Ký Sự Thôn Quỷ

Chương 3



Tác giả: Bao Bao Thạch

Editor: Chymteo

- --

"Tại sao lại có người ngủ ở đây? Ai u, sao nơi này mà cũng có người vô gia cư chiếm đóng thế?"

Một âm thanh rầu rĩ chợt vang lên bên tai, tôi giật mình mở mắt ngồi dậy.

"Đệt mẹ!" Một người mập mạp đang gặm bánh bao trắng bên cạnh bị tôi giật mình, "Cậu ngủ dậy kiểu vậy à? Chắc cậu chưa bao giờ ngủ ở giường trên của tàu lửa đúng không."

Tôi phớt lờ lời trêu chọc của hắn ta, bởi vì đột nhiên tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, như thể có thứ gì đó vốn tồn tại đã tan biến.

Tôi quay lại nhìn chằm chằm vào tên mập: "Đây là đâu?"

"A?" Tên mập nhai bánh bao trả lời: "Cậu không biết mà còn ngủ ở đây à? Đây là khu nghĩa địa nổi tiếng ở thành phố Lam Vụ của chúng tôi, không phải cậu đến đây để khám phá tìm kích thích sao?"

Thành phố Lam Vụ, khu nghĩa địa?

Tôi chắc chắn mình không có bất kỳ ký ức liên quan nào cả, tôi chỉ biết rằng tôi đã nhận ủy thác sẽ đi đến cái gì, thôn Lam Vụ?

Ký ức của tôi vẫn còn lưu lại trên đường đến thôn Lam Vụ, tôi tiếp tục hỏi tên mập: "Ở đây có thôn Lam Vụ không?"

Tên mập cuối cùng cũng ngừng ăn bánh bao, nhìn tôi như gặp ma: "Cậu định kể cho tôi nghe chuyện ma à? Thôn Lam Vụ đã bị phá bỏ ba năm trước, ngay cạnh khu nghĩa địa, nhưng tấm biển thôn này được làm lại, được Cục Di tích Văn hóa Thành phố Lam Vụ đánh giá là di tích văn hóa được bảo vệ nên được đặt ở đây." Nói xong, hắn ta chỉ vào nơi khung sắt bị chặn phía sau, "Nó ở ngay đó."

Tôi quay đầu nhìn vào tấm biển thôn quanh co, trong đầu tôi đột nhiên có một cơn đau nhói.

Cơn đau dữ dội ập đến đột ngột, như thể có một chiếc rìu khổng lồ sắc bén cắt qua đầu tôi, tôi cảm thấy càng có nhiều thứ chảy ra khỏi não, tim và mạch máu, làm tôi không thể nắm bắt được, một giọng nói trong tim cũng mách bảo tôi không thể bắt lấy.

Khi định thần lại, tôi nhớ ra mình vừa xin nghỉ phép, chuẩn bị nhận ủy thác mới.

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi tới văn phòng.

"Alo alo, anh Trình, anh đang ở đâu vậy? Mau trở lại văn phòng nhận ủy thác." Tiêu Ngọc Tuyết hùng hổ trong điện thoại, "Có nhiều việc phải làm đấy, thuốc thiếu máu của anh ở đây, anh lại chạy đi đâu vậy, không sợ ngất xỉu ở đâu đó à?"

Tôi nhanh chóng đồng ý, chợt nhìn thấy chiếc xe địa hình màu trắng đỗ cách đó không xa, đầu chợt cảm thấy choáng váng khó chịu.

Hình như tâm trạng của tôi có vẻ không tốt nên tôi đã đến thành phố Lam Vụ để thư giãn...

Tiếng thúc giục trong điện thoại quá gấp nên tôi lập tức dừng những suy nghĩ vẩn vơ của mình, phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của tên mập, lập tức bước lên xe, trước khi rời đi tôi nói với hắn ta: "Tôi không phải người vô gia cư, tôi chỉ tình cờ đến đây để nghỉ phép thôi."

Tên mập lập tức gật đầu, tôi không quan tâm đến hắn ta nữa, lái xe rời khỏi nơi đó.

Ở nơi tôi không còn nhìn thấy, tên mập chép miệng, thấp giọng nói: "Hai nhãi ranh xử lý chút việc còn để lại cái đuôi nhỏ, để lão Trương đây phải giải quyết hậu quả. Chậc, chậc, chậc."

Hắn ta tiếp tục gặm chiếc bánh bao cứng ngắc, đôi mắt có chút ươn ướt.

"Đúng là phiền muốn chết. Nhóc con Thu Nhiễm đúng là không thể làm một cô gái ngoan. À không, không thể làm một cậu bé ngoan."

"Nhất định phải ở bên nhau mãi mãi đấy. Nếu tên Lộ Vãn đó đối xử tệ với nhóc cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ cào chết hắn."

"Không được, hai đứa vất vả lắm mới tụ hợp được hồn phách, không thể bị mất nữa. Ây trời, đúng là phiền muốn chết."

Tự lẩm bẩm một lúc, Trương Thật vỗ mông đứng dậy, lau đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống, tiếp tục đi về hướng thôn Lam Vụ.

Kết thúc chính văn.