Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 71: Cứu người



Ngụy Nam xuất viện, cũng không thể đi làm ngay lập tức, còn cần tiếp tục tĩnh dưỡng. Ba mẹ hi vọng anh có thể về nhà ở, chăm sóc anh cũng khá tiện. Trên thực tế trong nhà cũng rất không tiện, phòng ở nhà bọn họ chật, còn là giường tầng, một bệnh nhân như Ngụy Nam ở giường trên hiển nhiên không quá hiện thực, để ba gần một nửa trăm tuổi leo lên leo xuống cũng rất không tiện, cuối cùng vẫn là quyết định về ký túc xá ở.

Diệp Tuệ cũng đề nghị anh về ký túc xá, cô đi qua thăm anh cũng tiện hơn một chút, đơn vị anh cách nhà cô gần một chút. Sau khi Ngụy Nam trở lại ký túc xá, Diệp Tuệ mua bếp lò, than cục cùng nồi chén gáo bồn cho anh, có thể tự mình nấu canh nấu cơm. Ăn ở căn tin tuy tiện, nhưng đến cùng vẫn là không thể chuyên môn đi chiếu cố khẩu vị của bệnh nhân là anh đây.

Hà Ngọc trân đi lại thăm con trai, phát hiện đã mua thêm rất nhiều đồ, vừa hỏi, mới biết được là Diệp Tuệ mua. Hà Ngọc Trân mở vung nồi, nhìn canh cá chuối hầm trên bếp lò, cười nói: “Diệp Tuệ đứa bé này thật sự là có khả năng, tâm tư nhẵn nhụi, suy xét cũng chu đáo nữa. Về sau mấy đứa kết hôn, mẹ liền hoàn toàn không lo con không có ai chăm sóc.”

Ngụy Nam thả sách trong tay xuống, nói: “Chẳng lẽ không phải là ba cô ấy lo lắng về sau theo con, con không có thời gian chăm sóc cô ấy sao?”

Hà Ngọc Trân không khỏi cười một tiếng: “Con nhưng lại có tự mình hiểu lấy à, ai bảo con cứ muốn làm nghề này chứ. Phải đối tốt với Diệp Tuệ chút đó, có rảnh thì chạy tới nhà con bé nhiều, hỗ trợ làm chút việc, lưu cái ấn tượng tốt cho ba con bé. Uầy, nói tới mẹ liền lo lắng mà, nếu mẹ có một cô con gái có khả năng lại xinh đẹp như vậy, mẹ cũng phải suy xét chút xem gả cho con có thích hợp hay không.”

Ngụy Nam kêu một tiếng: “Mẹ, sao mẹ lại hủy đài của con trai như vậy chứ.”

“Truyền thống của chúng ta là như vậy mà, con gái lập gia đình đều gả cho người có điều kiện tốt hơn mình, người tìm chỗ cao mà đi, chuyện thường thôi, điều kiện của con so sánh với con bé mà nói quả thật là kém chút. Cho nên con trai à, con phải nỗ lực một phen nha, tranh thủ để nhạc phụ tương lai con vừa lòng.” Hà Ngọc Trân nếm một chút canh cá, bỏ thêm chút muối, sau đó bưng xuống.

Ngụy Nam cúi đầu nói: “Con biết, cho nên giờ không phải đang học tập sao.” Anh tính toán đi tiến tu một chút, để tranh thủ có thể có cái tiền đồ thật tốt.

Lúc này Diệp Tuệ lấy đồ ăn từ căn tin lên, thấy Hà Ngọc Trân ở đây: “Cô, cô đến rồi, ăn chưa ạ?”

Hà Ngọc Trân cười tủm tỉm nói: “Còn chưa có, cô đưa chút đồ ăn tới cho Ngụy Nam, chút nữa cô về nhà ăn.”

“Vậy cùng nhau ăn đi, vừa khéo con lấy cơm lên đây, lại xào chút rau dưa là được.” Diệp Tuệ bỏ cơm xuống, chuẩn bị xào rau.

Hà Ngọc Trân nói: “Để cô, để cô, nếm thử tay nghề của cô, con cứ vào nhà bồi Ngụy Nam trò chuyện đi.”

Ngụy Nam cũng nói: “Tuệ Tuệ, để mẹ anh nấu đi.”

Diệp Tuệ chỉ có thể vào phòng, trông thấy Ngụy Nam ngồi trên ghế mây đọc sách, nói: “Sao anh không nằm, lại dậy rồi?”

“Nằm lâu có chút khó chịu, vẫn là ngồi thoải mái. Cám ơn em mỗi ngày đều chạy tới nấu cơm cho anh, vất vả rồi.” Ngụy Nam đưa tay lôi kéo tay Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ ngồi xuống cạnh anh, nhìn Ngụy Nam, trong khoảng thời gian này anh bị thương nằm viện, người gầy một vòng, anh vốn đã hơi gầy, bộ dáng hiện tại này đặc biệt dễ kích phát mẫu tính của người ta: “Anh gầy nhiều quá, gần đây đừng hao tâm tốn sức nhọc lòng, dưỡng thân thể thật tốt vào.”

“Được.” Ngụy Nam nói.

“Chừng nào anh đi làm?”

“Hẳn là qua ba bốn ngày nữa là được, sẽ không ra ngoài chạy, mà ở ngay trong cục.” Ngụy Nam nói.

“Cái này còn tạm được.” Diệp Tuệ nói, cô nghĩ thầm, chiếu như vậy đi xuống, hôm 12 đó Ngụy Nam hẳn sẽ không đi ra ngoài, nhiều lắm cũng là ngồi làm việc đúng giờ ngay tại trong cục, vậy thì an toàn.

Diệp Tuệ nghĩ đến người phụ nữ nhảy sông hôm 12 đó, không biết đời này liệu chị ta có còn luẩn quẩn trong lòng đi nhảy sông hay không, mình có cần đi cứu chị ta không đây? Có thể cứu được sao? Tuy người này không hề có quan hệ gì với mình, nhưng biết rõ có người muốn tự sát mà mình lại chẳng quan tâm, điều này làm cho cô trên lương tâm có chút không qua được. Nhưng mà Diệp Tuệ cũng sợ hãi, sợ lỡ mà không cứu được, ngược lại là bồi tính mạng những người khác vào, cái này không phải đang cứu người, mà là hại người. Đây cũng là vấn đề mà cô vẫn luôn đang cân nhắc mấy ngày nay, để cô cảm thấy rất khó xử.

Nếu như có thể tìm được đương sự trước thì hay rồi, hóa giải vấn đề mâu thuẫn trước thời gian đó, sẽ liền không đi nhảy sông, xem như là cứu một mạng người đi. Nhưng mà Diệp Tuệ không nhớ rõ tên đối phương lắm, chỉ biết chị kia là cãi nhau với chồng, luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống từ trên cầu lớn Nam Giang, lúc đó chính cô chịu đến đả kích có hơi lớn, không đi chú ý cái này. Diệp Tuệ nhíu mày cố gắng nhớ lại, hi vọng có thể nhớ lại nhiều thêm chút manh mối.

Ngụy Nam đưa tay quơ quơ trước mặt Diệp Tuệ: “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ!”

Diệp Tuệ phục hồi tinh thần lại: “Ờm, sao vậy?”

“Em nghĩ cái gì đó, nhập thần như vậy.” Ngụy Nam nói, “Mẹ anh nói có thể ăn cơm rồi.”

“À, rồi.” Diệp Tuệ nhanh chóng đứng dậy đi hỗ trợ bưng đồ ăn.

Đồ ăn rất đơn giản, một món canh cá chuối, cho Ngụy Nam ăn, một món rau muống xào, còn có hai chén đồ ăn phân biệt là Hà Ngọc Trân mang đến với Diệp Tuệ đi căn tin lấy.

Ngụy Nam uống canh cá chuối tình yêu, còn nhịn không được mà dùng đũa đi gắp đồ ăn Diệp Tuệ lấy từ căn tin, trong món đó có bỏ ớt, Diệp Tuệ dùng đũa gõ đũa anh ấy một chút: “Không dược ăn cái này!”

Trên mặt Ngụy Nam lộ ra tươi cười lấy lòng: “Để anh nếm thử đi, anh đã ăn đồ ăn nhạt quá lâu rồi, miệng một chút vị cũng không có.”

Hà Ngọc Trân trách cứ anh: “Con liền biết đủ đi, Tuệ Tuệ cố ý hầm canh cho con con còn nói không có vị!”

“Không phải canh không có vị, canh uống ngon lắm, là miệng con không có vị.” Ngụy Nam nhanh chóng bưng chén lên ăn canh.

Diệp Tuệ cười, đang ăn cơm, đột nhiên nói: “Nếu như anh biết có một người sắp gặp chuyện không may, liệu có nên cứu người đó không?”

“Đương nhiên.” Ngụy Nam không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

Hà Ngọc Trân nói: “Vậy phải xem là loại người nào, nếu là người xấu thì thôi bỏ đi, để hắn chết sớm siêu sinh sớm.”

“Không phải người xấu. Vậy nếu như cứu người đó có khả năng chính mình cũng phải mạo hiểm sinh mệnh thì sao?” Diệp Tuệ hỏi.

Hà Ngọc Trân nói: “Nguy hiểm như vậy à? Vậy vẫn là thôi đi, cái này có chút không đáng giá.”

Ngụy Nam nói: “Vậy cũng vẫn là phải cứu, có điều đương nhiên cũng phải cẩn thận, cố gắng đừng để chính mình mạo hiểm. Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”

Diệp Tuệ cúi đầu lùa cơm, nói: “Chỉ là đột nhiên nghĩ tới, tùy tiện hỏi chút.” Cô biết, Ngụy Nam chính là như vậy, bản thân chức trách công việc của anh chính là như thế, cứu người là đạo nghĩa không thể chối từ, cho dù là chính mình mạo hiểm, cũng vẫn là muốn đi mạo hiểm. Cho nên Diệp Tuệ vẫn là quyết định không nói cho anh, cô phải nghĩ cách xem có thể tự mình đi hóa giải hay không.

Sau khi về nhà, Diệp Tuệ còn đang suy xét vấn đề này.

Tiểu Tuyết hỏi cô: “Chị Tuệ, chị muốn uống chè đậu xanh chứ? Lạnh lắm đó, đặc biệt lạnh.”

Diệp Tuệ nói: “Được. Sao lại có chè đậu xanh lạnh như vậy?”

Tiểu Tuyết nói: “Hôm nay bác đi kéo đá từ trong kho lạnh giúp người ta, mang theo một cục về. Vừa lúc mẹ nấu chè đậu xanh, bọn em để chè đậu xanh lạnh lên, đặc biệt lạnh.”

Tiểu Vũ xách một cái phích nước nóng, mở nắp phích ra rót chè đậu xanh vào trong chén: “Bọn em bỏ chè đậu xanh đã để lạnh vào phích nước nóng để giữ nhiệt, như vậy có thể giữ nhiệt lâu một chút.”

“Cám ơn, thật thông minh.” Diệp Tuệ nhận lấy chè đậu xanh, nhìn vỏ ngoài làm bằng tre trúc của phích nước nóng, trong đầu đột nhiên có gì đó lóe qua, chớp mắt đã lướt qua, Diệp Tuệ cau mày vừa uống vừa nghĩ.

Tiểu Vũ với Tiểu Tuyết nhìn biểu cảm của cô, có chút ngoài ý muốn hỏi: “Chị Tuệ, uống không ngon sao?”

“À, không có. Uống ngon lắm, lạnh đến thật là thoải mái!” Diệp Tuệ nói.

Tiểu Tuyết ôm phích nước nóng, cười nói: “Phích nước nóng thật sự là một bảo bối, vừa có thể đựng nước nóng vừa có thể đựng nước lạnh.”

Trong đầu Diệp Tuệ linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ tới gì đó, năm đó, sau khi Ngụy Nam gặp chuyện không may, có một đôi người già từng tìm tới cô, tặng hai cái phích nước nóng cho cô, đôi cụ già kia chính là cha mẹ của người nhảy xuống nước, con gái bọn họ luẩn quẩn trong lòng tự sát, liên lụy đến Ngụy Nam, hai cụ già nghe thấy sự tồn tại của cô, nên tặng một vài thứ cho cô tỏ vẻ an ủi, trong đó còn có hai cái phích nước nóng, đôi vợ chồng già kia tự xưng là công nhân của xưởng phích nước nóng, Diệp Tuệ còn nhớ rõ trên một cái phích nước nóng trong đó có ghi là thưởng chiến sĩ thi đua. Diệp Tuệ thấy vật nhớ người, đồ đạc để ở nhà được nửa năm, cuối cùng liền lấy đi cho cha mẹ chồng dùng.

Diệp Tuệ nhớ tới cái manh mối này, trong lòng có chút kích động, liệu có thể căn cứ cái này mà tìm được người phụ nữ tự sát kia không? Chỉ tiếc cô không biết họ tên đối phương, vẻn vẻn chỉ có một tin tức là chiến sĩ thi đua. Có điều Diệp Tuệ cũng không tính buông tha cho manh mối này, cô nhất định phải đi tìm xem xem, dù sao đây liên quan đến một mạng người.

Diệp Tuệ nghĩ đến đây, một hơi uống cạn chè đậu xanh, thả chén xuống cái liền xoay người ra cửa, đạp xe xông vào trong giữa trưa oi bức ngày hè. Xưởng phích nước nóng của Nam Tinh chỉ có một, hình như nhà máy cũng không lớn, tìm một chiến sĩ thi đua hẳn là không khó, thời gian quá lâu rồi, cô không nhớ rõ diện mạo đối phương, nhưng nếu như nhìn thấy mặt mà nói thì hẳn là vẫn có thể nhận ra được, đây là một ưu thế của cô, cô có thể trong thời gian ngắn nhất nhớ kỹ diện mạo người khác, ưu thế này đã giúp cô không ít việc sau khi cô làm giáo viên về sau.

Dọc đường đi Diệp Tuệ dùng sức nghĩ cách, phải như thế nào mới có thể danh chính ngôn thuận đi vào tìm người, làm sao mới để đối phương tin phục mình.

Xưởng phích nước nóng ở ngay khu Tân Giang, đó vốn là khu thành phố cũ, bây giờ đã trở thành khu bẩn loạn kém nhất. Diệp Tuệ một đường hỏi thăm qua, cuối cùng tìm được chỗ xưởng phích nước nóng tọa lạc, lúc này đã đến giờ tan tầm, mọi người lần lần lượt lượt đi ra ngoài, Diệp Tuệ liếc mấy lần, không thấy được người muốn tìm, có điều cô thấy được một người mặc một cái áo may ô màu trắng, nhướng mày nảy ra ý hay. Cô nghĩ cách vào xưởng phích nước nóng, tìm được phòng nhân sự đang chuẩn bị tan tầm: “Chú ơi, con hỏi thăm một người với chú ạ.”

“Người nào?” Đối phương là một người đàn ông hơn bốn mươi, đàn ông tuổi này đúng là cái tuổi có nhẫn nại tốt nhất với con gái trẻ tuổi, vừa thấy Diệp Tuệ muốn hỏi thăm người, bèn cũng không vội mà dọn đồ ra cửa.

Vẻ mặt Diệp Tuệ đau khổ nói: “Mấy hôm trước con đánh mất tiền mua thuốc trên đường đi, có một chú hảo tâm ứng tiền ra thay con, lúc đó con quên hỏi tên với địa chỉ nhà chú ấy, chỉ nhớ được chú ấy mặc một cái áo may ô chiến sĩ thi đua của xưởng phích nước nóng, cho nên chú có thể giúp con thử tìm cái chú hảo tâm kia không ạ, để con tiện trả tiền cho chú ấy.”

“Chiến sĩ thi đua xưởng bọn chú? Bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?” Đối phương hỏi.

Diệp Tuệ lắc đầu: “Không nhớ rõ diện mạo, cỡ chừng hơn 50 tuổi. Hội chiến sĩ thi đua xưởng các chú có chụp ảnh không ạ? Có ảnh thì có lẽ con liền nhận ra được.”

“Thật là có, tất cả đều dán ở trên tường công huân ngoài văn phòng, con có muốn đi tới xem xem không?” Đối phương nói.

“Dạ, cảm ơn chú, tường công huân ở đâu?” Diệp Tuệ vội vàng hỏi.

“Con đi ra cửa đi tới đằng trước, sau đó quẹo trái ở chỗ cầu thang kia là có thể nhìn thấy, không cần lên lầu.” Đối phương chỉ đường cho cô.

Diệp Tuệ nhanh chóng đi qua xem ảnh chụp, trong lòng cầu nguyện ảnh chụp người kia thật sự ở trên tường. Trên tường công huân quả nhiên có không hề ít ảnh chụp các công nhân được khen ngợi, Diệp Tuệ tìm được ảnh chụp chiến sĩ thi đua, cẩn thận phân biệt. Thật ra cô cũng không biết chiến sĩ thi đua nhà kia là nam hay là nữ, cho nên chỉ có tìm người tầm tầm tuổi này, cuối cùng, cô rốt cuộc tập trung mục tiêu trên người một nam một nữ, tuổi thì xem ra đều cỡ 50 tuổi, hình như đều có hơi quen thuộc, cô không xác định được, liền nhớ tên hai người họ xuống luôn.