Kỳ Nữ Vô Tri

Chương 11: Phiên ngoại 3



Khi tôi và Tứ vương gia nhìn chằm chằm vào nhau trong Thanh Lương điện, bụng tôi kêu lên một tiếng không đúng lúc.

Tôi lúng túng nhìn Hoàng đế và hỏi liệu anh ta có thể đem đồ ăn lên trước không.

Con cá ngon được mang lên và tôi chảy nước miếng.

“Hoàng huynh, nàng thật sự là Sương Thượng Cung sao?”

Tứ vương gia tỏ vẻ nghi ngờ.

“Đừng để bị nữ nhân có ác ý lừa gạt.”

Tôi vừa ăn vừa nhìn xung quanh, buồn cười muốn chết. Mấy người nói gì tôi không muốn nghe.

Đột nhiên, mắt tôi sáng lên, bên cạnh Thanh Lương điện có một cành cây rất thẳng!

Tôi đặt con gà nướng trên tay xuống, chạy đi nhặt cành cây rồi chạy trở lại.

Hoàng đế và Tứ hoàng tử tỏ vẻ sửng sốt.

"Thần... hoan nghênh Hoàng quý phi trở về cung!" Tứ vương gia đột nhiên quỳ xuống, làm tôi giật mình.

***

Việc tôi được đặc biệt tấn phong khiến một số vị quan trong triều không hài lòng lắm.

Bọn họ cãi nhau ầm ĩ, viết tấu chương bảo tôi là yêu nữ sẽ gây hoạ cho quốc gia và dân chúng. Họ thỉnh Hoàng đế ban chết cho tôi.

Hoàng đế và Tứ vương gia đã ra sức dẹp xuống lời đồn bậy bạ của đám học giả Nho giáo.

"Bệ hạ! Người đã bị yêu nữ làm cho mù mắt! Cô ta làm sao có thể là kỳ nữ phong hoa tuyệt đại Sương Thượng Cung!"

"Sương Thượng Cung đã không còn, bệ hạ có nhớ người thì cũng không thể vượt qua tổ chế!"

"Bệ hạ! Hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động, tiểu cung nữ này không xứng!"

"Các ngươi thật bảo thủ, nàng mượn xác sống lại, ta nghĩ các ngươi chỉ muốn bức chết nàng thôi." Hoàng đế tức giận nói.

"Hoàng huynh nói đúng!" Tứ vương gia nói.

"Nàng dạy ta cách tung xí ngầu và chơi mạt chược. Tuyệt kỹ đó chỉ có Sương Thượng Cung mới biết mà thôi. Nàng còn tặng Tứ vương gia cành cây, chỉ có nàng mới nghĩ ra mượn cành cây thay lời nói mà thôi, nếu không phải Sương Thượng Cung thì là ai?”

Hoàng huynh nói đúng!" Tứ vương gia nói.

Hoàng đế: Ngươi không còn câu nào khác à?

***

Khi bầu không khí trở nên căng thẳng, tôi bị Ngũ vương kéo đến đại điện.

"Bổn vương mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì để làm hoàng huynh mê muội, nhưng riêng ta nhất định sẽ không tin!"

Đừng nói, thật sự không cần nói, không chỉ có cậu không tin mà ngay cả tôi cũng không tin. Lý do bịa đặt như thế ai mà tin cho được.

Tôi ngưỡng mộ nhìn Ngũ vương gia có vẻ tương đối thông minh và muốn khen ngợi cậu ta.

Tôi nhớ khi Hoàng đế còn là Hoàng tử, anh ta đã nói với tôi rằng Ngũ vương gia đã nhận tội vì bài thơ cóc nhảy quá đáng của tôi.

Tôi không khỏi có chút tò mò hỏi cậu ta: “Ngũ vương gia, ngươi thật sự vì bài thơ của ta mà chủ động nhận tội sao?”

"Hừ! Đừng hòng tạo quan hệ với ta. Sương Thượng Cung tài giỏi vô cùng, bài thơ của nàng ấy đã được lưu truyền rộng rãi. Đừng nghĩ ngâm thơ của nàng ấy thì có thể làm ta tin tưởng."

Ồ, tôi hiểu rồi, họ muốn tôi đọc thơ. Nếu họ muốn nghe thơ thì cứ nói, việc quái gì lại vòng vo như vậy?

Suy nghĩ của người xưa quả thực đáng sợ.

***

Đang miên man suy nghĩ thì tự lúc nào đã đi đến chính điện, nhìn mấy vị đang đứng trong đại sảnh hào hứng, tôi cũng có chút hào hứng.

Thảo luận chính sự mà như vòng chung kết cuộc thi hùng biện ở trường tiểu học ấy, Hoàng đế cũng quá hào phóng, tìm đến một đống người chỉ để nghe tôi đọc thơ.

Tôi lập tức hắng giọng: "A hèm!”

“Bồ đào rượu ngát chén lưu ly. Toan nhắp tỳ bà đã giục đi."

Cả đại điện lập tức im lặng như tờ.

"Ướm hỏi nơi nào có quán rượu. Mục đồng xa chỉ Hạnh Hoa thôn."

"Thơ hay! Thơ hay! Chỉ có Sương Thượng Cung mới có tài văn chương như vậy!" Các vị đại thần lập tức rơi lệ.

“Độc tại dị hương vi dị khách. Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.”

Tôi thong thả ngâm lại bài thơ: “Dao tri huynh đệ đăng cao xứ, Biến sáp thù du thiểu nhất nhân."

Các đại thần không còn quan tâm đến cuộc cãi nhau nữa mà lập tức tìm bút, tìm giấy và bắt đầu ghi chép một cách hỗn loạn.

“Điều hối tiếc lớn nhất của lão phu chính là không tận mắt nhìn thấy kỳ nữ ngâm hai câu thơ: ‘Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn'." Lão thừa tướng nói xong liền ngất xỉu ngã xuống đất.

"Thừa tướng! Thừa tướng! Ai đó gọi Thái y đi!"

Kết quả, tôi đã đọc liên tục ba trăm bài thơ tại đại điện trong hơn một giờ, và cuối cùng là kiệt sức rồi được thả trở về hậu cung.

Kể từ đó, trong triều không còn ai phản đối chuyện tấn phong nữa. Tôi vững vàng bước lên vị trí Hoàng quý phi.

***

Sau khi tại đại điện chứng minh thân phận là mượn xác hoàn hồn thì trong dân gian đã tràn ra làn sóng ngâm thơ.

Phố lớn ngõ nhỏ truyền miệng các bài thơ mà tôi đã đọc ngày đó. Toàn là thơ của người xưa, có phải của tôi đâu.

***

Một ngày nọ, Hoàng đế dậy sớm chuẩn bị vào triều. Chưa đến giờ nên anh ta kéo tôi chơi cờ. Sau khi Hoàng đế thua tôi năm ván liên tiếp, tôi liếc ra ngoài cửa sổ, nhìn bình minh bên ngoài rồi nói một cách thản nhiên: "Hôm nay trời sẽ mưa to. Nhớ mang theo ô."

Hoàng đế tâm trạng không tốt vì liên tục thua nên hậm hực bỏ đi.

Tôi cười, không nghe lời bà thì tự chịu hậu quả.

Vì vậy, ngày hôm đó, Hoàng đế ướt như chuột lột và trở về tẩm điện.

***

Hoàng đế bị sốt, tôi được đặc biệt phái đến chăm sóc anh ta.

Bên ngoài trời mưa suốt ba ngày liên tục, Hoàng đế cũng sốt cao ba ngày.

Tôi phải dậy sớm pha trà, rót nước, lại phải thức khuya nấu thuốc cho anh ta, cuộc sống của tôi thật khốn khổ.

Đột nhiên, tôi cảm thấy thân phận Hoàng quý phi của mình chẳng khác gì một cung nữ phục vụ riêng.

Hôm nay, tôi thật vất vả đút thuốc cho anh ta. Hoàng đế ngồi trên giường, nắm tay tôi và hỏi: “Sương nhi, nàng biết xem thiên tượng, tại sao không nói sớm với ta?”

Tôi:?

Nhìn sao đoán vận đó là việc của Gia Cát, không phải của tôi.

Hoàng đế thấy tôi im lặng, càng tin chắc vào sự bí hiểm của tôi: "Nàng có biết không tháng trước có một đợt hạn hán nghiêm trọng, dân chúng phải chịu đựng vô cùng khốn khổ. Nếu trời không mưa, năm nay chắc chắn không có gì để thu hoạch."

Tôi không biết, làm sao tôi biết? Đây là chuyện của triều đình, chờ đã, chuyện của triều đình? Tại sao Hoàng đế lại kể cho tôi nghe về chuyện triều đình? Từ ngàn xưa, hậu cung chen chân vào chuyện triều chính thì thường chẳng có kết quả tốt. Tôi không muốn đi vào vết xe đổ đó.

“Bệ hạ, đây là chuyện triều chính.” Tôi không đổi sắc mặt quỳ xuống.

“Hậu cung không được can dự triều chính.”

Hoàng đế nhìn tôi một lúc rồi thở dài: “Hậu cung không được can thiệp, nhưng thần nữ thì có thể."

Không phải, sao tự nhiên tôi lại trở thành thần nữ?