Tô Dạ Hiên gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn tất cả mọi người ở đây:
"Các ngươi ai đến giải thích cho tôi một chút! A! Đây là có chuyện gì!"
Mạc U Anh nuốt một ngụm nước miếng, cô ta cũng không biết tại sao lại biến thành cái dạng này, đột nhiên, trong mắt sáng lên, cô ta vội vàng nói:
"Là Tô Bạch!"
Tô Dạ Hiên lạnh giọng nói,
"Nói tiếp đi."
Mạc U Anh cố gắng trấn định lại, hiện tại mặc kệ là chuyện gì xảy ra, cô ta nhất định phải đem mình phủi sạch sẽ, mà Tô Bạch, chính là một người gánh tội tốt nhất.
Hơn nữa cô ta cũng rất hoài nghi, chính là Tô Bạch tính toán mình.
"Lúc ấy Tô Bạch đột nhiên đến nói với em, anh vào khách sạn với một người phụ nữ, em còn kỳ quái, bình thường căn bản em cũng không thân thiết với Tô Bạch, hôm nay sao lại đột nhiên nói chuyện với em."
Tô Dạ Hiên nghe nói vậy, trong mắt xẹt qua một tia âm tàn, nghiến răng nghiến lợi:
"Được lắm, Tô Bạch!"
Lúc đầu, hắn còn không nghĩ đến sẽ trêu chọc Tô Bạch, nhưng mà hiện tại cô lại chủ động tính toán hắn.
Hắn nhất định phải làm cho Tô Bạch yêu hắn, sau đó ngược cô đến chết đi sống lại.
Tô Dạ Hiên trong lòng hạ quyết định, bực bội mà nói:
"Đem những tin tức kia đè xuống, thực sự không được, liền tuôn bê bối của người khác ra ngoài, nhất định phải che chuyện này lại."