Làm Cún Con Của Anh

Chương 1



Trong căn phòng học vắng vẻ, ánh sáng mờ nhạt xen qua kẽ lá cây sum suê chiếu vào, Thẩm Kiều Kiều cầm trên tay một bức thư tình, liếc nhìn hình trái tim đỏ tươi được vẽ bằng bút màu trên phong bì, cô thở dài, cẩn thận đặt vào trong hộc bàn của Lục Mính.

Khi cô xoay người định đi thì liền bị một bóng hình cao lớn che phủ, thấy Lục Mính đang đứng sau lưng mình.

"Cậu đang làm gì thế, lén lút nhét thư tình vào hộc bàn của tôi à?" Giọng nói trầm ấm vang lên, một khuôn mặt đẹp trai cách mặt cô chỉ trong gang tấc, khóe miệng mỉm cười đầy vẻ đùa cợt.

Thẩm Kiều Kiều sợ đến nỗi đôi chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ phía sau, lực hất về quá mạnh khiến cả bàn rung chuyển.

Bịch!

Những quyển sách vở được xếp gọn gàng giờ văng tung tóe trên sàn.

Lục Mính im lặng, đôi mắt thoáng chút u ám.

"Xin lỗi, xin lỗi..." Thẩm Kiều Kiều vội vàng cúi xuống nhặt sách vở, giọng nói mềm mại lẫn chút rung rẩy mà khóc nức nở.

Cô rõ ràng đã tận mắt thấy Lục Mính rời khỏi trường mà, sao anh lại quay lại được chứ?

Lục Mính ngồi lên chiếc bàn kế bên, nhìn xuống cô gái đang cúi gập người nhặt từng món đồ đạc của anh xếp gọn. Thấy cô định đi, anh giơ đôi chân dài chặn đường: "Định chạy à, trông tôi đáng sợ đến vậy sao?"

Thẩm Kiều Kiều sợ đến nỗi không nói nên lời, khuôn mặt tái nhợt đi, đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe như sắp khóc, khiến người ta không đành lòng bắt nạt.

"Thích tôi à?" Anh áp sát lại gần, hơi thở ấm áp phả vào vành tai nhạy cảm của cô: "Sao không nói gì thế, dám gửi thư tình mà không dám thừa nhận à?"

Cô ngửi thấy rõ cả mùi xà phòng trên người anh, Thẩm Kiều Kiều rụt cổ lại, nhìn anh với vẻ đáng thương: "Mình không có ý đó, mình chỉ..."

Lục Mính không có tâm trạng nghe cô giải thích, đưa ngón tay của mình vuốt ve cổ áo cô, đầu ngón tay vừa khít chui vào vạt áo sâu hoắm, bị hai gò tròn mềm mại ép chặt.

Mềm thật đấy.

"Đứng cách xa vậy làm gì, cậu thích tôi mà, lại đây cho tôi âu yếm một chút đi." Anh hạ mí mắt, dỗ dành Thẩm Kiều Kiều đến trước mặt mình.

Những ngón tay thon gầy của Thẩm Kiều Kiều nắm chặt vạt váy, lúng túng và căng thẳng cắn lấy đôi môi hồng mềm mại.

Lục Mính đầy hứng thú nhìn cô, khuôn mặt điển trai ấy bất cứ lúc nào cũng khiến người ta say mê.

"Không muốn à?" Anh thu tay lại với vẻ chán nản: "Không muốn thì thôi vậy."

"Không phải vậy!" Thẩm Kiều Kiều thấy anh định đi, hoảng hốt kéo lấy cánh tay anh, cổ tay vẫn run lên nhè nhẹ, cô nắm lấy bàn tay phải của Lục Mính đưa lên miệng mình, nghiêm túc nói: "Mình sẵn sàng mà."

Lục Mính định rút tay về, Thẩm Kiều Kiều tưởng mình làm anh khó chịu, bèn nắm chặt cổ tay anh không buông: "Đừng giận, cậu muốn mình làm gì cũng được..."

"Cái gì cũng được à?" Lục Mính giơ tay còn lại lên, ngón tay vuốt đi vuốt lại gò má cô.

Thẩm Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, anh dùng sức siết chặt cằm Thẩm Kiều Kiều: "Gọi thử một tiếng chủ nhân xem nào."

"Chủ... chủ nhân..." Thẩm Kiều Kiều ngượng đỏ cả mặt, chỉ là gọi anh như vậy thôi mà cô đã cảm thấy xấu hổ rồi.

"Hãy mở miệng ra." Lục Mính đưa ngón tay áp vào đôi môi mềm mại, Thẩm Kiều Kiều ngoan ngoãn mở miệng ngậm lấy ngón tay anh, cái lưỡi mềm mại ẩm ướt vô thức liếm láp, Lục Mính khuấy động ngón tay trong cái miệng nhỏ xíu: "Ừm ừm..." Thẩm Kiều Kiều bị anh làm cho đến nỗi nước bọt chảy ra khóe miệng.

Lục Mính lau sạch nước bọt ở khóe miệng cô, cong ngón tay lên: "Liếm sạch nào."

Thẩm Kiều Kiều cúi đầu chăm chú ngậm lấy ngón tay anh.

"Làm miệng cho tôi ở trong lớp học nhé?"

Thẩm Kiều Kiều liếc nhìn anh, anh nhướn mày.

"Ừm." Thẩm Kiều Kiều gật đầu nhẹ.

Chỉ cần là điều Lục Mính muốn cô làm, cô cũng đều sẵn sàng.

"Ngoan thật đấy, cún con..." Lục Mính hài lòng vỗ nhẹ đầu cô, lấy dương v*t đang cứng nóng của mình ra từ đũng quần, một tay ấn đầu Thẩm Kiều Kiều xuống: "Mở miệng ra, nuốt cả cái này vào."