Kỳ Nữ Vô Tri

Chương 10: Phiên ngoại 2



Khi Nam Cung Chiến lên mười hai, vì đại cục đã ổn, cậu nhóc không cần tranh giành ngai vàng. Sở thích lớn nhất của cậu chính là mỗi ngày đến Ngự hoa viên nghe lén.

"Nghe nói lúc còn trẻ, Thái hậu cũng là một người sát phạt quả quyết, là một chủ tử độc đoán."

Thái hậu mỗi ngày chơi bài đều bị mẫu phi của cậu cùng Thái phi đánh không còn manh giáp, bộ dáng chán nản cũng không giống một người sát phạt quả quyết.

"Còn nghe rằng Thái hậu và Thái phi từng là đối thủ của nhau. Sau đó, không biết Thái phi đã dùng tà thuật gì mà giải quyết mối bất hòa của họ chỉ trong một đêm.”

Nam Cung Chiến:?

Trong Từ Ninh Cung, khi nhìn thấy Thái phi nắm tay áo của Thái hậu đòi tiền thắng bài, sao cậu không nhìn ra họ có mối quan hệ tốt.

“Nghe nói vì cố Hoàng quý phi nên Thái hậu cùng những người khác thường gây khó dễ cho Hoàng hậu. Hàng ngày, khi bình minh vừa đến là họ đều bắt Hoàng hậu đến Từ Ninh Cung chép kinh Phật cho đến tận khi hoàng hôn buông xuống. Lần nào Hoàng hậu cũng đến, nhưng khi trở về thì sắc mặt nhìn không được khỏe lắm."

Nam Cung Chiến:???

Chẳng phải là vì Thái hậu và những người khác thiếu một người chơi mạt chược nên phải tìm Hoàng hậu cho đủ bộ sao? Ngoài ra, ai có thể trông ổn khi liên tiếp thua sạch tiền chứ?

***

Tôi đã trở lại, đúng vậy, tôi là Sương Thượng Cung.

Nguyên nhân cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tôi đầu tư chứng khoán rồi thua sấp mặt, giờ không còn tiền.

Bây giờ tôi phải quay lại thời đại này để kiếm chút tiền trả nợ.

***

Khi xuyên trở lại, tôi vẫn mang gương mặt của Sương Thượng Cung năm nào. Chỉ là nơi tôi xuyên đến lại không thích hợp lắm.

“Đứng lên!”

Tôi đúng nghĩa từ trên trời rơi xuống vào ngay tẩm cung của Hoàng đế.

Hiện tại, tôi đang cưỡi lên người anh ta, cái tay còn vô tình ấn lên cơ bụng tám múi.

“Ngươi là A Sương?” Hoàng đế chậm rãi mở miệng, sau đó lắc đầu như phủ nhận.

“Không, ngươi không thể là A Sương, ngươi chỉ là một nữ nhân có chút giống nàng ấy mà thôi.”

Tôi run rẩy quỳ xuống, trong lòng thầm chửi rủa: "Giống bao nhiêu phần? Con mắt nào của anh chỉ nhìn ra tôi giống mấy phần? Tôi rất giống, giống một trăm phần trăm, một trăm phần trăm đó!”

***

Tôi là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử được Hoàng đế phong làm nữ quan vì tôi giống như người mà anh ta yêu.

Hiện tại, tôi đang làm việc trong Thiên Điện. Mỗi ngày đều phụ trách phục vụ Hoàng đế, may mắn là không cần phải phục vụ chuyện lên giường.

Lần này tôi không thể tự sát được, vì tôi chưa kiếm đủ tiền.

Tối nay, khi tôi giúp Hoàng đế cởi áo, anh ta khinh thường nhìn tôi một cái, và nói câu mà tôi đã nghe suốt ba đêm.

"Ngươi hoàn toàn không giống nàng ấy, nếu là nàng ấy thì đã uống một ly rượu độc rồi tự sát trong vòng tay của ta, làm sao lại chịu vì ta mà làm những việc thế này?"

Tôi:...

Nếu như bà có nhiều tiền như lần trước thì bà đã trở lại thời hiện đại từ lâu rồi, việc quái gì phải ở đây phục vụ thay quần áo cho anh? Chết cười ghê chưa!

Nhưng tôi không dám nói ra mấy lời này, nhiều lời thì nhiều lỗi, nên tôi chọn cách im lặng.

"Giống, thật giống, nàng ấy khi xưa cũng có vẻ mặt này!"

Đại ca, anh có bệnh à?

***

Tôi lén lút mò đến Từ Ninh Cung.

Nhìn thấy Thái hậu, Thái phi và Thục thái phi đang đánh bài với nét mặt buồn bã, tôi hít một hơi, tiến lên hành lễ.

"Nô tỳ thỉnh an Thái Hậu, Thái Phi, Thục Thái Phi."

Thái hậu không nhìn tôi, nói: "Đứng lên đi, nếu không có việc gì thì xuống nghỉ ngơi đi."

Thái phi nhìn tôi một cái, sau đó nhíu mày: "To gan!"

Khi tôi nghe thế lập tức quỳ xuống.

"Ai cho phép ngươi lớn lên với dáng vẻ như vậy?"

***

Thục thái phi dỡ tôi đứng lên, nhìn kỹ rồi kết luận: “Rất giống A Sương, nhưng lại thiếu một chút khí chất của A Sương.”

Đây thực sự là câu chuyện siêu buồn cười mà tôi đã nghe trong mấy mươi năm cuộc đời. Tôi không giống tôi và không tốt bằng tôi.

Tôi không thể khống chế được khoé môi hơi run rẩy.

"Có thể chơi mạt chược không?” Thái hậu hỏi.

"Có thể!" Tôi đã đến đây vì điều này! Đã lâu tôi không thắng tiền.

Và sau khi tôi gom sạch vàng bạc trên bàn thì Thục thái phi lập tức nhào đến ôm tôi, khóc nức nở: “A Sương, ngươi đã trở về!”

Tôi: Nếu không muốn đưa tiền cứ nói thẳng!

***

Để thuận tiện cho việc chơi mạt chược trong tương lai, tôi thoải mái thừa nhận thân phận của mình.

Tôi bịa ra một câu chuyện mượn xác nhập hồn, bọn họ thực sự tin và không sợ.

"A Sương trở về là tốt lắm rồi. Nhanh nhanh đi gặp con chúng ta đi, nó đã hơn mười tuổi rồi đấy."

Thục Thái phi ôm mặt tôi, tiếp tục rơi nước mắt, và đưa Nam Cung Chiến đến trước mặt tôi.

Thái hậu:...

Thái phi:...

Tôi:...

Sau nhiều năm xa cách, Thục thái phi vẫn như vậy, đầu óc dường như không tỉnh táo lắm thì phải.

***

"Truyền ý chỉ Thái hậu, nữ quan Lý thị, cần kiệm trì gia, dịu dàng hiếu thảo, đặc biệt tấn phong Hoàng quý phi, cùng Hoàng hậu giải quyết lục cung."

Sau khi Thái hậu viết xong liền phân phó Tiểu Dĩnh thông báo toàn bộ hậu cung, à bây giờ phải gọi là Dĩnh ma ma.

Cứ như vậy, tôi lại cầm kịch bản thăng vị lần trước, chỉ trong vài ngày, từ một nữ quan tôi đã được thăng vị thành Hoàng quý phi, ghi nhận bước nhảy vọt về chất lượng.

Thái hậu tấn phong vượt qua Hoàng hậu và thông bảo lục cung, điều này không theo khuôn phép.

Hoàng đế biết chuyện này liền cùng với Hoàng hậu đến Từ Ninh Cung.

"Mẫu hậu! Người đừng vì nhớ Sương nhi quá độ mà gặp một người giống nàng ấy liền tấn phong như thế.” Hoàng đế giận dữ.

Thái Hậu liền đứng lên nói: "Ngươi hãy mở to mắt ra và nhìn kỹ, nàng ấy không phải là Sương Thượng Cung thì là ai?"

Lúc này, tôi đang bận rộn dạy Thái phi và Thục thái phi chơi trò chơi mới: lắc xí ngầu.

Hoàng đế nhìn thẳng vào tôi, làm tôi cảm thấy hơi lo lắng: "Ngồi xuống và chơi một chút đi. Rất thú vị đó.”

Vậy là, tôi, Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái Hậu, Thái phi, Thục thái phi cùng nhau chơi trò lắc xí ngầu.

"Ta có ba mươi sáu! Ha ha ha! Ngài thua rồi!" Tôi cười to, tiếng xí ngầu vừa vang lên, vạn lượng liền rơi xuống.

Tối đó, Hoàng đế với vẻ mặt đen như mực chấp nhận việc Thái hậu tấn phong vượt cấp.

Ngoại trừ Sương Thượng Cung thì ai có thể nghĩ ra mấy trò thú vị này chứ?