Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 15: Tôi sợ cô mới đúng



Khế Phương kéo đống vali lòng đầy hỗn tạp lang thang khắp phố đi bộ. Nơi đây đã quá xa với biệt thự nhà họ Trịnh nhưng không hiểu tại sao ngay lúc này Khế Phương lại hoàn toàn lạc lõng.

Cô nên vui mới phải, hay chí ít cũng nên thốt vài lời cảm thán cho thanh xuân điên rồ của bản thân. Một thanh xuân dám yêu dám hận, dám quyết tâm từ bỏ, dám dại khờ mà lao theo.

“Alo, mẹ…con đã ly hôn rồi. Bây giờ con có thể về nhà được không?”

“Đang ổn chứ? Mau về đây! Mẹ đợi cửa.”

Đầu dây bên kia truyền lại chất giọng ấm áp, thứ giọng Khế Phương đã nghe quen thuộc từ rất lâu, chất giọng ru dịu êm ả bao bọc cô mỗi ngày trưởng thành.

Khế Phương lắc đầu:

“Con ở đây còn chút thủ tục, sau khi làm xong sẽ về nhà. Mẹ…mẹ chuyển lời xin lỗi tới bố giúp con. Con đã hứa sẽ thật hạnh phúc….vậy mà…”

“Không cần lo lắng. Bên nhau hay không là do duyên phận, duyên hai đứa đã hết thì ly hôn cũng tốt. Con nhớ phải tự biết chăm sóc bản thân, nếu mệt quá có thể về nhà bất cứ lúc nào.”

“Vâng ạ!”

Tút…tút…

Không gian lại lần nữa rơi vào yên tĩnh. Phố xa bên ngoài náo nhiệt nhưng tất thảy trong lòng Khế Phương lại không thể có chút yên bình nào.

Hoá ra cô ở nhà họ Trịnh lâu quá, lâu tới mức bản thân vừa bước ra tới cửa chỉ có thể cảm thấy lạc lõng, vô phương hướng. Đến cả những kĩ năng cơ bản độc lập cũng hoàn toàn mất đi.

“Hôn nhân đó thật tệ hại. Mất đi hôn nhân đó lại biến bản thân không còn phương hướng như vậy. Khế Phương, mày thật đáng thương.”

Khế Phương tự an ủi bản thân. Cô cũng muốn trở lại những ngày còn năng động đầy nhiệt huyết, chỉ vì một tình yêu ngu dại mà điên cuồng phấn đấu. Chỉ vì một Đăng Bảo mà vạch sẵn tương lai.

Còn Khế Phương bây giờ ngoại trừ hụt hẫng thì cái gì cũng không còn nữa.

“Tinh.”

Tin nhắn văn bản hiện lên trên điện thoại. Là của Đan Đan.

- Không biết chuyện của cậu giải quyết thế nào rôi? Nếu có vấn đề gì nhớ nói với tớ. Còn nữa, nếu như còn sớm có thể ghế qua 212 Trường Thành, sẽ không làm cậu thất vọng đâu.

“Cô làm gì ở đây thế này? Bị nhà chồng đuổi rồi sao?”

Khế Phương không quay đầu lại. Tâm trạng phức tạp như bây giờ cũng không thể nào ngăn cô nhận ra người vừa cất tiếng.

Anh ta làm cái quái gì vào lúc hơn 11 giờ như thế này?

“Tôi hay gặp anh nhỉ? Lúc tôi chuẩn bị ly hôn cũng là gặp anh, khi tôi thông báo ly hôn cũng gặp anh, có khi nào tôi hoàn tất ly hôn cũng gặp anh hay không?”

“Tôi cũng không rõ. Chắc tôi muốn cô chịu trách nhiệm với mình nên ý trời phải thuận theo.”

Anh ta đứng trước mặt Khế Phương, vẫn nụ cười dịu dàng như ngày nào nhưng lại pha chút mệt mỏi ẩn giấu.

“Cô chưa tìm chỗ ở sao?”

Vu Quân thấy đống vali bên cạnh nên có chút tò mò.

Khế Phương dựa người bên cửa xe, ánh mắt mông lung nhìn từng ánh đèn đường thắp sáng. Dòng đường tấp nập cũng chẳng còn, chỉ lác đác lại vài cặp tình nhân cười đùa vui vẻ tay trong tay.

Khế Phương thẫn thờ, trong đầu không muốn suy nghĩ cũng chẳng còn sức lực để suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì.

“Anh nói xem ở Trường Thành có những gì?”

“Để xem nào! Rất nhiều thứ. Rất nhiều ngành nghề, rất nhiều sân khấu, à, còn nhiều người nữa.”

Khế Phương chỉ biết cười với câu trả lời như vậy. Nơi đâu mà chẳng nhiều người, nhưng người quan trọng đâu phải nơi nào cũng có.

Không gian trong xe lại rơi vào im lặng như lúc trước.

Cứ đợi bon bon hết quãng đường này đến khung đường khác, hết cảnh tượng này đến cảnh tượng khác rồi mới dừng lại bên một homestay ngập sáng.

“Anh thật sự ở homestay sao?”

Khế Phương không tin vào mắt mình. Tuy rằng trước lúc lên xe Vu Quân đã nói nhưng cô lại chỉ nghĩ anh ta đang đùa.

Vu Quân không trả lời, vừa kéo vali của Khế Phương xuống xe vừa ném chìa khoá cho người bảo vệ.

Cô đi theo anh, nép mình khúm núm như một con mèo nhỏ. Chính bản thân cũng không thể hiểu nổi tại sao mình có thể cả tin vào người đàn ông trước mặt? Một người mới gặp nhau chưa quá một bàn tay?

“Đây là home nên buổi tối không có người trực phòng. Nhưng cô yên tâm, phòng tôi khá rộng, đủ cho 50 người như cô sống thoả mái.”

Khế Phương im lặng. Cô có chút lo sợ, không hiểu cả quãng đường chẳng cảm giác nhưng tới bây giờ lại có chút lo sợ bao quanh.

Khế Phương dừng lại nơi hành lang, toàn thân thể ngập tràn trong sắc sáng đỏ mờ ảo, từng lớp gỗ xung quanh cũng thấm dần chút lo lắng.

“Sao vậy?”

Vu Quân thấy cô dừng lại cũng quay người hỏi.

“Không có gì. Chỉ thấy hơi lạ.”

“Cô sợ tôi sẽ làm gì cô sao? Vậy vẫn như câu nói cũ: chỉ cần cô biểu hiện không sợ thì người sợ sẽ không phải là cô.”

Anh ta cười một lát rồi khẽ vỗ đầu Khế Phương nói tiếp:

“Chúng ta có phải lần đâu ở chung một nhà nghỉ đâu? Hơn nữa tôi vẫn là trai trinh, nếu sợ phải là tôi sợ cô làm gì tôi mới đúng.”