Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 92: Vết son trên cổ áo



Tiệc đêm dần tàn, trong tiếng hai người đàn ông nói chuyện râm ran, không ai để ý đến cô thư kí ngồi cạnh đã uống say khướt từ bao giờ. Hải Đăng và Kỷ Nhiên lâu ngày mới gặp, nên những câu chuyện cũng chẳng có hồi kết, đến khi nhà hàng như đã tiễn khách hết, Kỷ Nhiên mới đứng dậy khỏi bàn. Anh nhìn Hải Đăng chưa có dấu hiệu say sưa, rồi nhìn lại Thanh Trúc đang nằm sấp trên mặt bàn. Trong lòng không mấy hài lòng, Hải Đăng nhìn dáng vẻ Thanh Trúc ngà say, cười nói.

“Cô ấy uống nhiều lắm đấy, cậu nên đưa người ta về nhà đi".

Hải Đăng nhìn Kỷ Nhiên đang trầm ngâm suy nghĩ, biết với tính Kỷ Nhiên dám để người ta lại đây lắm, vậy là vì vớt vát hình tượng cho cậu bạn, đứng dậy đỡ Thanh Trúc say bí tỉ dậy, vừa ôm vừa đỡ cô rồi giao cho Kỷ Nhiên, nhưng anh lại thờ ơ không nói gì, Hải Đăng không biết chuyện lúc nhỏ của Kỷ Nhiên nên cứ đẩy sang anh, Kỷ Nhiên giật mình vội lùi lại khó xử nhìn Hải Đăng.

Hải Đăng gật gù.

"Sao vậy?"

"Tôi bị dị ứng với phụ nữ".

"Gì chứ? Cậu đùa à? Vậy cậu có vợ bằng cách nào vậy?"

"Riêng cô ấy thì không".

Hải Đăng đứng đờ người nhìn anh, làm người tốt làm cho trót. Bấy giờ mới đỡ Thanh Trúc ra xe ô tô, Thanh Trúc say như chết, người khác không biết được cô đã cố gắng thế nào mới vào được Eudora, phấn đấu bao lâu mới lên được chức vụ cạnh tổng giám đốc, cô biết tính cách của Kỷ Nhiên không để ý đến phái nữ, nên xung quanh anh chưa bao giờ có bóng hồng nào cả. Kể cả như vậy, cô thà anh hờ hững với tất cả, để mình có thể nuôi hy vọng mong manh, có một ngày nào đó sẽ chạm được vào anh, chứ không mong gì đột nhiên phát hiện anh có vợ rồi.

Phải, hy vọng còn chưa nhen nhúm đã bị vỡ tan tành, cô không say mới lạ.

Hải Đăng nhìn thoáng sang Thanh Trúc, nhưng cô vẫn còn thiêm thiếp, có lẽ chỉ là nói mớ. Kỷ Nhiên không nghĩ gì nhiều, tập trung vào lái xe. Lái một đoạn mới nhớ ra mình chưa biết cô ở đâu.

“Cô ở đâu?"

Thanh Trúc nghe giọng Kỷ Nhiên, không biết mình đang mơ hay tỉnh, đáp lại theo bản năng.

“Em ở bên Láng”.

Kỷ Nhiên nghe vậy lái xe đi, đi sang khu Láng, qua mấy con phố mới đến ngõ nhà cô. Anh xuống xe mở cửa, Hải Đăng dìu cô xuống xe, gió đêm lạnh đến nỗi Thanh Trúc khẽ rùng mình, đầu óc lấy lại sự tỉnh táo, Hải Đăng bất giác đưa Thanh Trúc về phía anh để nghe điện thoại, cô tựa cả người vào Kỷ Nhiên, lập tức anh giật bắn người, đẩy cô ra mặt toát đầy mồ hôi còn có chút khó thở. Thanh Trúc được ngã vào lòng anh, trong lòng vui mừng, nhưng không ngờ lại bị đẩy ra. Có lẽ đây là lần duy nhất cô được tiếp xúc với anh như vậy. Sao không thuận theo ý muốn của mình cho được.

Vậy là Thanh Trúc đứng dậy áp sát người, mùi hương nước hoa quấn lấy vest của anh, anh muốn tách cô ra, thì môi cô đã dần lướt qua cổ mình. Anh vừa tách được cô ra, đã thấy cô áp mặt vào ngực, vết son đỏ dính trên áo sơ mi trắng của anh. Hải Đăng thấy sắc mặt anh không tốt nên nhắc máy đi đến đỡ cô dậy.

“ Trúc, đến nhà rồi!"

Thanh Trúc nhìn lên bảng hiệu, cười tươi như hoa.

“Sao lại là anh?”

“...”

Cô tra chìa khóa đi vào, rồi dần khép cửa lại.

“Sếp, cảm ơn anh đã đưa em về".

Thanh Trúc cười hì hì, rồi đóng cửa lại lảo đảo đi vào phòng trong. Anh xong nhiệm vụ không nói chẳng rằng, thầm nghĩ về nhà bảo Thanh Hào đi làm lại sớm một chút, những tiệc tùng thế này cho thư kí đi theo có phần phiền phức thật. Hải Đăng xong việc cũng rời đi.

" Này, lần sau gặp nhau uống một chầu nữa nhé!"

"Được, hẹn lần sau".

****************

Sau khi quyết định kết thúc kì nghỉ của Thanh Hào, anh mới nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim phút giờ đều chỉ ngay số mười hai, khi này mới về nhà.

Trong nhà khá yên lặng, có lẽ Trì Tuyết đã ngủ rồi. Sau đợt mổ ruột thừa, mỗi đêm cô đều ngủ khá sớm, nên Kỷ Nhiên vào nhà nhẹ tay nhẹ chân hơn, đến khi đi vào phòng ngủ, mới thấy vẫn còn sáng đèn.

Buổi tối, anh đã nhắn tin cho Trì Tuyết báo mình sẽ về trễ, cô không chờ anh cứ ngủ trước đi. Trì Tuyết ăn uống xong cũng định đi ngủ rồi, nhưng nằm trằn trọc mãi vẫn chẳng tìm được giấc ngủ ngon. Vậy là thôi không ngủ nữa, ôm gối dựa tường đợi anh về.

Trì Tuyết ban đầu còn nghĩ, chẳng qua mình mất ngủ mà thôi. Đến khi gà gật mới hay, ra là mình đã quen với việc bên cạnh gối có một người nữa, mỗi đêm đều ôm mình vào lòng, đắp chăn cùng nhau vào giấc ngủ.

Vậy là không ngủ nữa, viết một đoạn status dài, thì đồng hồ đã điểm mười hai giờ hơn. Kỷ Nhiên chưa bao giờ về trễ thế này, trong đầu Trì Tuyết dần liên tưởng đến sự tiêu cực, không biết anh có chuyện gì không. Trì Tuyết nghĩ một hồi lâu, quyết định nếu nửa tiếng nửa còn chưa thấy anh, cô sẽ gọi anh thử xem. Sự lo lắng làm cô không sao ngủ được, nên cứ ngồi trông anh mau về nhà. Cũng vì vậy mà khi Kỷ Nhiên vào cửa, đã thấy Trì Tuyết ngồi bó gối trên giường, chống cằm cầm điện thoại như đang chờ ai. Kỷ Nhiên hơi mệt, nhưng thấy Trì Tuyết lại không sao mệt nữa, quay về nhà có người đợi mình, là cảm giác nếu chưa từng trải qua cuộc sống chỉ có một mình giải quyết tất cả những chuyện xảy ra, thì không sao hiểu được.

Trì Tuyết xoa mắt nhìn lên, thấy Kỷ Nhiên đứng ở cửa thì thở phào nhẹ nhõm. Cô biết là anh không có chuyện gì, nên lùi về phía giường bước xuống, gương mặt sáng bừng lên rạng rỡ.

“Nhiên, anh về rồi à?"

Kỷ Nhiên gật đầu, đến cạnh giường cởi áo khoác ngoài ra.

“Sao em còn chưa ngủ?"

Trì Tuyết không nói nên lời quan tâm, chỉ biết lúng túng vòng qua đề tài này bằng cách xuống giường cầm lấy áo anh vừa cởi ra. Chỉ là vừa cầm lên, hương nước hoa rất lạ xông lên mũi, khiến cô hơi ngây người một chút.

Kỷ Nhiên có lẽ không nhận ra động tác rất nhẹ của Trì Tuyết, chuẩn bị đi tắm cho bớt mùi rượu.

“Anh đi tắm đã, em ngủ trước đi, đừng đợi anh".

Trì Tuyết định trả lời, thì đập vào mắt cô là dấu son đỏ chót trên cổ và áo sơ mi. Trì Tuyết nhìn xoáy sâu vào vết đỏ ấy, đến khi Kỷ Nhiên quay người vào phòng tắm rồi, cô còn chưa định thần lại. Chồng của bạn, đi đến gần một giờ sáng về nhà, trên người đầy men rượu, còn có những dấu son trên cổ và áo sơ mi. Nếu là một cô gái bình thường, hẳn đã tưởng tượng ra đến việc anh ấy giấu nhân tình bên ngoài. Trì Tuyết cũng chỉ là một cô gái bình thường, nhưng cô không nghĩ việc anh giấu nhân tình, chỉ biết cổ họng hơi nghẹn lại, thất tha thất thiểu về lại giường.

Hoài Khanh cũng lừa dối cô không biết bao nhiêu lần, lần rõ ràng nhất là cùng Cao Ý Yên, mới chấm dứt được những năm tháng ái ân mặn nồng. Sau đó cô gặp Kỷ Nhiên, và giờ thì anh cũng đang báo với cô. Có phải gần đây cô đã hiểu nhầm gì anh rồi chăng?

Trì Tuyết nhớ lại lời mình nói khi đồng ý kết hôn với anh, rằng nếu một ngày anh tìm được người anh yêu, cô sẽ rời đi. Mà thời hạn ấy, cô chủ định trước là ba năm. Chỉ ba năm ngắn ngủi mà thôi.

Trì Tuyết bây giờ mới thấy mình ngốc, khi giao hết cho anh tất cả những gì cô có. Cô cứ tưởng anh cũng có tình cảm với mình, bây giờ vết son ấy như tát cô một cái đau điếng, tẽn tò muốn chết. Cô không tiếc nuối gì thân thể mình, yêu đương qua lại là hoàn toàn tự nguyện từ đôi bên mà thôi. Cái cô tiếc nuối cùng lo âu, chính là ngay cả tư cách yêu cầu Kỷ Nhiên chung thủy, quyền lợi nhỏ bé vậy thôi, cô cũng không có.

Trì Tuyết nghĩ xong chỉ lấy điện thoại ra, viết một trạng thái đăng lên như nhật kí. Người đã về rồi, nhưng trái tim có khi chẳng ở đây nữa rồi. Đến khi anh tắm rửa xong, khoan khoái ra khỏi phòng tắm ngồi lên giường, thì Trì Tuyết như đã ngủ rồi. Anh tắt đèn bật đèn ngủ, lau sơ tóc, kiểm tra mình đã hết mùi chưa, mới nằm xuống cạnh Trì Tuyết.

Trì Tuyết thật ra chưa ngủ, gặp chuyện như vậy sao có thể ngủ yên được. Đến khi Kỷ Nhiên nằm xuống, giường lún sâu xuống, cả người cô mới cứng đờ ra. Kỷ Nhiên dần tiến sát Trì Tuyết hơn, bàn tay lồng qua eo kéo cô vào lòng. Hương thơm bạc hà cay xé mũi, dịu dàng thoáng sang theo vòng ôm của anh. Vậy mà Trì Tuyết không thấy vui vẻ gì, càng không cảm nhận được sự ấm áp nào.

“Trì Tuyết, em ngủ chưa?"

Giọng anh trong đêm tối rất nhỏ, xoáy sâu vào lòng cô, rồi Trì Tuyết chợt nghĩ, chẳng biết anh có dùng giọng điệu như vậy để nói với cô người yêu bé bỏng nào đó của mình chăng? Trì Tuyết biết, mình ghen tuông cũng vô ích, nhưng suy nghĩ ấy cứ dâng lên tràn vào như nước vỡ đê, làm cô không hưởng thụ nổi sự ấm áp của lồng ngực ấy, chỉ muốn đẩy anh ra.

"Em ngủ rồi."

"Ngủ rồi sao còn nói chuyện được?"

Kỷ Nhiên cúi sát hơn, môi chạm hờ vào vành tai Trì Tuyết, chỉ cần nghĩ đến việc anh luôn khiêu khích mình dễ dàng như thế, Trì Tuyết mới nghĩ, có khi bên ngoài kia anh còn có một đối tượng khác luyện tập trước rồi cũng nên. Trì Tuyết càng nghĩ càng khó chịu, nơi anh đụng chạm giống như tê dại đi, một vài phút trước vừa nắm tay ai, bây giờ lại chạm vào cô như thế...

"Em nóng, anh đừng ôm nữa".

Trì Tuyết đẩy nhẹ tay Kỷ Nhiên ra, ngăn bàn tay anh lần vào sâu nữa, động tác của Trì Tuyết làm Kỷ Nhiên không hiểu sao cả, ôm eo cô chặt hơn.

“Sao vậy? Em giận à?"

Kỷ Nhiên không biết dỗ dành con gái, tính cách của Trì Tuyết cũng khá dễ chịu, nên trước giờ anh chưa từng thấy cô nổi giận bao giờ. Chỉ là hôm nay thì khác, chẳng hiểu sao anh cảm thấy Trì Tuyết đang không vui, mà anh chẳng biết mình đã làm sai gì cả. Trì Tuyết nghe vậy vùng vẫy khỏi anh, hất tay anh ra.

“Không có, em nóng thôi. Anh đừng động vào em".

Thái độ cương quyết của Trì Tuyết làm Kỷ Nhiên sững lại, rồi anh nới lỏng tay tránh làm cô đau, bấy giờ mới thấy Trì Tuyết lần ra xa anh, đắp chăn quay lưng không nhìn anh nữa. Kỷ Nhiên cứ nhìn cô như vậy, đến khi cả hai mệt mỏi thiếp đi rồi, anh vẫn không hiểu tối nay có chuyện gì. Còn cô ghen đến mức quên bén việc anh dị ứng với phụ nữ.