Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 93: Đi vũ trường hay diễn thuyết



Sau khi Trì Tuyết ngủ một giấc dậy, tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Chỉ là sáng ra mở mắt đã chẳng thấy Kỷ Nhiên đâu, vừa vào phòng tắm đập vào mắt là áo sơ mi vứt vào trong buồng giặt, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đến gần, cầm áo cũ lên. Vết son đậm đến mức có khi vốc nước giặt trước cũng không ra, không khó tưởng tượng cô gái anh ôm trong lồng ngực úp mặt vào anh thế nào. Có đôi khi, sự thản nhiên của Kỷ Nhiên như thể mình chẳng sai điều gì, dù anh không sai thật, buồn cười đến mức Trì Tuyết không tài nào hiểu nổi.

Vậy là cô đứng như trời trồng trước máy giặt thật lâu, tâm trạng cứ mơ mơ màng màng không tập trung được vào bất cứ chuyện gì cả, như thể mọi động lực sống đều biến mất dạng, trong đầu chỉ còn vệt son môi màu đỏ kia.

Trì Tuyết không tìm thấy Kỷ Nhiên trong nhà, đêm qua anh say khướt, sáng nay vẫn có thể ra ngoài đúng giờ như vậy, cô không biết nên thương anh nhiều việc bận rộn, hay sáng ra ngoài là đi với ai. Trì Tuyết quyết định không nghĩ nữa, đặt áo sơ mi vào máy giặt rồi ấn nút xả nước.

Kết thúc một buổi sáng không mấy đẹp đẽ như thế.

Đến tối Trì Tuyết lết về nhà, xách một đống đồ vừa mua trong siêu thị gần nhà, cô đi một mình, cho dù tan ca sớm, dạo siêu thị xong rồi mà tâm trạng cứ như trên mây. Trì Tuyết về đến nhà, trong nhà chưa có một ai. Cô bật đèn cắt rau xanh, phân loại hết đồ ăn, rồi đi thẳng vào nhà trong thay một đồ mát mẻ. Áo ngắn màu đen ôm sát người, váy ngắn không mặc đã lâu, xõa bung tóc trên vai, rồi chấm thêm chút son môi thêm tươi tắn. Trì Tuyết ngắm một lúc lâu, khoác thêm áo không thể nữ tính hơn, rồi ra ngoài.

Đến khi Quế Chi nhìn dáng vẻ tiểu thư thùy mị này của cô, chỉ muốn quay người ra khỏi vũ trường cho xong.

“Trì Tuyết, tớ lạy cậu. Cậu đi vũ trường hay đi diễn thuyết?”

“Quế Chi, trang phục chỉ là bề ngoài thôi, trái tim tớ nhiệt tình là được rồi".

Quế Chi chấp tay, vờ ra vẻ bái lạy Trì Tuyết. "Thôi tôi xin bà, đi quẩy mà cậu mặc kiểu này, trái tim nhiệt tình là khỉ gì chứ".

Trì Tuyết cười không thôi, kéo tay Quế Chi đi vào sân nhảy. Như một điều hiển nhiên, Quế Chi biết Trì Tuyết không nhảy nhót gì, mà chỉ muốn vào đây giải tỏa tâm trạng mà thôi. Chẳng biết từ bao giờ, bar không gợi nổi tâm trạng của các cô, mà cứ buồn là lại vào sàn nhảy nhìn người ta điên cuồng lắc lư, như thế duy trì đầu óc trống rỗng như vậy, họ mới có thể bình tĩnh đối diện với chuyện của bản thân mình...

Phục vụ đến gần hai người, Quế Chi nhìn nguyên menu, rồi ra hiệu Trì Tuyết chọn nước uống. Trì Tuyết ngẩn ra một lúc sau, cúi đầu nhìn menu một lượt rồi trả lại menu cho anh phục vụ.

"Hai nước chanh không đường."

Quế Chi nhìn phục vụ đi mất, câu 'đợi đã' còn chưa nói ra khỏi miệng đã thất thểu ngồi xuống, ánh mắt đảo sang Trì Tuyết.

“Cậu uống chua thế từ bao giờ? Vào sàn gọi nước chanh???"

Trì Tuyết hơi khựng lại, rồi nhún vai.

“Bắt đầu từ hôm nay".

Vậy là Quế Chi nhìn Trì Tuyết uống hết một ly nước chanh chua lè mà không nhăn mặt một lần. Quế Chi không uống nổi, quậy thêm đường rồi mới nói chuyện với Trì Tuyết.

"Cậu có chuyện gì rồi phải không?"

Trì Tuyết ra vẻ không hiểu.

"Tớ thì có chuyện gì chứ?"

Quế Chi gật đầu, vỗ vai ra vẻ thấu hiểu.

"Cậu không có chuyện gì, mà trên mặt viết đầy chữ tôi rất uất ức, tôi rất đau khổ, không mau khuyên giải sẽ chết đến nơi ấy".

"..." Trì Tuyết lấy gương ra, soi một lượt, chẳng thấy gì ngoài dáng vẻ ngày thường. Bấy giờ mới thấy Quế Chi phì cười, Trì Tuyết liếc sang, dang tay túm lấy Quế Chi đánh một hơi mới yên. Trong vũ trường không phải là nơi để trò chuyện, Trì Tuyết lại chẳng tìm đến để nhảy nhót, thành ra ngồi cả buổi tối với Quế Chi, mà hai người chỉ ngồi nghe nhạc xập xình, uống hết nước chanh.

Càng về đêm, vũ trường càng đông, không có dấu hiệu nào sẽ vắng khách. Trì Tuyết đang nói chuyện, thì bị một tiếng động loảng xoảng như ly bể đánh động. Cô giương mắt nhìn về phía nọ, đã thấy đám đông tản ra hết, trung tâm có vài người đàn ông đang đứng đấy, cãi nhau gì chẳng ai rõ.

Quế Chi hơi lại gần sát Trì Tuyết, nhỏ giọng nói.

“Tụi mình về đi, bọn họ sắp đánh nhau đến nơi rồi".

Trì Tuyết nghĩ một lúc cũng gật. Đây cũng là suy nghĩ chung của hầu hết người ở đây, bình thường sẽ còn ở lại xem một chút, livestream câu like, nhưng hôm nay đám người đứng giữa đều không phải thanh niên tụ tập thông thường, trái lại có vài người xăm trổ, nói năng tục tĩu, nhìn qua đã biết không phải là hạng đàng hoàng gì. Thành ra ai cũng không muốn vướng vào, đứng dậy đi lần ra phía cửa.

Trì Tuyết cầm túi ví tiền, đi cùng Quế Chi lướt qua. Nhưng suy nghĩ đơn giản, gặp phải mới biết có những chuyện không êm thấm như vậy. Đám người đang cãi nhau hùng hổ, Trì Tuyết và Quế Chi vừa đi sang, một tên trong đó đập ly rượu xuống sàn, rồi đóng sầm cửa lại. Gã hét.

“Tụi mày đi đâu?”

Cô và Quế Chi đứng sau cánh cửa khép lại, khi này mới biết sợ. Nếp sát cửa, muốn mở ra. Nhưng mấy tên đang hăng máu, thấy người ra ngoài hết chỉ còn hai cô gái, còn trốn gã như chuột trốn mèo, thì chạy lên giữ tay họ lại.

Gã siết chặt cánh tay Trì Tuyết, cô đau đến nhăn mặt.

"Buông ra."

"Mày nói chuyện với ai bằng giọng đó?"

Mấy tên giang hồ xung quanh gã thấy hai cô gái, nhìn không giống đào, cũng không giống mấy cô gái buôn phấn bán hương, Trì Tuyết ngẩng đầu, dáng vẻ sợ hãi, chẳng hiểu sao lại lọt vào mắt xanh của mấy gã.

“Ồ, có em này xinh ghê".

“Chậc chậc, đêm rồi còn đi vào đây làm gì em ơi?" Trì Tuyết không đáp, biết mình đáp lại cũng không khiến họ buông ra. Quế Chi nhào sang, đã bị một tên khác giữ lấy.

“Tụi tao hỏi mà mày im phăng phắc thế à, mày khinh tao đấy à?" Gã bặm trợn hỏi, lực tay siết càng lúc càng chặt hơn. Bar đã đóng kín cửa, nên trong vũ trường chỉ còn vài người bọn họ cùng vài vị khách chưa ra ngoài. Nhạc thì vẫn inh ỏi bên tai, một đám người tìm niềm vui trên phái yếu.

Một người đàn ông đi vào trong, nhìn thấy cảnh này thì dừng chân lại, nhìn về phía ấy. Bình thường anh không đến vũ trường, tối nay vô tình đến xem tình hình kinh doanh, thì bắt gặp có người làm loạn ở đây. Bởi vậy, anh mới vào đây xem mà thôi. Chỉ là đáng lẽ đang đánh nhau ì xèo, bỗng ngừng lại bởi hai cô gái, mà hai cô gái ấy còn đang nép vào nhau sợ hãi, vậy là chuyện bỗng chốc hóa không, anh không còn việc gì làm cả.

Gã bên cạnh thấy ông chủ đi vào, vội chạy đến cúi đầu vâng dạ.

“Anh Đăng, anh đến rồi à? Để em bảo bọn nó dẹp loạn”.

Hải Đăng nhìn đám đàn em mình, rồi lại nhìn Trì Tuyết và Quế Chi đứng giữa, lắc đầu.

"Không cần đâu. Để xem họ làm gì".

Đàn em nhìn về phía hai cô gái, âm thầm lắc đầu. Còn có thể làm gì khác, ngoài một cuộc thác loạn kia chứ. Tuy vậy, trong lòng không hề có chút nào gọi là thương hại. Bởi lẽ phụ nữ đến những chốn này, chuyện gì cũng có thể gặp phải. Có sức chơi có sức chịu, vậy thôi.

Hải Đăng không phải là người thương hoa tiếc ngọc gì, hầu như trong giới này, chẳng mấy ai xem phụ nữ là đồng cấp nữa rồi. Hải Đăng cũng chẳng ngoại lệ, anh ta đứng ngoài xem, còn lấy điện thoại ra chuẩn bị quay lại.

Người ngoài còn làm lơ, huống hồ là người trong cuộc. Không phải chuyện của mình, nên ai cũng nhìn gã giang hồ đè ép Trì Tuyết xuống sàn. Gã như đang phê cần, chẳng biết mình muốn hỏi gì, chỉ biết ép Trì Tuyết quỳ gối. Trì Tuyết vùng vẫy không chịu, gã cũng chẳng bận tâm, chỉ có cơn giận càng lúc càng lớn mà thôi.

“Con đàn bà, mày trợn cái gì?"

Quế Chi phun nước miếng, dù gì cũng bị đè, cô còn sợ gì nữa. "Trợn gì á? Cái thứ đánh đàn bà còn không bằng chó".

"Mẹ mày, mày nói ai là chó?"

Gã áp Quế Chi xuống đất, đè ép mặt cô lên sàn. Trì Tuyết nhìn thấy chẳng biết lấy sức từ đâu vùng dậy, đẩy họ ra. Đám giang hồ đang không đề phòng, nên bị cô đẩy ngã. Quế Chi thấy vậy đứng dậy theo Trì Tuyết, hai cô chạy đến sát tường, đã bị gã côn đồ túm tóc kéo giật về sau.

Trì Tuyết té xuống, váy toạc một đường, quần áo xộc xệch hết cả. Quế Chi cũng không tốt hơn là mấy, chân có vết bầm, cả người đau điếng, không biết có chạm trúng mảnh chai hay không.

Trì Tuyết vùng vẫy một hồi, gã nắm tóc cô giật ngược lại, đau đến ứa nước mắt. Cũng chính lúc này, Trì Tuyết thấy một dáng người chạy vào.

“Buông ra".

Trì Tuyết nghe thấy tiếng bịch của nắm đấm, ngơ ngác nhìn lên, đã thấy một người quen ở đó. Cô thấy anh ta đã thụi vào gã nắm tóc cô, rồi kéo cô và Quế Chi đứng dậy. Trì Tuyết chưa kịp định thần, anh ta đã hét lên.

“Chạy mau”.

"..." Vậy là Trì Tuyết và Quế Chi na theo đôi giày cao gót năm phân xông cửa chạy ra. Bấy giờ đám giang hồ định thần lại, vung tay.

"Mẹ nó, bắt lại cho tao".

Ba người chạy chối chết, ra đường cái thì vẫy xe, chỉ thấy taxi đang đậu lại, không nói không rằng nhảy lên xe. Tài xế thấy có khách, chưa kịp hỏi gì đã nghe giọng thúc giục.

“Chạy mau chú ơi!" Trì Tuyết hối thúc, vừa nói vừa nhìn lại phía sau, đám người đuổi càng lúc càng gần.

“Chạy chú ơi!!!" Quế Chi thiếu điều nhào lên lái hộ mà thôi.

Tài xế nhìn phía sau, thấy một đám người giang hồ đuổi theo ba cô cậu, mới phóng xe đi, không nhìn lại nữa. Bấy giờ Quế Chi và Trì Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Trì Tuyết nhìn sang người đàn ông đang thở hồng hộc bên cạnh, mím môi một lát mới nói.

“Herry, cảm ơn anh”.