Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982)

Chương 72: Đường sống



Lúc này vị nam đồng chí bộ phận nhân sự kia cũng lại đây, hỏi Diệp Tuệ: “Tìm được rồi sao?”

Diệp Tuệ chỉ vào nam chiến sĩ thi đua tên Vương Trường Phát nói: “Chính là chú này, chú có thể nói địa chỉ nhà chú ấy cho con chứ?”

Đối phương nhìn một cái: “À, là lão Vương à, ổng không có ở trong xưởng, nhà ở hẻm Lương Du, nhưng cụ thể là chỗ nào thì liền phải đi tra danh sách, nếu không thì ngày mai con tới đây chú trực tiếp dẫn con đi phân xưởng tìm người?”

Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, không có kiên trì để đối phương tra địa chỉ giúp mình nữa, chủ yếu là giờ là lúc tan tầm, người ta không có nghĩa vụ tra địa chỉ cho cô, hơn nữa hiện tại chỉ có cô với người đàn ông này ở một mình ở văn phòng, cô phải có chút ý thức tự bảo vệ mình: “Cũng được, cám ơn chú, ngày mai cháu lại qua vậy, hôm nay phi thường cảm tạ!”

Lúc gần đi Diệp Tuệ lại quay đầu nhớ kỹ tên của nữ chiến sĩ thi đua kia, tên Lý Ngân Tú, chốc nữa lại đi tìm bảo vệ hỏi thăm một chút là xong, bảo vệ hẳn là phải khá quen thuộc công nhân trong xưởng.

Diệp Tuệ cáo biệt đối phương đi ra ngoài, lúc đến cửa xưởng thì phát hiện các công nhân đều đã đi được tầm tầm rồi, cửa thanh tĩnh rất nhiều, trong phòng bảo vệ cửa có ngồi một ông bác, Diệp Tuệ đi qua lễ phép chào hỏi: “Bác ơi, chào bác! Có thể hỏi thăm người với bác chứ ạ? Chiến sĩ thi đua Lý Ngân Tú của xưởng các bác đó bác có quen chứ?”

“Lý Ngân Tú à, quen. Như nào?” Ông bác nhìn Diệp Tuệ.

Diệp Tuệ nói: “Vậy bác biết nhà bà ấy ở đâu không ạ?”

Ông bác ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, nói: “Nhà Lý Ngân Tú hình như là ở hẻm Lương Du đó.”

Diệp Tuệ nhủ thầm sao lại khéo như vậy: “Xưởng các bác có rất nhiều người đều ở hẻm Lương Du sao?”

“Không có à, chỉ có nhà bả thôi.” Ông bác nói.

“Có một người tên Vương Trường Phát cũng ở hẻm Lương Du.” Diệp Tuệ nói.

Ông bác cười ha hả: “Ổng đương nhiên cũng ở hẻm Lương Du, họ là hai vợ chồng mà.”

Diệp Tuệ kinh ngạc cực kỳ: “Bọn họ là hai vợ chồng sao? Vậy thật sự là quá khéo.” Khó trách đều nhìn có hơi quen mắt, hẳn chính là bọn họ.

Ông bác bảo vệ cửa nói: “Con hỏi thăm bọn họ làm chi?”

Diệp Tuệ cười nói: “Không có gì, chỉ là có chút việc tư tìm bọn họ, cám ơn bác ạ. Đúng rồi, bác, con lại hỏi thăm với bác chút, có phải bọn họ có một đứa con gái không?”

“Cái này bác không rõ.” Ông bác xua tay.

Diệp Tuệ đã nghe được đủ nhiều tin tức, cũng không có lưu lại nữa, mà cưỡi lên xe đạp về hẻm Lương Du, kế tiếp cái cô muốn hỏi thăm là tình huống trong nhà Vương Trường Phát, chủ yếu là hỏi thăm ông ấy có phải có con gái không, cùng với tình huống của con gái ông ấy.

Hẻm Lương Du là một con hẻm xưa cũ, nơi này trước kia chủ yếu là bán lương thực dầu muối, cho nên mới có được cái tên như vậy*, tại chỗ này trên cơ bản đều là cư dân cũ của thành phố, hàng xóm láng giềng mấy thập niên đều chưa từng biến động, giữa đám hàng xóm lâu năm này không có bí mật gì, nhà ai ba bữa cơm ăn cái gì hàng xóm đều biết hết, cho nên hỏi thăm tình huống của Vương Trường Phát còn vô cùng dễ dàng.

*: con hẻm nó tên Lương Du, lương= lương thực, du này là dầu nhé.

Diệp Tuệ lợi dụng tiện lợi của việc mua muối, hỏi thăm được rõ ràng một hai về tình huống của Vương gia từ chỗ bác gái quầy bán quà vặt: Vương Trường Phát có hai trai một gái, con gái lớn nhất, đã lập gia đình nhiều năm, thằng con trai lớn đã kết hôn, con trai nhỏ còn chưa kết hôn. Bác gái là một người rất hay nói, ngay cả chuyện con rể Vương Trường Phát thích uống rượu đánh vợ cũng nói cho Diệp Tuệ.

“Thải Nga muốn ly hôn, hai vợ chồng lão Vương cảm thấy kỳ cục, con trai nhỏ còn chưa có cưới vợ đâu, sợ con gái ly hôn sẽ ảnh hưởng con út kiếm vợ, cho nên chết sống không đồng ý. Thải Nga liền chạy về nhà mẹ đẻ cũng không về được, nhà mẹ chỉ lớn cỡ đó, nào đủ mà ở chứ, em trai em dâu ầm ĩ bắt em nó về nhà chồng, chồng cũng dắt con tới quậy mỗi ngày, trong nhà ầm ĩ túi bụi. Em gái Thải Nga này đáng thương.” Bác gái vừa nói vừa lắc đầu.

Diệp Tuệ không nghĩ tới mình lại thuận lợi được như vậy, cái muốn hỏi thăm đều nghe được tầm tầm rồi, người phụ nữ nhảy sông hẳn chính là Vương Thải Nga này, ở nhà chồng chịu bắt nạt, nhà mẹ cũng không chấp chứa, đó là hoàn toàn bị ép tới đường cùng, cho nên mới đi tìm cái chết đi, cũng là người phụ nữ đáng thương. Hiện tại chuyện cô phải làm chính là đi tìm Vương Thải Nga, nghĩ cách khai đạo chị ấy, để chị ấy đừng có luẩn quẩn trong lòng. Đầu năm nay ly hôn tuy rất khó, nhưng cũng không có nghĩa là thật sự không ly nổi.

Diệp Tuệ vừa định hỏi thăm đơn vị công tác của Vương Thải Nga, bỗng nghe thấy bác gái nói: “Con coi, lại tới nữa. Thằng rể Vương gia kia thiệt sự là làm bậy!”

Diệp Tuệ theo tay bác gái nhìn một cái, chỉ thấy một người đàn ông lùn mà khỏe mỗi tay dắt một bé gái đi về phía cửa căn nhà đối diện, hai bé gái một đứa cũng chỉ lớn cỡ 4-5 tuổi, một đứa kia cỡ mới 2-3 tuổi, đứa nhỏ đi không nhanh, cơ hồ là bị gã đàn ông kéo đi, nhìn miễn bàn đáng thương cỡ nào.

Diệp Tuệ đứng đợi một lát, cửa đối diện liền truyền đến tiếng thét chói tai, tiếng đàn ông chửi rủa, tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng hùng hùng hổ hổ của người già, tiếng hét phẫn nộ của đàn ông thanh niên cùng với tiếng đập đồ, ầm ĩ đến thiệt thành một nồi cháo sôi ùng ục. Hàng xóm bốn phía đều quay sang bên kia mà ngó ngó, sau đó lắc đầu, đều tự tiếp tục đi làm chuyện của mình, hiển nhiên là nhìn quen không trách. Bác gái quầy bán quà vặt cũng thở dài lắc đầu: “Ba ngày hai bữa đều như vậy, muốn để bác nói thì dứt khoát ly cho xong, miễn cho cả nhà đều chịu cái tội này. Hai đứa nhỏ mỗi ngày bị kéo tới kéo đi như vầy, không đáng thương sao?”

Thật sự ra Diệp Tuệ không phải là người yêu chọc phiền toái, đụng tới loại chuyện như này, dĩ vãng cô đều chỉ là xoay người tránh đi, nhưng mà lần này cô chính là đến để giải quyết vấn đề này, mạng người lớn hơn trời, cho nên không thể đi. Cô cáo biệt bác gái, tính đi về phía Vương gia, giờ phút này cô cảm thấy cũng không khuyên nổi cái gì, mọi người đều đang nổi nóng, chả mấy người lý trí, hơn nữa cô lấy cái lập trường gì mà khuyên chứ, mình với bọn họ chẳng qua là người xa lạ mà thôi.

Diệp Tuệ đẩy xe, đứng ở cửa Vương gia, nghe thấy tiếng vang ồn ào bên trong, còn muốn chói tai hơn cả hai cây đàn ghi-ta của Doãn Văn Doãn Võ đồng thời gảy loạn, cô đứng lại, muốn chờ bĩnh tĩnh chút rồi mới tới. Lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to: “Tất cả đều là tôi sai! Tôi liền không nên còn sống nữa, tôi đi chết cho xong!” Ngay sau đó một người phụ nữ tóc tai bù xù vọt ra khỏi cửa, trên chân còn chưa đeo giày, ra khỏi cửa rồi cũng không quay đầu lại mà dọc theo đường phố chạy về phía trước.

Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên từ đằng sau đuổi theo ra: “Thải Nga, Thải Nga, con đi đâu vậy?” Nhưng bà căn bản không đuổi kịp Vương Thải Nga, chỉ có thể lo lắng suông ở đằng sau.

Diệp Tuệ nhanh chóng cưỡi lên xe đuổi theo Vương Thải Nga. Vương Thải Nga một đường chạy như điên, nhưng hai chân vẫn là so không bằng tốc độ của hai cái bánh xe, Diệp Tuệ rất nhanh liền đuổi kịp đối phương, nhưng cô không có lên tiếng, chỉ là thả chậm tốc độ mà liên tục đi theo đối phương. Đạp được một đoạn, tầm mắt đằng trước bỗng mở rộng ra, Diệp Tuệ phát hiện các cô đã đến bờ sông. Bình sinh Diệp Tuệ sợ nước nhất, liền nhanh chóng kêu một tiếng: “Chị ơi, chị muốn làm gì? Đừng xúc động!”

Vương Thải Nga chạy một đoạn đường rất dài rồi, giờ phút này đã kiệt sức, nghe thấy có người nói chuyện cũng không quay đầu lại, mà là bỗng quỳ xuống đất, gào khóc lên. Diệp Tuệ dừng xe lại, đi đến bên người chị ấy đỡ chị ấy đến ven đường ngồi xuống: “Chị, không có cái khảm nào không qua được, đừng quá làm khó chính mình.”

Vương Thải Nga nghe thấy lời này thì không khỏi khóc càng thương tâm hơn. Diệp Tuệ chỉ có thể chờ chị khóc xong rồi lại nói, người đi đường chung quanh đều dừng lại xem náo nhiệt, có người xem một chút lại né đi. Qua được một hồi, Vương Thải Nga mới bình tĩnh chút, Diệp Tuệ nói: “Chị à, chị có chuyện gì khó xử, có thể nói với em chút chứ?”

Lúc này Vương Thải Nga mới ngẩng đầu nhìn Diệp Tuệ một cái, phát hiện là một cô gái xa lạ phi thường trẻ tuổi, không khỏi giơ tay lau nước mắt trên mặt một phen, bàn tay chị dính bụi đất, lau cho mặt càng bẩn hơn. Diệp Tuệ móc khăn tay của mình ra đưa cho đối phương: “Lau đi.”

Vương Thải Nga nhận lấy, không quá hiểu được vì sao cô bé này lại hảo tâm như vậy, chị xoa xoa mặt, qua một hồi lâu mới chua xót nói: “Con gái gả sai người rồi, thì đời này xem như xong rồi.”

“Cái đó cũng chưa hẳn. Xã hội hiện tại của chúng ta đây lại không dựa vào đàn ông nuôi sống, phụ nữ cũng có thể tự mình đi làm kiếm tiền, dựa vào cái gì còn phải chịu đàn ông ước thúc.” Diệp Tuệ nói.

“Em gái, em quá trẻ tuổi, em không hiểu, không có đơn giản như vậy. Em gả cho người khác, sinh con, chính là người của nhà người khác, chồng đối tốt với em còn đỡ, không đối tốt với em, em cũng chỉ có thể nhịn, không nhịn nổi nữa, liền chỉ có một con đường chết. Đừng có hi vọng nhà mẹ làm chỗ dựa cho em, có em trai thì lại có thể thế nào, em đừng liên lụy bọn họ là hay rồi.” Giọng nói Vương Thải Nga mang theo tuyệt vọng nồng đậm.

Diệp Tuệ nói: “Không thể ly hôn sao?”

Vương Thải Nga nghe thấy lời này, nước mắt không nhịn được lại chảy ra: “Không có ai sẽ đồng ý cho em ly hôn! Ly hôn, cả nhà đều không ngẩng đầu lên được. Ly hôn, thì ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.”

“Cái đó có gì mà không ngẩng đầu lên được. Ly hôn là chuyện của chính chị, muốn ly liền ly, chính sách quốc gia đều cho phép. Chị à, đơn vị chị không có ký túc xá sao?”

“Không có, trong xưởng đã ba tháng không phát tiền lương, không có ký túc xá. Về nhà thì mỗi ngày bị đánh, nhà mẹ không chịu thu chị, em xem chị còn có chỗ mà đi sao?” Vương Thải Nga vùi đầu vào đầu gối, “Có lẽ chết liền giải thoát được đi.”

“Chị ơi chị ngàn vạn đừng có nghĩ vậy, chết còn không dễ dàng sao? Đúng thật là xong hết mọi chuyện, nhưng mà chị chết rồi, mấy kẻ hại chị thống khổ như vậy sẽ có sự trừng phạt gì sao? Gã ta vẫn cứ sống tiêu sái như thường. Muốn để em nói, chị liền phải sống ra dáng người đi, để gã ta rốt cuộc không với tới được, hung hăng mà dẫm gã dưới lòng bàn chân.” Diệp Tuệ khuyên chị ấy.

Vương Thải Nga lắc đầu: “Em nói được thoải mái, chị còn không nuôi sống được chính mình, sống ra dáng người thế nào được?”

Diệp Tuệ thở dài, nói: “Cái này không phải vấn đề, người là sống, chỉ cần còn sống, liền vĩnh viễn đều có đường sống. Chị không muốn sống chung nữa, vậy thì ly hôn. Khỏi cần quản thái độ nhà mẹ, chị ly mà không đi phiền toái nhà mẹ, thì cũng liền không cần để ý thái độ của bọn họ. Chị đi thuê cái phòng, tìm chút việc làm. Xã hội hiện tại đây lại không thể so với trước kia, chỉ cần chị chịu làm, nuôi sống chính mình chắc chắn không thành vấn đề. Chị từng đi quảng trường Nhân Dân thành phố chưa? Chỗ đó đều là người bày sạp, bán các loại ăn dùng, chỉ cần có tay nghề, chịu làm, thì kiếm chút tiền sinh hoạt vẫn là không khó. Chị có thể bớt chút thời gian đi xem xem.”

Vương Thải Nga ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ yên lặng nhìn Diệp Tuệ: “Thật vậy ư?”

“Đương nhiên là thật. Bây giờ qua đó, hẳn là có thể thấy được, chị xem có cái chính chị có thể làm không. Không cần bao nhiêu tiền vốn.” Diệp Tuệ nói.

Vương Thải Nga hỏi: “Em là ai? Vì sao lại giúp chị?”

Diệp Tuệ cười cười nói: “Em chỉ là đi ngang qua, trông thấy chị chạy về phía bờ sông, sợ chị luẩn quẩn trong lòng, nên dừng lại khuyên chị hai câu.”

Vương Thải Nga chuyển tầm mắt tới trên đất: “Cám ơn em, em gái.”

“Không thì như vầy đi, chị à, vừa lúc em muốn đi quảng trường Nhân Dân thành phố, chị đi cùng em xem thử xem? Chị ngồi xe em đi.” Diệp Tuệ mỉm cười khuyên chị ấy.

Vương Thải Nga do dự một chút, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành của Diệp Tuệ, cảm thấy cô không giống như là người xấu, liền gật gật đầu. Cái này cũng là ở niên đại này đó, nếu mà đổi thành đời sau, ai sẽ dễ dàng đi theo một người xa lạ chứ hả.

Diệp Tuệ đỡ Vương Thải Nga đứng lên, sải bước tới xe của mình: “Chị đi lên đi, chị.”

Vương Thải Nga do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là ngồi lên. Diệp Tuệ vì giải trừ lòng đề phòng của đối phương, nên nói: “Chị à, em tên Diệp Tuệ, là một sinh viên, đi học ở Học viện Công nghiệp.”

Vương Thải Nga vừa nghe cô là một sinh viên, liền nhiều hơn vài phần tín nhiệm: “Cám ơn em! Chị tên Vương Thải Nga.”

Đến quảng trường Nhân Dân thành phố, trời đã tối rồi, trên quảng trường đã có không ít người bày sạp, Diệp Tuệ ngó một chút, người trong nhà còn chưa có tới, cô liền mời Vương Thải Nga ăn chút gì đó trên sạp chợ đêm, Vương Thải Nga nhìn đủ loại sạp hàng, trong lòng dần dần có chủ ý, thì ra mấy thứ này đều có thể kiếm tiền.

Chờ ăn no rồi, Diệp Tuệ thấy anh cả rốt cuộc đã lái máy kéo đến, liền kéo lấy Vương Thải Nga nói: “Chị à, em dẫn chị đi xem thử sạp hàng nhà em.”

“Nhà em cũng bày sạp trong này?” Vương Thải Nga ngoài ý muốn nói.

Diệp Tuệ cười gật đầu: “Ừm, em đến chợ đêm chính là vì hỗ trợ nha. Chị xem, nhiều người đang bày sạp kiếm tiền như vậy, chị chắc chắn cũng có thể.”