Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 14: Tôi mới là người bỏ anh



Ánh đèn trùm lớn rộng toả những tia sáng ngọt ngào chiếm toàn bộ gian phòng lớn. Toàn dáng vẻ căng thẳng trải dài trong con mắt của những kẻ điên loạn không rõ ý thức.

Khế Phương cười giả tạo, cái nụ cười đau đớn chua xót ấy không hiểu tại sao lúc đầu cô có thể tự lừa dối bản thân sẽ tìm thấy hạnh phúc tại nơi đây?

Từng ánh mắt nhìn Khế Phương thật giống với con sói đói khát rình mồi. Chỉ cần một chút không phòng bị thì hết thảy kết cục chính là tan xương nát thịt.

“Khế Phương, gia đình tôi đối xử với cô không tốt sao? Tại sao cô phải lấy oán báo ơn như vậy?”

Cái gì thế này?

Bà Khánh Thuý đang tự mình diễn kịch đa tình đây sao? Bà ấy từ bao giờ có thể một lời đổi trắng thay đen dễ dàng như vậy?

“Chẳng nhẽ cô không thấy có chút hối lỗi nào với gia đình này? Chẳng nhẽ cô muốn huỷ hoại cả sự nghiệp của ông Trịnh?”

Cô thực sự nợ ông Trịnh ngàn lời xin lỗi, nhưng…

“Đây chính là họp gia đình sao? Sao không đổi thành họp đổ tội cho tôi? Bà Khánh Thuý có phải không thấy rằng con trai của bà mới là người đẩy tôi về phía ông ta? Có phải bà không thấy con trai bà mới là người đem Kính Nghị thành trò cười?”

Khế Phương đanh thép đáp lại.

Đoạn video tiếp khách ngày hôm ấy còn chưa phát đủ hết, vẫn hiện nguyên trên màn hình tivi lớn vậy mà bà ta lại có thể nghiễm nhiên quên nhanh tới vậy.

Khế Phương từng nghĩ mọi chuyện sẽ êm đềm diễn ra như kế hoạch, êm đềm đưa giấy ly hôn, êm đềm đòi lại những gì đã mất. Nhưng hoá ra mọi chuyện cũng không hẳn thuận lợi.

Đoạn video Đăng Bảo đẩy Khế Phương vào tay Giám đốc Hứa Vĩnh như cú tát trời giáng xuống Kính Nghị. Tất cả mọi chuyện Khế Phương đều là nạn nhân nhưng hoá tiểu nhân chính mình không biết.

“Nếu cô ăn vận đàng hoàng thì ông ta sẽ cần cô sao? Cô muốn câu dẫn đàn ông nhưng lại đưa Đăng Bảo thành người có tội. Cô đúng là rắn độc. Tôi sẽ từ dâu cô. Đăng Bảo sẽ bỏ cô như bỏ một con chó trông nhà vậy.”

Bà Khánh Thuý vẫn đay nghiến Khế Phương không hồi kết. Cái sự căm ghét của bà chưa bao giờ có thể vui vẻ mà bùng phát sung sướng đến thế.

“Hoá ra bà Khánh Thuý muốn bỏ đứa con dâu này lâu lắm rồi mà chưa được thành ý nguyện. Bây giờ có cơ hội rồi sao?”

Khế Phương cười nhạt mỉa mai.

“Đoạn video đó chỉ mình cô được che mặt. Nếu không phải cô tung ra thì ai biết?”

Trước khung cảnh náo nhiệt như này, Tĩnh Nhi cũng không ngần ngại mà thêm dầu vào lửa.

“Quả đúng là những tư tưởng lớn gặp nhau. Một kẻ hát một kẻ phụ hoạ. Đăng Bảo anh đúng là có mắt nhìn người. Biết mẹ anh như thế nào nên mới tìm ngay được cô con dâu tương lai vừa đúng ý.”

“Tôi không ly hôn với cô đâu. Khế Phương, cô đừng mơ. Cô huỷ hoại Kính Nghị như vậy mà còn muốn ung dung thoát thân sao? Có chết tôi cũng kéo cô chết cùng. Cô đừng hòng thoát khỏi danh bà Trịnh.”

Đăng Bảo ngồi một mình trong góc bây giờ mới lên tiếng. Nhưng thứ hắn nói lại không phải những gì Khế Phương nghĩ tới.

Cô có chút nực cười. Hoá ra bản thân lại suýt cảm động vì lời nói thép lửa đó. Hoá ra bản thân cô vẫn còn cảm thấy Đăng Bảo thật đáng thương mà muốn ôm vào lòng.

“Thật may là hôm nay tôi đã uống rất nhiều thuốc bổ. Nếu không như ngày trước vừa nghe thấy câu này của anh, có lẽ tôi phải nhập viện vì xúc động quá mức.”

Khế Phương nhìn sang Tĩnh Nhi rồi bà Khánh Thuý. Khuôn mặt họ tối sầm, cái cảm giác hoang mang chạy trôi từ người này truyền sang người kia khiến Khế Phương cảm thấy có chút vui lòng.

Họ hy vọng Đăng Bảo bỏ cô từ lâu, hy vọng một người thay cô danh chính ngôn thuận sánh bước. Một cơ hội thuận lợi như thế này lại chỉ vì câu nói không bỏ của Đăng Bảo mà tan thành sương khói.

“Anh xem, anh làm mọi người ngạc nhiên quá mức rồi đó. Nếu như người ta không biết lại còn tưởng anh thâm tình với tôi đến nhường nào.”

Khế Phương che miệng cười mỉn nhưng không thể nói cái này tức cười chết mất, phải cươi lớn mới sảng khoái.

“Chẳng phải cô thích tôi đến phát điên sao? Cô làm như vậy chính là muốn nhắc nhở tôi để ý tới cô sao? Vậy được, cô đã thành công rồi đó.”

“Đăng Bảo…”

Lời Đăng Bảo vừa dứt lập tức hai mẹ con dâu tương lai cùng thốt lên một dòng lo lắng.

Quả đúng như những gì Khế Phương nghĩ, chỉ có những người có cùng dòng cảm xúc mới có thể âm thầm hiểu nhau đến như vậy. Còn Khế Phương, dù có cố gắng như nào cũng không thể hoà nhập.

Khế Phương lấy từ trong cặp ra một tập giấy, dùng tất cả những ân cần còn sót lại với gia đình này mà nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

Dòng chữ: Kết quả xét nghiệm thẳng tắp ngay ngắn in rõ vào đồng tử từng người có mặt. Cái tờ giấy mỏng nhẹ nhàng áp lên bầu không khí những trầm lắng không tài nào diễn tả.

Đăng Bảo rời khỏi ghế sofa, tiến thẳng tới trước mặt Khế Phương, bàn tay thô ráp lạnh lùng nắm chặt cổ tay cô tụ máu đỏ rát.

“Cô muốn gì đây hả?”

“Chỉ một chữ ký. Đơn ly hôn tôi viết sẵn ở trong đó. Anh chỉ việc ký.”

Đăng Bảo gằn giọng nhưng đối mặt với khuôn mặt không chút biểu cảm của Khế Phương hắn chỉ biết tự mình tức giận lao tới bên xấp giấy. Hai tay hắn run run tìm kiếm, cổ họng khô rát khẽ nhe răng:

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không ly hôn với cô.”

“À, tôi quên nói, tôi viết rất nhiều. Nếu anh có xé vẫn còn một tập nữa.”

Khế Phương đã yêu hắn điên dại lâu tới như vậy, chút chuyện này có thể ví von: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng hay không?

“Cô ta có con của anh, tôi cũng nên ra đi để đứa trẻ sinh ra trong mái nhà trọn vẹn. Anh đối với tôi bây giờ chính là sự sỉ nhục. Còn tôi thì không thể vô giáo dục giống anh được.”

“Tôi không ly hôn. Cô nghe rõ chưa hả?”

Khế Phương không hiểu. Tại sao hắn ta lại có thể tự dưng thâm tình tới vậy? Hắn muốn biến cô thành trò cười lần nữa hay sao? Hay muốn níu giữ cô lại để trả thù chuyện này?

Nhưng bất kể nguyên nhân là gì…

“Tĩnh Nhi, cô cũng nên sáng mắt ra sớm, đừng để như tôi mang danh bà Trịnh mà ngoại trừ bản thân thì chẳng ai hay biết. Đến lúc bị cắm cho mấy cái sừng cũng chỉ có thể cười trừ bỏ đi. Còn chuyện ly hôn, trong chuyện này anh không có quyền quyết định bởi tôi mới là người bỏ anh, Đăng Bảo.”