Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 142: Cưng chiều nữ chính tận trời (12)



Nhiễm Bạch cười một tiếng, giọng điệu vô hại đến cực điểm, mang theo vài phần lười biếng cùng hững hờ:

"Tôi nói, cô muốn bò lên trên giường anh trai tôi sao?"

Diệp Vũ Tư hừ lạnh một tiếng.

Luận gia thất, luận năng lực, luận giá trị nhan sắc.

Tô Dạ Hiên là người thích hợp nhất với cô ta.

"Không phải hắn vẫn chưa kết hôn sao? Vậy tôi cũng có quyền lợi truy cầu hạnh phúc."

Diệp Vũ Tư cũng không vội, một lần nữa ngồi ở trên ghế sa lon, bình tĩnh mà nói.

Nhiễm Bạch đảo đảo mắt, ra vẻ suy nghĩ:

"Ừm... Lời này không sai."

Diệp Vũ Tư không quan trọng cười một tiếng:

"Đàn ông mà, nào có không ăn vụng."

Nhiễm Bạch nghe Diệp Vũ Tư nói, ý cười phát ra càng ngọt ngào xán lạn.

Chậc chậc chậc

Thật không biết đầu óc ra sao mà có thể nghĩ được những thứ này.

Diệp Vũ Tư bị ánh mắt của Nhiễm Bạch nhìn hết sức không được tự nhiên, cau mày nói:

"Nếu như cô không có chuyện gì khác, tôi còn có việc."

Nhiễm Bạch phảng phất như không nghe ra ý tứ của Diệp Vũ Tư, chậm rãi nói:

"Không biết Diệp Thị gần đây bị giáp công như thế nào?"

Con ngươi của Diệp Vũ Tư thít chặt, cảnh giác:

"Cô có ý tứ gì?"

Nhiễm Bạch vô tội chớp chớp mắt, nhếch miệng lên cười:

"Cũng bởi vì Diệp Thị bị người ám toán, cho nên hiện tại đang rất cần tài chính để xoay vốn, không kịp chờ đợi nên muốn quyến rũ anh trai tôi. Để làm dịu tình huống khẩn cấp này."

Diệp Vũ Tư trào phúng nói:

"Tô tiểu thư thật đúng là thông minh vô cùng, ngay cả cái này cũng biết."

Không sai, hiện tại Diệp Thị chẳng qua là một cái xác rỗng, lượng lớn tài chính đã bị những người ăn hối lộ kia dời đi.

Cho nên, cô ta không kịp chờ đợi mà muốn quyến rũ Tô Dạ Hiên.

Đến lúc đó, Tô Gia không thể không trợ giúp Diệp Thị.

Bởi vì, dáng vẻ bên ngoài của Diệp thị bây giờ vẫn là thật tốt, thế nhưng nếu như đại tiểu thư của Diệp vừa gả vài Tô gia, Diệp thị liền ngã đài.

Vậy thì người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào?

Không nghĩ tới, kế hoạch còn chưa áp dụng đã bị Tô Bạch nhìn thấu, thật không hổ là thiên tài từ nhỏ đến lớn.

Đố kỵ chứ, trước khi Tô Bạch sinh ra, hết thảy tia sáng đều thuộc về cô ta, nhưng từ khi Tô Bạch đến, tất cả mọi người đều nói Tô Gia đại tiểu thư là đỉnh cấp thiên tài.

Mà cô ta, tựa như là bị mọi người quên lãng trong góc.

Lúc duy nhất được người ta nhắc tới, cũng là so sánh với Tô Bạch.

Thực lực không sánh bằng, gia thất cũng không sánh bằng.

Tô Bạch là công chúa được ngàn vạn cưng chiều của Tô gia, nhìn thấy Tô Gia cưng chiều Tô Bạch như vậy khiến cho cô ta cảm thấy thật là đố kỵ.

Mà cô ta thì sao? Chẳng qua là một quân cờ của Diệp gi, một quân cờ được dùng để lót đường cho anh trai.

Cho dù cô ta làm cái gì cũng sẽ không được bọn họ để mắt tới.

Bây giờ, Diệp Thị sắp phải ngã đài, bọn hắn liền đẩy cô ta ra.

Dù rất rõ là nếu Tô Gia biết được chân tướng, kết cục của cô ta sẽ ra sao, thế nhưng bọn họ vẫn không có một chút do dự.

Nhiễm Bạch cười thần bí, nói:

"Đừng hoảng hốt, tôi chỉ là muốn cùng cô làm một vụ giao dịch."

"Cái gì?"

Diệp Vũ Tư mặt không biểu tình mà hỏi:

"Hai vị tiểu thư, ăn chút trái cây đi."

Giúp việc Ngô bưng dĩa quả đi tới.

Nhiễm Bạch xán lạn cười một tiếng, mặt mày cong cong:

"Cảm ơn."

Giúp việc Ngô có chút xấu hổ gãi đầu một cái, ngại ngùng nói:

"Không có gì."

Diệp Vũ Tư nhìn thấy dáng vẻ này của Nhiễm Bạch, thần sắc có mấy phần hoảng hốt, còn mang theo mấy phần ảm đạm.

Cô ta thật sự, vĩnh viễn cũng kém hơn Tô Bạch.

Sau khi giúp việc Ngô đi, Nhiễm Bạch sờ sờ cái cằm nhìn Diệp Vũ Tư, nói ra lời nói kinh người:

"Diệp gia đã đối xử với cô như vậy, vì sao không nghĩ tới rời khỏi đây?"

Diệp Vũ Tư chấn kinh, cô ta căn bản không nghĩ đến, Tô Bạch thế mà lại nói ra những lời này, ruồng bỏ gia tộc, đây việc mà cô ta chưa từng có nghĩ tới.

Nhiễm Bạch nhìn ánh mắt khiếp sợ của Diệp Vũ Tư, khóe môi câu lên một độ cong như cười như không.

"Tôi cho cô thời gian, đến lúc đó, nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi. Tôi cần cô."

Nhiễm Bạch nói xong, trực tiếp rời khỏi Diệp gia.