Ký Sự Thôn Quỷ

Chương 4: Ngoại truyện 1: Tiền duyên và hiện tại



Vào một đêm sương mù dày đặc bao phủ trăng tròn, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp đứng trong một khu nghĩa địa bỏ hoang. Hắn ta im lặng, trong tay có thứ gì đó phồng lên, ánh mắt dán chặt vào đống gỗ đung đưa trước mặt.

Theo tầm nhìn của hắn ta, đống cọc gỗ được khắc ngoằn ngoèo với dòng chữ tương tự như "Thôn xx".

Không biết hắn ta đã đứng ở đây bao lâu, chỉ biết rằng trên mảnh đất thường đào hố chôn cất này đã có hai vết giày hơi sâu.

Đột nhiên, một cơn gió ẩm thổi qua, dường như đánh thức đồ vật trong tay người đàn ông.

Người đàn ông trung niên cúi đầu, bắt gặp một đôi mắt tròn xoe như trẻ thơ.

Đó là một đứa bé hình như chưa đầy một tháng tuổi, lông mày tròn, hai má hồng hào, đang nghịch nghịch ngón tay một cách thích thú, nhìn chằm chằm vẻ mặt bối rối của người đàn ông. Trên mu bàn tay thịt có một bông hoa hồng đỏ nhạt, phản chiếu trong đôi mắt đen láy của người đàn ông.

Người đàn ông trung niên chỉ nhìn bé con một lúc rồi cười khẽ lắc đầu.

"Thu Thu, nhóc đáng yêu như vậy nhưng lũ ma quỷ kia lại sợ nhóc muốn chết." Hắn ta thì thầm có chút giễu cợt, "Thì ra ma quỷ cũng sợ quỷ nhỏ."

Hắn ta vừa dứt lời, một cơn gió lạnh màu đen đột nhiên từ cọc gỗ cách đó không xa đánh vào, chĩa thẳng vào mắt người đàn ông trung niên nhưng đột nhiên tiêu tan cách người đàn ông chưa đầy một mét.

Cùng lúc đó, một giọng nói tức giận vang lên: "Ai sợ nhóc quỷ nhỏ này? Trương Thật anh chán sống rồi à?!"

Nụ cười trên mặt Trương Thật càng rộng hơn, hắn ta đưa tay ra, đặt ngón trỏ ở trước mặt đứa bé, đứa bé lập tức tò mò giơ bàn tay nhỏ bé của mình chạm vào: "Tên quỷ chết tiệt này không chịu được kích thích. Nếu sớm biết tôi sẽ không tới cầu xin hắn. Quỷ Vương núi bên cạnh rất thích Thu Thu của chúng ta, so với thôn trưởng quỷ thôn có thể yêu cầu cái gì?"

Cơn gió lạnh màu đen dường như càng không vui, hắn tăng cường sức mạnh của cơn gió bao quanh Trương Thật, cuối cùng như thể hắn đã nản lòng, dần dần biến thành một bóng đen trước mặt Trương Thật.

Trương Thật càng vui hơn: "Ầy, cuối cùng cũng chịu xuất hiện. Nếu thích Thu Thu cứ việc nói thẳng!"

Bóng người đó không chịu nổi khiêu khích của hắn ta nên quay sang đứa bé: "Sao anh lại đưa nhóc này đến đây? Thôn tôi không có ai sống chứ đừng nói đến nhà giữ trẻ."

Nói vào vấn đề, nụ cười cường điệu của Trương Thật lập tức tắt ngấm. Hắn ta nhìn bàn tay đứa nhỏ có dấu xăm bông hồng, nhẹ nhàng sờ vào bóng đen.

"Nhóc ấy tên là Thu Nhiễm. Mười ngày trước vào ngày sinh nhật thứ mười tám, Diêm Vương đã lấy đi mạng sống của nhóc ấy." Giọng điệu nhẹ nhàng ban đầu của Trương Thật trở nên nghiêm túc, "Tôi đã mang linh hồn của nhóc trở lại và biến nhóc thành quỷ nhỏ, bây giờ Diêm Vương đang đuổi theo tôi và nhóc ấy, cậu là người duy nhất có thể thoát khỏi thiên nhãn của Diêm Vương."

Bóng đen lập tức hiểu ra: "Anh muốn tôi giấu nhóc ấy?"

Trương Thật lắc đầu nghiêm túc nhìn bóng đen: "Tôi muốn cậu bảo vệ nhóc ấy, cho nhóc tuổi thơ và ấm áp, nuôi dưỡng nhóc ấy đủ âm khí cho đến khi tôi hoàn toàn đối phó với Diêm Vương."

Bóng đen bật cười, khuôn mặt đen không có nét mặt hướng về phía Trương Thật: "Thì ra ngài Trương đến đây để làm ăn với tôi, vậy tôi có thể được lợi gì?"

Trương Thật đã sớm đoán được hắn có ý này, bình tĩnh trả lời: "Thu Thu là quỷ nhỏ bát tự toàn âm."

Bóng đen đột nhiên dừng lại, có chút khó tin nhìn hình xăm màu đỏ trên mu bàn tay của đứa bé. Quỷ nhỏ bát tự có âm thuần khi sinh ra đã có thể chất thu hút năng lượng âm, những người bị quỷ nhỏ thu hút thường có đầy đủ âm khí.

"Dẫn theo Thu Thu, trong vòng vài năm, thôn làng của cậu sẽ tràn ngập người dân, tràn đầy âm khí. Chỉ cần thêm máu của người tha hương, cậu sẽ trở thành Quỷ Vương Lam Vụ thực sự, không bị trói buộc."

"Cậu có muốn ôm nhóc không?" Trương Thật thận trọng vươn tay ra, có chút không cam lòng đưa đứa bé trắng nõn bọc trong vải đỏ cho bóng đen.

Bóng đen do dự hồi lâu, sau đó thân ảnh đột nhiên tán đi, biến thành sương mù đen dày đặc như lần đầu gặp, hắn cẩn thận nhấc bé con lên.

Thu Nhiễm thật sự rất ngoan, không khóc không quấy, chỉ thích thú nhìn bóng đen xung quanh rồi cười lớn.

Bóng đen xoay tròn tại chỗ, mơ hồ lẩm bẩm: "Thu Nhiễm..."

Giọt nước nơi khóe mắt Trương Thật cuối cùng cũng chậm rãi rơi xuống, hắn ta vươn tay lau đi, sau đó nói: "Đúng vậy, Thu Nhiễm, Thu trong mùa thu, Nhiễm trong trỗi dậy."

*

"Vậy anh nuôi em như con dâu nuôi từ bé, không cho em hôn người khác, cũng không thích em hút âm khí của người khác, lúc em hút thì phải đứng nhìn em." Tay trái Thu Nhiễm đỡ cằm chán muốn chết nhìn người đàn ông cao lớn đối diện đang khâu yếm cho mình - đêm qua, người đàn ông này lại xé rách yếm của cậu: "Quỷ Vương Lam Vụ thật xảo quyệt!"

"Những người đó chỉ bị âm khí của bé cưng thu hút thôi, nhưng anh thì miễn nhiễm với âm khí đó, anh thật tình rất thích bé cưng." Những ngón tay màu lúa mạch của Lộ Vãn thành thạo may vá. Thoạt nhìn hắn trông như một thợ may kỳ cựu, "Bé cưng đừng đặt chân xuống đất, trên mặt đất lạnh."

"Người xứ khác đó hình như cũng thật tình thích em." Thu Nhiễm không để ý tới hắn, cậu chu môi, nở một nụ cười quyến rũ, "Lúc em cười với anh ta như vậy, em thấy mặt anh ta đỏ như quả hồng. Thứ ở dưới đó còn nhảy lên một chút."

Động tác của Lộ Vãn đột nhiên dừng lại, sau đó hắn đặt kim chỉ xuống, tay phải che đôi mắt của Thu Nhiễm.

"Lần sau không được nhìn nữa, vợ anh mà nhìn người khác, anh sẽ giết hết bọn họ."

Thu Nhiễm rút lòng bàn tay thô ráp của hắn ra, mím môi: "Nếu anh giết hết bọn họ, em sẽ không có âm khí nào để ăn."

"Anh cho em âm khí." Vẻ mặt Lộ Vãn không thay đổi, "Mỗi đêm anh đều đưa cho em."

Thu Nhiễm rùng mình, không khỏi nghĩ đến lực lượng hung hãn của Lộ Vãn lúc xé rách yếm của cậu đêm qua, đột nhiên cảm thấy đáy chậu đau nhức, "Cái này, không thể cho quá nhiều, em có thể nhịn được..."

Ngay khi Lộ Vãn đặt kim chỉ xuống lần nữa, chuẩn bị bế Thu Nhiễm đi vào trong thì có tiếng gõ bất ngờ vào cánh cửa gỗ.

"Anh Thu Nhiễm!"

Một giọng nói thiếu niên trong trẻo vang lên, Thu Nhiễm nhảy ra khỏi vòng tay của Lộ Vãn, tức giận trừng mắt làm nũng với Lộ Vãn, sau đó đi ra cửa mở ra.

Trước mắt cậu là một thanh niên khoảng chừng 20 tuổi, làn da ngăm đen, mồ hôi lấm tấm và đống củi nặng sau lưng cho thấy cậu ta vừa mới đốn củi xong.

"Anh Thu Nhiễm sắp cuối thu rồi. Cha em bảo em mang củi đến cho anh Thu Nhiễm đốt để sưởi ấm tay!" Chàng trai nở một nụ cười hồn nhiên, có chút không dám nhìn vào khuôn mặt của Thu Nhiễm, "Em đã chọn một trong những loại gỗ tốt nhất! Anh Thu Nhiễm đừng lo lắng về mùi hương!"

Thu Nhiễm đánh giá cậu thanh niên ngây thơ này, cảm thấy trên người cậu ta không có chút tạp chất nào, không khỏi có chút thèm ăn, trên mặt hiện lên một nụ cười cảm kích: "Cảm ơn Tiểu Xuyên, Tôi và anh trai cũng chuẩn bị ra ngoài kiếm củi, bây giờ có thể yên tâm rồi!"

Chàng trai nhìn đôi má hồng hào của Thu Nhiễm, ngượng ngùng nói: "Nào có ạ! Từ giờ trở đi, nếu anh Thu Nhiễm có việc gì thì có thể trực tiếp đến tìm em! Mùa đông anh có thể đến nhà em lấy củi đốt bất cứ lúc nào!" Cậu ta dừng lại một lúc thở hổn hển, sau đó như thể lấy hết can đảm, cậu ta ngẩng đầu lên nói: "Anh Thu Nhiễm! Ngày mai sẽ có một vở kịch ở cửa hàng trước làng! Chúng ta có thể đi cùng nhau--"

Thanh niên chưa kịp nói xong thì cánh cửa trước mặt đột nhiên đóng lại, tiếng đập cửa vang lên bên tai cậu ta.

Tiểu Xuyên còn chưa kịp phản ứng, lời còn chưa nói xong đã biến thành một tiếng lẩm bẩm sửng sốt tuôn ra: "Đi... xem..."

Rất nhanh, trong nhà vang lên tiếng lạch cạch, Tiểu Xuyên định thần lại, đang định gõ cửa lần nữa để hỏi chuyện gì xảy ra thì nghe thấy một tiếng kêu dài từ bên trong.

Sau đó vang lên một tiếng kêu nhỏ cầu xin: "Chồng ơi, quần áo của em còn chưa khâu xong... em cũng thấy đau ở dưới đó..."

Tiếp theo là giọng nói trầm trầm của Lộ Vãn vang lên: "Vậy hôm nay không chơi phía dưới của vợ... chơi vợ thôi..."

Trước khi kịp nghe những lời cuối cùng họ thốt ra, Tiểu Xuyên đã đỏ mặt vội vàng bỏ chạy.

Chạy được nửa đường, Tiểu Xuyên đột nhiên dừng lại, khóe mắt đỏ bừng.

Quả nhiên chị gái của cậu ta nói đúng, Tiểu Xuyên buồn bã nghĩ, anh Thu Nhiễm và người đàn ông cao lớn kia có quan hệ như vậy, trước đây cậu ta vẫn không chịu tin.

Cậu ta nhìn đôi bàn tay đầy vết phồng rộp máu do chặt củi quá nhiều, một câu nói vang lên trong tâm trí nửa vời của cậu ta.

Hôm nay ở thôn Lam Vụ, lại có thêm một người đàn ông thất tình.

- ------------------

Tác giả: Cuộc gặp gỡ của hai người và cuộc sống mới hạnh phúc của họ~