Lạc Vào Mộng Xuân Của Idol, Làm Sao Bây Giờ

Chương 3



An Nặc sau khi trở về nhà nhanh chóng ngủ thiếp đi, không ngờ trong giấc mơ cô lại như bị một con chó con vừa liếm vừa cắn, cô muốn đẩy nó ra nhưng lại phát hiện mình không thể thoát đi được. Cô mở mắt, suýt nữa thì mất bình tĩnh, lại phát hiện Kỳ Yến đang mỉm cười nhìn cô.

Hắn dường như đang nhìn mình, An Nặc lúc đầu có hơi lo lắng, nhưng sau khi nghĩ lại, cho là mình đang nằm mơ, cô lập tức trở nên tự tin, "Được rồi, đừng nhìn em nữa. Có gì mà nhìn chứ?"

Kỳ Yến vô cùng hứng thú cười nói: "Thật là kỳ lạ, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bộ dạng của em là như thế nào..."

Đây là giấc mơ của tôi, tôi muốn anh nhìn thấy tôi, thì tất nhiên là anh có thể nhìn thấy rồi, An Nặc âm thầm phàn nàn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

"Được rồi, chúng ta đắp chăn cùng ngủ thôi." Tuy nói lời có chút sắc tình, nhưng vẻ mặt Kỳ Yến lại không hề thay đổi. Chỉ là An Nặc nghe câu này xong, lập tức nhớ tới những chuyện trước đó, lúc này cô mới nhận ra cảnh tượng hiện tại là trên giường.

Chỉ là...... Vì sao lần nào cô cũng đều gần như lộ ra trọn vẹn, còn Kỳ Yến thì quần áo vẫn còn nguyên là thế nào?!

An Nặc nhìn thấy Kỳ Yến muốn vươn tay kéo chăn bông trên người cô ra, để tránh bị lộ, cô vội vàng nằm xuống lăn mấy vòng nhằm quấn chặt lấy mình, Kỳ Yến nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, không khỏi bật cười. Nhìn Kỳ Yến cười đến nghiêng ngả, An Nặc càng cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn vùi đầu vào chăn.

Nằm mộng xuân thì thôi đi, lại còn là thần tượng của mình. Mình thực sự là điên rồ.

Sao lại không phải là một người xa lạ chứ... An Nặc, sao mày có thể biến thái như vậy?!

Kỳ Yến cười một lúc lâu mới bình tĩnh lại, mặc dù hướng phát triển của giấc mơ này có chút bất ngờ nhưng vẫn khá thú vị. Tuy nhiên, hắn suy nghĩ một lúc rồi áp mình vào người An Nặc, cố ý dùng giọng điệu trầm thấp dụ dỗ cô, "Em yêu, ra ngoài đi, ở một mình trong đó chán lắm."

Trên thực tế, An Nặc đã không thể kiềm chế trước vẻ ngoài gợi cảm của Kỳ Yến, mặc dù ngoài đời cô thích liếm màn hình và thường khoe khoang mình là cô vợ bé nhỏ của Kỳ Yến, nhưng khi tình huống như vậy thực sự xảy ra, cô lại quá lúng túng, nói cho cùng cô cũng chỉ là bốc phét mà thôi.

Kỳ Yến đợi một lúc, trong ổ chăn mới truyền ra âm thanh nho nhỏ của cô, “Anh có thể tìm một bộ quần áo tới cho em không? Chúng ta nói chuyện một chút.”

“Được.” Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, trên tay Kỳ Yến đã biến ra một kiện quần áo, “Anh để ở đây cho em, em cứ mặc đi, tôi sẽ không nhìn." Hắn ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến cuối hành lang. Trên giường, An Nặc có chút do dự khi thấy tâm trạng hắn rõ ràng đã tốt hơn, cô

liếc nhìn bộ quần áo và thấy đó có vẻ là một chiếc váy trắng đen cổ điển, liền mặc nó vào mà không nghi ngờ gì.

Sau khi mặc vào, cô mới nhận ra hình như mình lại bị hắn trêu chọc, đây rõ ràng là một bộ trang phục hầu gái gợi cảm, An Nặc quyết định tiếp tục trốn vào trong chăn. Nhưng lần này Kỳ Yến đã thông minh hơn, An Nặc còn chưa kịp hành động gì hắn đã ngăn cô lại, ném chiếc chăn khó coi kia ra, nghiêng người đè cô xuống, An Nặc lúc này như đang co rúm lại trong vòng tay hắn, trông cô thật yếu ớt và bất lực.

Kỳ Yến rất có hứng thú, cúi đầu cẩn thận chiêm ngưỡng kiệt tác của mình. An Nặc tuy gầy nhưng dáng người phập phồng quyến rũ, bộ trang phục hầu gái trễ ngực tôn lên hai bầu vú săn chắc và trắng trẻo, vòng eo thon nhỏ một tay là có thể ôm hết, ngoài ra, khuôn mặt cô vừa ngây thơ và vừa quyến rũ, sợ rằng không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ vào lúc này.

Kỳ Yến vốn đang tận hưởng cảnh đẹp cũng không vội vàng, hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của người dưới thân đang tăng nhanh, hai mắt nhắm chặt, nhưng sắc mặt lại đỏ bừng, giống như sắp hy sinh anh dũng.

“Em tên gì?” Thật ra Kỳ Yến căn bản không quan tâm đến câu trả lời này cho lắm, bởi vì nó nằm trong mộng của hắn, cho dù hắn có nghe được cái tên nào thì cũng chỉ là do hắn tự dựng nên trong đầu mà thôi, hắn chỉ muốn cô đừng căng thẳng như vậy nữa, cứ thả lỏng một chút. Tuy rằng chuyện này khá buồn cười, hắn cứ trực tiếp làm là được, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, hắn có thứ mình muốn thì tốt rồi.

An Nặc rất phân vân, cô không biết nên nói tên thật hay bịa, nhưng cô chưa kịp suy nghĩ nhiều đã buột miệng thốt ra: "Tên tôi là An Nặc."

"Vậy anh hôn em được không?" Có lẽ câu hỏi của Kỳ Yến thay đổi quá nhanh, An Nặc kinh ngạc mở mắt, nhưng đối phương đã đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi cô, lần này hắn hôn rất nhẹ nhàng, giống như đối với một báu vật quý giá, nhưng chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng khiến An Nặc trở nên bối rối và mê mẩn, cô cảm thấy cơ thể mình đang đòi hỏi nhiều hơn nữa. Dù sao cũng chỉ là mộng thôi, không sao cả, ai cũng có nhu cầu, cô tự an ủi mình như thế, lại bắt đầu vụng về xuôi theo Tề Diễm.

Đột nhiên cô cảm thấy phần thân trên hơi lạnh, Kỳ Yến đã cởi cúc áo cô, vừa hôn cô một cách tinh tế, vừa bắt đầu mạnh mẽ gia tăng động tác tay. Ngón tay hắn hơi lạnh, nhưng cơ thể cô lại nóng, nhận ra điều này, Kỳ Yến bất giác bắt đầu tàn phá bộ ngực cô, thỉnh thoảng hắn sẽ dùng ngón tay xoa bóp núm vú, ngực cô rất đẹp, có màu hồng, nhưng bây giờ nó đang bị bàn tay hắn chơi đùa một cách tàn nhẫn, tạo nên một cảm giác đẹp đẽ kỳ lạ. Tiếng rên rỉ yếu ớt của cô bị nuốt chửng giữa môi và lưỡi của họ, An Nặc chỉ cảm thấy thân dưới trống rỗng, trong trạng thái vô thức, chủ động dang hai chân ra kẹp chặt eo Kỳ Yến.

Hành động đột ngột lấy lòng hắn của cô khiến Kỳ Yến hài lòng, hắn đang định cho cô một chút ngọt ngào, lại phát hiện thân thể mình không thể cử động, An Nặc cũng đột nhiên tỉnh lại, chỉ phát hiện hình bóng Kỳ Yến đang dần tan biến. Muốn nói điều gì đó nhưng lại thấy mình không nói nên lời.

“Chờ anh nhé.” Kỳ Yến trong suốt nói hai chữ này trước khi biến mất hoàn toàn.

An Nặc sau đó từ từ tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức của chính mình.

Tại một biệt thự ở thành phố X,

Kỳ Yến đang lặng lẽ dùng cơm trong phòng khách, phong thái lịch sự nhưng vẻ mặt lại âm trầm, đám người hầu đều im lặng, thậm chí không dám lên tiếng.

Sau khi Kỳ Yến đi khỏi, quản gia liền triệu tập toàn bộ người hầu.

"Ai vừa đánh thức Tề thiếu gia?"

"Quản gia, là cô giúp việc mới vào làm, tưởng thiếu gia không có trong phòng nên định dọn dẹp."

"Đuổi việc cô ta đi."