cửa cũng đã khóa, Giản Hạnh mở cửa sổ đem danh sách báo danh ném tới trên mặt bàn của Lâm Hữu Nhạc, đang muốn đóng cửa sổ, bỗng nhiên sau lưng tiến tới một bóng người màu đen, giữa không trung còn hơi sáng lên, Giản Hạnh giật mình, nhịn không được khẽ gọi một tiếng.

Lúc đó giống như cô cũng đã làm đối phương giật mình.

Giản Hạnh mơ hồ nghe được một tiếng thô tục, cô khẽ giật mình, có chút bất ngờ nhìn sang.

Người bước tới quả nhiên to lớn, bởi vì cao, giữa không trung là ánh sáng màn hình từ điện thoại chiếu đến, làm cho cô thấy được ngũ quan trên khuôn mặt hắn, lát sau cô mới xác định được đó là Từ Chính Thanh.

Cô cho là mình nghe nhầm.

Lúc này đã bình tĩnh trở lại, nghĩ lại thì lúc nãy vừa mới thét lên, cô quả thực muốn tìm cái lỗ để chui vào.

May mắn cho cô cả tầng lúc này toàn là màu đen, có lẽ Từ Chính Thanh căn bẳn không nhận ra cô là ai.

Nhưng hết lần này đến lần khác, trong tay hắn lại có điện thoại.

Từ Chính Thanh hẳn là bị dọa sợ, cầm điện thoại chiếu xuống mặt cô, lúc sau hắn thấy rõ như có chút ngoài ý muốn, "Giản Hạnh?"

Mặc dù không vui lắm nhưng thanh âm của hắn của y nguyên không đổi, không hề có chút công kích nào.

Vì hai chữ này, nơi tăm tối trong lòng Giản Hạnh bỗng sinh sôi làm cô đỏ cả mặt, nhịp tim nhanh đến mức có chút không bình thường, rõ ràng bốn phía đều có gió nhưng cô lại cảm thấy nóng đến không hô hấp được.

Tay cô dựa vào song cửa phía sau một bên lưng, sự thô ráp của bức tường xi măng mài cho bàn tau cô hơi ẩn đau, nhưng cô chỉ cảm thấy đau đớn sau cái cảm giác nóng rực kia.

Nỏng hổi một đường lên đến miệng, Giản Hạnh không tự chủ được nuốt xuống một lượt, "Ừ" một tiếng: "Là tớ."

Từ Chính Thanh chỉ cầm điện thoại chiếu lên người Giản Hạnh một chút, sau đó cảm thấy nó không phải phép liền cất điện thoại vào túi, hắn nhìn Giản Hạnh đứng bên cửa sổ, nghi hoặc đi đến hỏi, "Sao còn chưa đi? Có việc à?"

Giản Hạnh nhanh chóng đáp: "Thả cái đông tây này nè."

"A," Từ Chính Thanh không có hứng nghe, đại khái cũng chẳng vui vẻ gì, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài, nói, "Vẫn còn chưa đi?"

Nhịp tim của Giản Hạnh lại lần nữa lên cao tới đỉnh điểm, cô cảm thấy mình rất tùy ý, thậm chí có chút hơi cẩu thả, nhưng hết lần này đến lần khác Từ Chính Thanh cứ đến trước mặt cô, cô liền không tự chủ điều chỉnh giọng cùng âm sắc cao hơn, không giống chất giọng bình thường của cô lắm.

Giản Hạnh cố gắng đem cổ họng ép tự nhiên lại bình thản, nói: "Đi, đi liền đây."

"Đi chung đi." Từ Chính Thanh vừa nói vừa móc điện thoại di động ra.

Ánh sáng trên điện thoại rất yếu, thậm chí còn không sáng bằng ánh trăng, nhưng thời điểm Từ Chính Thanh đem rọi lên mặt của Giản Hạnh, cô mờ mịt tâm can đột nhiên hoảng loạn, rất chói mắt.

Ánh sáng này, là Từ Chính Thanh cho cô.

Cô cũng không nghĩ sẽ trả. Truyện Huyền Huyễn

Dù cho quãng đời còn lại về sau, trên đỉnh đầu cô không còn vầng trắng sáng ôn nhu kia nữa.

"Có phải tớ vừa nãy đã làm cậu sợ không?" Trong hành lang, Từ Chính Thanh bỗng dưng mở miệng.

"Không có, là tớ làm cậu giật mình." Giản Hạnh nhớ lại liền cảm thấy xấu hổ, cho dù hành lang tối mịt, cô cũng không dám nhìn Từ Chính Thanh, chỉ có thể cúi đầu, mặc cho sự xấu hổ đã nhuốm đỏ hai bên tai rồi.

Từ Chính Thanh cười khẽ một tiếng, rất tự nhiên nói ra: "Vậy là hoà nhau."

Lời này nói ra thật nhẹ nhàng còn mang theo một chút thân mật, Giản Hạnh không thể xác định trong lòng bây giờ chính là cảm giác gì, chỉ thấy cả người nhẹ tênh, khoé môi cũng không nhịn được mà giương lên.

Cô thấp giọng, "Ừm."

Hành lang trống không, chỉ có hai người bọn họ, tiếng bước chân thận trọng di trên nền đất, âm thanh cũng trở nên rõ ràng.

Bởi vì tiếng bước chân phát ra, hai người họ mỗi một lần nói chuyện với nhau đều giống như lặp lại nhiều lần.

Giản Hạnh cảm thấy thật thần kỳ, cả ngày hôm nay thật thần kỳ.

Không, là sau khi đậu Hoà Trung, mỗi ngày đều trở nên thật thần kỳ.

Mà hết thảy sự thần kỳ này, đều là vì người bên cạnh.

Giản Hạnh nhịn không được, làm bộ chậm nửa nhịp, liền đi sau Từ Chính Thanh nửa bước.

Cậu dáng vóc cao lớn, Giản Hạnh đứng trên bực thang miễn cưỡng đo chiều cao của cô và Từ Chính Thanh, cũng không quá chênh lệch.

Cô trong bóng đêm không nhìn rõ thứ gì, nhưng lại không nỡ dời mắt.

Cô thật... rất thích Từ Chính Thanh.

Thế nhưng trong trường, biết bao nữ sinh như cô cũng thích cậu.

Bởi vì cậu quá ưu tú, thích cậu là một chuyện rất bình thường.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Giản Hạnh rũ xuống, mượn chút ánh sáng như ẩn như hiện lơ lơ đãng đãng nhìn Từ Chính Thành. Giản Hạnh thấy trong tay cậu còn cầm một quyển sách.

Cô chưa kịp hỏi, hai người đã đi ra khỏi toà dạy học.

Từ Chính Thanh mở miệng: "Tớ phải tới tiệm sách trả lại sách, cậu đi trước đi."

Giản Hạnh vội nói, "Được."

Từ Chính Thanh tuỳ ý dơ cánh tay còn cầm sách quơ quơ nói lời tạm biệt, Giạn Giản nghĩ cậu cười cũng cười, một giây sau Từ Chính Thanh liền quay người qua, một bên khoé môi giơ lên cứng đờ, nhưng sau đó lại chậm rãi tiếp tục giơ lên, cất giọng nhỏ mà nói: "Ngủ ngon."

Từ Chính Thanh lúc xoay người tay đút vào túi quần lấy điện thoại ra xem giờ, mười giờ hơn, cậu xác định tiệm sách chưa đóng cửa, càng tăng tốc bước chân, lúc đi gần tới tiệm sách thấy vẫn còn mở đèn bên trong cậu mới bước chậm lại.

Trên đầu là cửa cuốn, Từ Chính Thanh đẩy cánh cửa kính ra bước vào, nhìn thấy ở quầy hàng có một bà dì đang sắp lại sách trên kệ, cậu đi qua lên tiếng chào hỏi, "Xin chào, tới trả sách."

Nhìn đối phương bận bịu, cậu cũng không nhiều lời, thành thạo mở sổ ghi chép ra, lật tìm tới tờ có tên Từ Chính Thanh viết lên cột tên của mình, đem sách đặt lại trên quầy.

Đã muộn, cậu cũng không dừng lại thêm, trực tiếp quay người rời đi, lúc đẩy cửa ra cậu nhìn sang bên cạnh ánh mắt trở nên sáng rực, nghiêng đầu nhìn một chút, bị cái đầu của 'nhân viên quầy hàng không đứng đắn' chọc cho bật cười.

"Đem cái đầu đó về nhà Giang gia không đuổi cậu đi sao?"

Từ Chính Thanh vừa dứt lời, bên trong tiệm sách truyền đến thanh âm của bà Dì, "Đừng có hút thuốc."

Giang Biệt Thâm nghiêng đầu sang chỗ khác, bên miệng ngậm lấy điếu thuốc, mơ mơ hồ hồ không rõ cất giọng, "Biết rồi."

Từ Chính Thanh thu hồi ánh mắt nhìn Giang Biệt Thâm giơ ngón cái về phía cậu ta, Giang Biệt Thâm hừ cười một tiếng, "Thôi giả nhân giả nghĩa trước mặt ông đây đi."

Nói rồi lấy từ bên chân hộp thuốc lá ném đến chỗ Từ Chính Thanh đứng, Từ Chính Thanh đưa tay bắt lấy, cười nói, "Không hút, tôi còn phải về nhà."

"A." Giang Biệt Thâm nhìn cũng không nhìn nói, "Cút đi."

Trưởng bối hai nhà Từ Chính Thanh và Giang Biệt Thâm là chỗ thân thiết, hai người đều là viện trưởng của bênh viện lớn, Giang Biệt Thâm lớn hơn cậu sáu tuổi.

Theo lý thuyết, kém hai khoảng cách thế hệ thì không thể trở thành bằng hữu, nhưng từ nhỏ Từ Chính Thanh so với những người cùng lứa trưởng thành hơn nhiều, mà Giang Biệt Thâm thì ngược lại, hai người từ đó mà trở thành "bạn vong niên".

Ba năm trước, Giang Biệt Thâm lên đại học, ngày lễ hay ngày tết thì mới có thể trở về, vì không thể về nên hai người thường dành thời gian chat với nhau dăm ba câu trên QQ.

Giang Biệt Thâm lần này trở về, nguyên nhân Từ Chính Thanh cũng có nghe qua, cậu đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Biệt Thâm nói, "Đến cả cục cảnh sát rồi mà miệng vẫn còn hỗn?"

"Việc của người lớn không cần nhóc quản." Giang Biệt Thâm nói, "Lo làm bài thi của nhóc đi."

Từ Chính Thanh "Chậc" một tiếng: "Thực sự không còn nói gì để với anh nữa rồi, lại thích tỏ ra người lớn."

Giang Biệt Thâm quay đầu híp mắt nhìn Từ Chính Thanh.

Cậu cười cười, "Có thật là tạm nghỉ học không?"

"Ha." Giang Biệt Thâm nói, "Ông già để tôi ở nhà bế quan một năm."

"Vậy sao lại không về nhà?"

"Về cái rắm, nơi này là nhà của ông đây."

Giang Biệt Thâm nói, "Ông đây về sau làm việc ở chỗ này, lần sau tới trả sách thì trả sớm một chút, lúc nãy vừa hay có người tìm."

Từ Chính Thanh quay đầu nhìn hắn, "Sách kia là anh cho người ta mượn, muốn trả sớm một chút thì tự đi mà đòi cái người anh cho mượn ấy."

"Trong trường học không thiên vị thân thích, đây là Từ Trường Lâm nói."

Từ Chính Thanh thật lười nói lý với người này, đứng dậy quay đi.

Giang Biệt Thâm nhìn theo bóng lưng to lớn kia, thở ra một hơi khói hô một tiếng, "Tiểu Từ."

Từ Chính Thanh bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn.

Giang Biệt Thâm nhìn vẻ mặt này của Từ Chính Thanh thì cười cười, cắn điếu thuốc nửa ngày mới mở miệng, "Nhóc đưa sách cho người ta mượn, liền không để mắt đến nó nữa sao?"

"Không rảnh để tâm."

Từ Chính Thanh nói xong thì tuỳ tiện phất phất tay, quay người rời đi.

Hoà Trung là trường chuyên cấp ba không chỉ đơn thuần do tài nguyên giáo dục đầy đủ ưu tú, mà thiết bị cũng rất hiện đại, ví dụ như đèn LED của trường sáng liền hai mươi bốn giờ, phía trên còn có giờ Bắc Kinh.

Bây giờ đang là 22 giờ 22 phút ngày 31 tháng 8 năm 2009.

Trời dần sáng, gió cũng trở nên mát mẻ hơn, Giản Hạnh ngồi xổm cạnh bồn hoa phía ngoài cổng trường, thỉnh thoảng lại nắm lấy mấy nhánh cỏ, chốc chốc quay đầu nhìn về nơi tiệm sách.

Không biết đã quay về sau bao nhiêu lần, cuối cũng Giản Hạnh cũng nhìn thấy được bóng hình quen thuộc.

Theo thứ tự của ánh đèn đường, thân ảnh của người kia bị kéo dài trên mặt đất, dưới ánh đèn có thể thấy khuôn mặt sáng sủa khôi ngô của thiếu niên, ngẫu nhiên đi tới dưới những khoảng cách của đèn đường, dáng vẻ thật khiến người sống không dám lại gần. (nghĩ là ma đó)

Nhưng chính vì một sáng một tối, Giản Hạnh có chút giống như đang xem một bộ phim câm.

Ánh đèn vàng ấm từng nét một hoạ nên khuôn mặt mười lăm tuổi có chút cô độc lại ôn nhu.

Cậu từng bước một, trong ánh đèn mà đi tới.

Từ trước tới nay không thiếu người nhìn Từ Chính Thanh, nhưng giờ khắc này giống như trên đất trời này chỉ có cô là người duy nhất được nhìn thấy cậu.

Giản Hạnh suy đoán có thể cậu không đến đây kịp, nên mới chỉ kịp thấy Từ Chính Thanh nơi sân trường đã lập tức chạy về hướng tiệm sách.

Trong gió có mùi đất nhưng mùi của mực in lại có vẻ nhiều hơn.

Đây dường như là mùi đặc trưng của mỗi trường.

Khi chạy vào ban đêm thì mùi hương này lại càng thêm nồng nặc, Giản Hạnh biết đi từ từ thì mình sẽ đến, bây giờ không được thì ngày mai lại đi mượn, chỉ là một quyển sách mà thôi, chưa chắc làm như vậy liền được chú ý.

Nhưng lỡ như...

Lỡ như cô bỏ lỡ mất, cô sẽ phải hối hận cả một đời.

Cô không nhất định phải cố chấp lấy được quyển sách kia, cô chỉ là muốn giữ lấy 'thần kỳ' của ngày hôm nay.

Cái kết tốt nhất chính là kết thúc bằng một dấu chấm tròn.

- hết chương 6 -

Editor có lời muốn nói: Giản Hạnh ngồi đợi Từ Chính Thanh đi trả cuốn 'một chín tám bốn' để tới mượn ngay luôn không muốn qua mai vì sợ sẽ có người mượn mất nên mới ngồi đó không đi về.