Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 37



Thẩm Ngọc Diệu cảm thấy Thẩm Thanh Cẩn không thích hợp làm hoàng đế.

Thái tử không thích hợp, bởi vì bản chất hắn thiếu quyết đoán, coi trọng tiểu tình hơn đại tình, một hoàng đế như vậy rất tầm thường.

Vạn nhất một ngày nào đó có một sợi dây thần kinh lệch khỏi vị trí, có khả năng sẽ lâm vào con đường làm hôn quân, một đi không trở lại.

Mà Thẩm Thanh Cẩn thì quá sĩ diện, lòng tự trọng cao lại kiêu ngạo.

Người làm nên chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, hôm nay Thẩm Thanh Cẩn không thể nhẫn nhịn ngồi bên cạnh tỷ muội, ngày mai, hắn sẽ không nhịn được bị người khác đè đầu.

Nghĩ đến chuyện Thẩm Thanh Cẩn làm, Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, cũng không cần đợi đến ngày mai, Thẩm Thanh Cẩn nhịn không nổi nữa, động thủ luôn rồi.

Cánh chưa mọc đủ lông đã vọng tưởng sánh vai với đại bàng à?

Đại bàng mà Trầm Ngọc Diệu nói không phải Thái tử, toàn bộ đại trang, có thể được xưng là hùng ưng, chỉ có một người.

Đối mặt với những người nóng lòng muốn thử, muốn khiêu chiến vị trí kế thừa của mình, hùng ưng sẽ có hành động gì? Là dưỡng cổ, hay là vì muốn đóng chiếm vị trí người thừa kế, quét sạch tất cả chướng ngại?

Thẩm Ngọc Diệu vừa nghĩ, vừa nhét mứt vào miệng.

Thẩm Mân Nguyệt bên cạnh nàng không có chút áy náy nào đuổi xéo người đi, thậm chí khi nhìn thấy Thẩm Thanh Cẩn rời đi còn thở ra một hơi.

"May ghê, ta còn tưởng huynh ấy cũng mặt dày như muội, có thể chịu được ánh mắt săm soi của nhiều người như vậy, ngồi trước mặt ta, nếu là như vậy, ta thật sự phải tới ngồi ké Ngũ muội."

Thẩm Ngọc Diệu vốn đang ăn mứt rất vui vẻ, đột nhiên bị chọc ngoáy, có chút cười không nổi.

Không phải nàng tới đây để lánh nạn sao, sao lại mặt dày giống Thẩm Thanh Cẩn?

"Lời này của Lục tỷ cũng không đúng lắm, da mặt Tam huynh dày, muội còn kém xa."

Nàng nói, lại cầm một miếng mứt ném vào miệng nhai.

Thẩm Mân Nguyệt nhìn năng ăn mứt ngọt khiến người ta nhìn mà ê cả răng, chỉ cảm thấy răng mình đột nhiên đau buốt.

"Muội ăn ít thôi."

Ăn đồ ngọt nhiều, rất dễ sâu răng nha, Thẩm Mân Nguyệt rất lo lắng một ngày nào đó muội muội mình cười lộ ra một hố đen, nghĩ đến thôi đã thấy khủng bố rồi!

Thẩm Ngọc Diệu mỗi ngày đánh răng ba lần, hơn nữa mỗi lần đều trên hai ba phút, còn làm cả chỉ nha khoa với tăm xỉa răng.

Nàng tuyệt đối không có khả năng rơi vào tình trạng tuổi còn trẻ mà đã rụng sạch răng!

Thẩm Ngọc Diệu đang muốn nói với Thẩm Mân Nguyệt bí quyết chăm sóc răng miệng của mình, chợt nghe bên ngoài có tiếng hô truyền tới.

"Hoàng thái hậu giá lâm! Hoàng đế giá lâm! Hoàng hậu giá lâm!''

Ba tiếng cơ hồ đồng thời vang lên, mọi người vội vàng trở về vị trí, thành thành thật thật quỳ xuống.

Nói là quỳ gối, thực ra là có một chiếc ghế đẩu nhỏ, có còn hơn không.

Bình thường người ta không ngồi quỳ khi ăn cơm, chỉ những dịp trọng đại như vậy mới cần quỳ gối, đây là tuân theo lễ nghi cổ xưa.

Theo Thẩm Ngọc Diệu thấy đây chính là rảnh rỗi sinh nông nỗi, ngồi trên ghế thoải mái biết bao, đám người này lại cứ muốn tuân theo cổ lễ gì đó, có bản lĩnh thì đừng có chuẩn bị ghế làm gì, quỳ thật một hai canh giờ luôn đi.

Ai quỳ cũng tê cứng cả chân đứng dậy sao nổi!

Trầm Ngọc Diệu khụy gối hành lễ, cúi đầu là được, không phải tình huống quá trọng đại gì không cần quỳ lạy.

"Ha ha ha, miễn lễ miễn lễ, hôm nay là ngày lễ, chư vị có thể tùy ý một chút!"

Thẩm Sùng là một hoàng đế rất bình dân, đại khái là bởi vì khi ông còn nhỏ thiên hạ còn chưa hoàn toàn ổn định, lúc đó ông đã phải sống qua những ngày khổ cực.

Để tránh bị đuổi giết, ông đã từng giả làm người ăn xin, trốn chạy khắp nơi, cũng thường một mình đi khắp kinh thành xem cuộc sống của hàng ngày của dân chúng.

Biết lòng dân không dễ dãi, ông cũng được coi là một hoàng đế tốt, ví dụ như yến tiệc Trùng Dương chiêu đãi lão nhân, chính là ông đề nghị, từ đó về sau năm nào cũng tổ chức.

Đây chủ yếu là để nêu gương kính trọng người già, phòng khi phong tục cũ ở một số nơi gây hại cho người dân, xua đuổi những người già không có khả năng lao động lên núi để họ chết đói.

Có công ắt có khuyết, Thẩm Sùng dù sao cũng là hoàng đế, trên người ông vẫn có khuyết điểm mà đại đa số Hoàng đế đều mắc phải.

Đế Hậu lần lượt nâng rượu khai yến, Hoàng đế chúc mừng Thái hậu, dâng lên túi Thù Du vừa rồi Hoàng đế tự mình lên núi hái.

Nghe như thế là được, không ai truy cứu chuyện này có phải là thật hay không, dù sao Thái hậu rất nể mặt, trực tiếp nhận lấy, liên tục khen ngợi Hoàng đế hiếu thuận.

Hoàng Hậu tặng bánh hoa cúc, bà tự tay làm.

Chỉ cần nghe thế thôi.

Ngược lại có một món lễ vật khác làm Thẩm Ngọc Diệu lấy lại tinh thần.

"Cua mùa thu béo tốt, mẫu hậu nếm thử đi, đây là Quốc cữu cố ý dùng băng bọc lại, cua sông vận chuyển từ phương nam tới, lúc mang tới liền mang đi hấp luôn, giờ phút này đã hấp chín, nên ăn nhân lúc còn nóng."

Rượu hoa cúc đã rót đầy, cua thu bưng lên, thị nữ hầu hạ cạy vỏ cua, lấy thịt cua ra, đây nhất định là một bữa tiệc ẩm thực.

Thẩm Ngọc Diệu sau khi ăn được nửa con liền ngừng miệng, nàng tuổi còn nhỏ, không uống rượu, không có cách nào xua tan cái lạnh, càng phải ăn ít hơn.

Các quan viên còn lại phần lớn là một nhà chia thức ăn một con, tất cả mọi người đều xuất thân phú quý, không ai tham một miếng cua này, tự làm mình khó chịu.

Đang ăn thì ở một góc, đột nhiên có một tiếng động lớn.

Thẩm Ngọc Diệu bị hoảng sợ, không riêng gì nàng, những người vùi đầu ăn cua cũng bị dọa không nhẹ, Trịnh thượng thư lớn tuổi giật nảy mình, đũa rơi ra khỏi đĩa.

Sau khi im lặng, ai đó hét lên: "Chết rồi, chết rồi!''

"Cái gì? Ai chết?"

"Hộ vệ! Hộ vệ đâu, hộ giá!"

Xuất hiện người chết, trên sân lập tức rối loạn, nếu chỉ có các quan lại thì sẽ không hỗn loạn như vậy, nhưng hiện tại hầu như tất cả hoàng thất đều có mặt, nếu xảy ra chuyện, vậy quả thực chính là ngày tàn của Đại Trang!

Trong yến tiệc Trùng Dương xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của Thẩm Ngọc Diệu chính là đi thăm Thẩm Thanh Cẩn.

Vẻ mặt đối phương kinh ngạc, giống như cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngay cả nhãn lực của Thẩm Ngọc Diệu cũng nhìn không ra dấu vết Thẩm Thanh Cẩn giả vờ, vậy chứng tỏ Thẩm Thanh Cẩn quả thật không biết sẽ có người chết.

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Thẩm Thanh Cẩn quả thật sẽ không làm ra loại chuyện này, ngày gia đình đoàn tụ, Thẩm Thanh Cẩn động thủ giết người, vậy chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao.

Đây thực sự là một kế hoạch cố ý hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

"Con của ta! Con của ta! Đống Nhi a!"

"Huynh trưởng, huynh trưởng! Thái y đâu, mau cứu huynh trưởng ta!''

Hai tiếng hô của nữ tử lần lượt vang lên, trên sân càng rối loạn.

Lỗ tai Thẩm Ngọc Diệu rất thính, những người đó lo lắng hô to, tiếng ồn ào loạn thất bát tao, âm thanh cấm vệ hoảng sợ chạy vào, các loại âm thanh đều quanh quẩn trong đầu nàng, nàng cảm giác đầu óc mình như sắp nổ tung.

Thẩm Ngọc Diệu lại nhìn về phía đám người Hoàng đế, Hoàng đế sắc mặt âm trầm, nhìn trên sân không nói lời nào, hiển nhiên bị hành vi loạn thất bát tao của triều thần làm tức giận.

Hoàng đế giận không nói lời nào, vậy hẳn là Thái tử sẽ là người đứng ra duy trì trật tự.

Thẩm Ngọc Diệu lại đi thăm Thái tử, kết quả mắt nàng nhìn quanh một vòng, không tìm được!

Thái tử đâu?

May mà Thẩm Ngọc Diệu có thị lực khá tốt, cuối cùng nàng cũng phát hiện Thái tử bị cấm vệ vây quanh ở phía sau một khối sơn thạch, an toàn vô cùng.

Thẩm Ngọc Diệu chỉ muốn á khẩu! Thực sự không nói nên lời!

Thật ra đợi thêm một lát, đầu mọi người không còn nóng nữa, hiện trường tự nhiên ổn định lại, nhưng Thẩm Ngọc Diệu không đợi được lâu như vậy, nàng cảm giác mình sắp bị ù tai luôn rồi!

Vì thế Thẩm Ngọc Diệu mạnh mẽ đứng dậy, đi hai bước tới bên cạnh cấm vệ, trở tay vỗ lên cổ tay cấm vệ, khéo léo cướp đi thanh đao trên tay đối phương.

Mãi cho đến khi tay trống rỗng, cấm vệ kia mới ý thức được mình bị tước vũ khí!

Thẩm Ngọc Diệu không để ý thần sắc giật mình trên mặt cấm vệ bị đoạt đao, xoay người bổ một đao về phía bàn, lần này lực lượng rất lớn, bàn gỗ thật dày bị nàng trực tiếp bổ nát.

Tiếng động lớn lấn át tất cả âm thanh, mọi người bất giác ngậm miệng lại nhìn sang.

Thẩm Ngọc Diệu trầm mặt xuống, giận dữ mắng: "Hoảng cái gì! Thái hậu ở Thiên Âm Quan, ở đây lấy đâu ra thích khách! Trở lại vị trí của mình, thái y nhanh chóng vào điều trị cho người bệnh!"

Thẩm Ngọc Diệu gọi "người chết" kia là người bệnh, không nghe thấy từ chết, cái đầu sôi sùng sục của mọi người cuối cùng cũng nguội bớt.

Từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ thần sắc bối rối nào, đồng thời cũng không đứng ra duy trì trật tự, mấy người tầm cao chức trọng, ánh mắt đều rơi vào trên người Thẩm Ngọc Diệu.

Các triều thần không còn ồn ào nữa, nhưng cũng không trở lại chỗ ngồi của mình.

Bọn họ đứng tại chỗ, có chút sững sờ, không biết có nên nghe lời Thẩm Ngọc Diệu hay không, nghe lời của một công chúa còn chưa cập kê.

Thẩm Sùng vốn bị lửa giận thiêu đốt, thấy nữ nhi mình yêu thương đứng ra, sắc mặt cũng tốt hơn một chút, khi nhìn thấy những đại thần kia vẫn đứng ngây ra đó, tức giận đẩy cấm vệ trước mắt ra.

"Còn đứng ngây ngốc đó làm gì! Không nghe công chúa nói gì à? Đem người đến phòng khách, gọi thái y đến chẩn trị!"

Hoàng đế hạ lệnh, tất cả mọi người lập tức động đậy, những người gây náo loạn cũng nhanh chóng rời đi.

Trầm Ngọc Diệu trầm ngâm nhìn ghế Thượng Thư còn trống.

"Ngọc Dương, đến chỗ Phụ hoàng."

Vừa rồi còn dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc quát lớn triều thần, hiện tại lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng ôn hòa, gọi Thẩm Ngọc Diệu, Hoàng đế có thể nói là thân mang tuyệt kỹ biến sắc.

Thẩm Ngọc Diệu gật đầu đồng ý, đứng dậy trả lại đao cho cấm vệ bị nàng cướp đao, vẫn ngẩn người.

Đến gần Thẩm Ngọc Diệu mới phát hiện, đây lại là người quen.

"Di huynh, đa tạ đao của huynh."

Đúng vậy, cấm vệ này chính là người lúc trước ở cửa cung ngăn cản nàng, bởi vì cản trở nàng diễn trò, bị nàng đạp một cước rơi từ trên xe ngựa xuống, sau đó còn bị thương, di huynh - Nguyên Thạch Lục.

Nguyên Thạch Lục hoảng hốt nhận lấy đao, cúi đầu nhìn lưỡi đao lớn sáng bóng, lần thứ hai lâm vào tình trạng hoài nghi bản thân.

Lần trước hắn không vững bị công chúa đá xuống ngựa, lần này lại phản ứng không kịp bị công chúa đoạt đao, rốt cuộc là thực lực của hắn quá kém, hay là thực lực của Ngọc Dương công chúa quá mạnh đây.

Nguyên Thạch Lục không cảm thấy thực lực của hắn yếu.

Nhưng hắn cũng không cách nào thừa nhận một công chúa lại có võ công cao cường như vậy!

Thẩm Ngọc Diệu không biết nội tâm phong phú của Nguyên Thạch Lục, nàng chỉ có chút đau đầu đi về phía Thẩm Sùng.

Nước đi này sai rồi, kỳ thật nhịn một chút thì có sao đâu? Đám đại thần này lại không thể thật sự biến thành vịt, kêu ầm ĩ làm nàng điếc tai!

Người ta nói nhịn một chút gió êm sóng lặng, lui một bước càng nghĩ càng tức!

Thẩm Ngọc Diệu quay đầu lại nghĩ, đám người này vừa rồi rõ ràng đều bị nàng chấn nhiếp, còn không thành thật nghe lời ngoan ngoãn trở về ngồi xuống, ngược lại đứng ngây ngốc không nhúc nhích như tượng gỗ, không phải bởi vì nàng là công chúa sao?

Nếu là Thái tử quát bọn họ, bọn họ dám trở về chỗ ngồi chậm một giây sao?

Thẩm Ngọc Diệu đi tới trước mặt Thẩm Sùng, đã suy nghĩ rõ ràng.

Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, còn không bằng làm sai nhận sai, tuy nói trước khi bị người tố tội sớm một chút, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.

Thẩm Sùng đầu tiên là nhìn tay phải cầm đao của Trầm Ngọc Diệu, sau đó nhỏ giọng nói: "Đại đao kia nặng như nào a, quá lỗ mãng, con không sợ làm mình bị thương à."

Thẩm Ngọc Diệu lắc đầu, cười ngây ngô, không có một tia u ám, cũng không có lộ ra ý đồ xấu.

"Nữ nhi không sợ, gần đây nữ nhi đang luyện võ! Lão sư khen nữ nhi là cao thủ võ công! Nếu có thích khách, nữ nhi có thể bảo vệ Phụ hoàng, Mẫu hậu, Hoàng tổ mẫu an toàn!"

Dáng vẻ khoe khoang của nàng rất đáng yêu, khiến ai được nhắc đến cũng phải bật cười.

Đương nhiên bọn họ sẽ không cho rằng những gì Thẩm Ngọc Diệu nói là thật, nhưng cũng có ý nghĩa tương tự việc Hoàng đế tặng lễ Thù Du.

Quan trọng là tấm lòng.

Chờ ba vị đại lão cười xong, Thẩm Ngọc Diệu mới hỏi: "Đúng rồi, đại huynh đâu? Huynh ấy đâu? Chẳng lẽ thật sự có gian tặc! Bắt đại huynh đi rồi?"